- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Tiên Hiệp
- Thần Mộc Cào Mãi Không Hết
- Chương 3 Tông môn
Thần Mộc Cào Mãi Không Hết
Chương 3 Tông môn
*linh căn = căn cốt linh hồn
Trình tự tiến cấp trong truyện là: trúc cơ – kim đan – nguyên anh- hóa thần – độ kiếp. Viết ra đây để mọi người đọc dễ hiểu
Bé hồ ly nhìn thấy mấy người đó ngã sấp xuống, cũng không chạy nữa, nghênh ngang đắc ý ngồi ở trên thềm đá, vẫy đuôi xem náo nhiệt.
Núi Viêm Hỏa ở miền cực nam, dù là danh môn chính phái, hay là cứ điểm ma tu, đều cách nơi này rất xa. Nhớ năm đó, Mạc Thiên Liêu cũng dựa vào thuyền bay thượng phẩm linh khí của mình, chạy trốn mấy chục ngày mới tới nơi đây.
Gãi gãi đầu, Mạc Thiên Liêu xoay người đi lên núi, đào mấy gốc hỏa nhân sâm mấy trăm năm.
Hình dáng núi Viêm Hỏa kỳ dị, có rất nhiều nguyên liệu quý hiếm cùng linh thảo, đối với vị trí mấy bảo vật kia, mấy năm nay Mạc Thiên Liêu đã sớm thuộc nằm lòng. Nhưng mà trước mắt, hắn vừa không có thực lực để bảo vệ bảo vật không bị đánh mất, vừa không có đồ chứa thích hợp để bảo vệ linh khí bảo vật không tổn hại, cho nên chỉ đào chút hỏa nhân sâm có thể bán cho phàm nhân.
Đi mấy ngày mới ra khỏi núi Viêm Hỏa, xuống một trấn nhỏ của phàm nhân nơi chân núi.
Trấn nhỏ bởi vì có tiểu thương quanh năm tới mua bán dược liệu, nên rất náo nhiệt.
Mạc Thiên Liêu đến một tiệm bán thuốc tử, bán hỏa nhân sâm, đổi được mấy trăm lượng bạc ném vào trong vòng tay chứa đồ, tìm tửu quán ăn cơm, thuận đường hỏi thăm bây giờ là năm gì tháng mấy.
“Tiểu nhị, ta ở trong núi mấy tháng đào dược liệu, không biết hiện giờ đã qua năm mới chưa?” Mạc Thiên Liêu cười hỏi tiểu nhị mang đồ ăn đến.
“Ây da, khách quan, ngài thật sự hồ đồ, bây giờ mới là đầu tháng ba,” Tiểu nhị cười nói,“Nay đã là năm Thái Huyền tám ngàn ba trăm bảy mươi mốt, không phải là năm bảy mươi.”
“Thật không……” Mạc Thiên Liêu gật gật đầu, nhấc đũa gắp đồ ăn đưa vào miệng, lúc hắn chết là Thái Huyền năm tám ngàn lẻ hai mươi bốn năm, vậy mà đã qua ba trăm năm sao?
“Này, nghe nói chưa? Các tiên nhân tông môn đến thu nhận đồ đệ đó!” Đang lúc thất thần, chợt nghe được bàn có người cao giọng đàm luận.
“Đúng không? Ta cũng đi thử xem!” Có người nói theo.
“Ngươi? Ngươi đã gần ba mươi rồi, ai còn muốn ngươi nữa,” Bạn bè không nể mặt cười nhạo hắn,“Người ta chỉ nhận thiếu niên có linh căn từ mười sáu trở xuống thiếu niên, trừ phi ngươi căn cốt kì giai……”
Dùng cơm xong, ra khỏi tửu quán, liền thấy có rất nhiều người nhanh bước chạy về trung tâm trấn, la hét ầm ĩ muốn nhìn tiên nhân.
Mạc Thiên Liêu cũng lại đó, đứng xa xa nhìn thấy đám người ở trung tâm, vài tu sĩ trẻ tuổi vẻ mặt kiêu căng. Mấy người nọ cùng mặc đạo bào màu xanh, đúng là người Thanh Vân Tông! Không khỏi hơi hơi nhíu mày, Ma tu phần lớn ở phía nam, miền cực Nam này đáng lẽ phải dựa vào Ma môn vốn dĩ ở gần đây, mấy tên gọi là danh môn chính phái này, sao lại đến đây thu đồ đệ?
“Ta vừa ý thiếu niên này trước!” Một giọng nói yểu điệu từ phía sau truyền đến, mọi người đều quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu nữ mặc bộ váy dài tay rộng màu thanh thiên đi nhanh đến, theo sau còn có vài nam tử mặc đạo bào cùng màu.
Lần náo nhiệt này, thiên hạ danh môn chính phái, thực lực mạnh nhất chính là tam đại Vân Tông,chia ra làm Thanh Vân Tông, Lưu Vân Tông, Ốc Vân Tông. Nay người Thanh Vân Tông và Lưu Vân Tông đều xuất hiện ở nơi này, hơn nữa đồng thời vừa ý một thiếu niên tư chất không tệ……
“Vị sư muội này, ta tới đây trước, cũng đã gặp qua cha mẹ thiếu niên này, cả nhà bọn họ đều đồng ý để con mình nhập Thanh Vân Tông ta, chẳng hay lời sư muội nói là vừa ý trước từ đâu mà đến.” Đệ tử dẫn đầu Thanh Vân Tông ngăn trở sư đệ có ý muốn lên lý luận.
“Hôm qua ta đã vừa ý y rồi!” Nàng kia dương cằm nói.
Mạc Thiên Liêu nhướn mày, chờ mong những người này có thể ra tay tàn nhẫn.
Hắn chẳng hề có hảo cảm gì với hai tông môn này, năm đó hạ độc thủ với hắn, hai môn phái này đều có phần, trong mắt Mạc Thiên Liêu, Thanh Vân Tông chính là một đám ngụy quân tử, mà Lưu Vân Tông thì là một bọn tiểu nhân.
“Nếu hôm qua đã vừa ý, vậy cô nương có để lại cho thiếu niên này thứ gì làm tín vật hay không……” Nam tử Thanh Vân Tông vẻ mặt ôn hoà như trước, đang nói, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn đám người.
“Đại sư huynh, làm sao thế?” Sư đệ phía sau hỏi.
Nam tử lắc lắc đầu:“Có lẽ là ta xem nhầm.” Mới vừa rồi pháp khí dò linh căn trong tay khẽ động một chút, đến khi hắn ngước tìm, lại chẳng động đậy nữa.
Từ trong đám người Mạc Thiên Liêu lặng lẽ thoát ra ngoài, tránh ở xa xa. Từ đầu, hắn đã không định gia nhập hai tông môn này, mới vừa cảm ứng được có pháp khí dò linh căn, nhất thời dựng tóc gáy, theo bản năng kiềm lại hơi thở, ai ngờ pháp khí kia lại bất động. Thân thể thần mộc quả nhiên dùng tốt, Mạc Thiên Liêu vội vã chạy trốn.
Tuy rằng đời trước hắn lăn lộn trong Ma đạo, nhưng giờ hắn không định quay lại đó, chỉ vì người Ma đạo lấy thực lực vi tôn, giờ làm tôm làm tép, giai đoạn đầu rất là khổ cực. Mấy danh môn chính phái chú ý mặt mũi vẫn tốt hơn được một tý, ít nhất bao ăn bao ở, sư phụ cũng sẽ không đánh chửi đồ đệ vô cớ.
Hơn nữa, quan trọng hơn là…… Mạc Thiên Liêu cầm lấy cái gương mua từ gian hàng nhỏ, thở dài, hắn nhập vào một khúc gỗ, đương nhiên biến hóa thân thể là dựa vào thần hồn của hắn. Lúc trước hắn có linh căn của cả thổ lẫn hỏa, rất thích hợp để luyện khí, nhưng tư chất tu luyện chỉ bình thường, cho nên vẫn là Trúc Cơ đến năm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, dung mạo dừng lại ở thời điểm đó. Nay, lại về lúc hắn chừng hai mươi tuổi, tuy rằng trẻ lại không ít, nhưng vẫn không thể che giấu sự thật là khuôn mặt này của hắn giống hồi trước y như đúc!
Người ở Tu Chân giới từng gặp qua hắn không nhiều, đại đa số đều chết ở Thập Sát Cốc, nhưng không chừng còn có người có thể nhận ra hắn, bởi vậy, Ốc Vân Tông luôn luôn thần bí liền trở thành sự lựa chọn tối ưu nhất.
Mua một con ngựa thật tốt, Mạc Thiên Liêu cưỡi ngựa lên đường, thẳng hướng chạy khỏi trấn tầm trăm dặm, nơi đó có thành lớn, nếu nhớ không lầm, có thể coi đó như là chợ tu chân, hẳn sẽ có cho thuê linh cầm*.
*Cầm ở đây mang nghĩa là cầm thú, chim muông nha, không phải là đàn.
Thuyền bay cùng phi kiếm đều là bảo khí thượng cấp, cần dùng thần hồn và linh lực để khống chế, hiện tại hắn không thể dùng.
Dùng giá rẻ thuê một con chim vô cùng xấu, bay ước chừng hai mươi ngày, mới tới được Động thiên Phúc Địa của Ốc Vân Tông.
Bảy mươi hai ngọn núi cao nguy nga sừng sững, đỉnh núi tuyết phủ trắng xoá, mây mù trên núi lượn lờ trôi. Hôm nay là ngày cuối trong năm Ốc Vân Tông xuống núi thu nhận đồ đệ, có rất nhiều người tụ tập trước cửa vào, phần lớn là đến cầu tiên bái sư, đương nhiên cũng có mấy gian hàng bày trước ngõ, buôn bán trà nước, thức ăn linh tinh.
Kiếp trước Mạc Thiên Liêu có từng đi qua hai tông môn kia, nhưng ngược lại chưa từng ghé tới Ốc Vân Tông. Cửa vào nơi này khác hẳn với cửa vào hoành tráng, khí thế bễ nghễ của hai tông môn kia, nó không có bảng hiệu được làm từ bạch ngọc tốt nhất, cũng không có cự kiếm điêu khắc từ huyền tinh, chỉ có một khối đá thật cao, ở trên có khắc ba chữ “Ốc Vân Tông” thật lớn, phía sau tảng đá, là một thềm đá từng bậc nhỏ dài nhìn không thấy điểm dừng, nối thẳng vào sâu trong màn sương dày thăm thẳm.
Người mới tới đều chê cười nơi đây trang trí thiệt là khó coi.
“Tông môn này nhìn thật nghèo.” Vài thiếu niên đến bái sư, chỉ viên đá xấu hoắc kia khẽ khàng nghị luận.
Mạc Thiên Liêu nhìn khối đá Mân Sát cao vài trượng kia, nếu các thiếu niên đó biết được loại đá này chỉ cần một cục to bằng nắm tay thôi là đã trị giá khoảng một trăm linh thạch thượng phẩm, thì không biết sẽ có suy nghĩ gì.
Đang nói, bỗng nhiên phía sau truyền đến một trận ồn ào. Mạc Thiên Liêu theo bản năng nghiêng người né qua, một thân ảnh đỏ rực từ phía sau nhảy lên, thẳng hướng nhảy qua cửa Ốc Vân Tông, đợi đi được một khoảng xa, mới thấy rõ đó là một con hồ ly nhỏ đỏ rực đang hoảng hốt lo sợ chạy đến thềm đá kia.
“Trốn chỗ nào!” Vài tu sĩ mang trường kiếm sau lưng theo sát tới, đuổi tận không buông.
“Ầm!” Một tiếng nổ vang lên, tảng đá lớn xấu hoắc kia chợt tỏa ra một luồng ánh sáng khiến người nhìn không thể mở mắt được, hất tung mấy người tu sĩ kia văng ra xa, rớt bình bịch xuống đất.
Bé hồ ly nhìn thấy mấy người đó ngã sấp xuống, cũng không chạy nữa, nghênh ngang đắc ý ngồi ở trên thềm đá, vẫy đuôi xem náo nhiệt.
Vài tu sĩ bò lên, xuất phi kiếm ra tính tiếp tục đuổi bắt, đột nhiên lại bị một lực lớn ném ra xa.
“Người nào ở đây lỗ mãng!” Một giọng nói hùng hậu từ bên trong cửa vào truyền ra, ba tu sĩ mặc quần áo màu sắc khác nhau thân nhẹ nhàng lướt tới, người nói chuyện chính là nam tử dẫn đầu.
Một cô gái dáng dấp ngây thơ đáng yêu ôm hồ ly trên mặt đất lên..
“Đây là yêu thú chúng ta phát hiện ra!” Tu sĩ cầm kiếm vội vã kêu lên.
“Đá Mân Sát gặp sát khí tức sẽ bắn ngược lại, các vị ở trước cửa Ốc Vân Tông kêu đánh kêu gϊếŧ là có ý gì?!” Nam tử dẫn đầu có một đôi mắt dài mảnh, thanh âm nói chuyện mang theo Chân Nguyên* hùng hậu, hiển nhiên tu vi so với mấy người kia cao hơn không ít.
*Chân nguyên: nôm na là sức mạnh tuần hoàn bên trong do tu luyện mà có. (chém từ baidu)
Mấy tu sĩ mù quáng truy đuổi giờ mới phục hồi tinh thần, phát hiện đã đuổi tới trước cửa Ốc Vân Tông. Yêu thú trân quý, ai cũng đều mong có được, nhưng bọn họ chỉ là đệ tử của tông môn nhỏ, đắc tội không nổi với Ốc Vân Tông, chỉ đành răng cắn giải thích:“Là bọn ta lỗ mãng, còn thỉnh chư vị sư huynh tha thứ cho, đưa lại hồ ly kia cho bọn ta.”
“Quy củ của đại lục Thái Huyền, ai bắt được yêu thú thì nó là của người ấy, hiện giờ nó là của ta.” Cô gái kia ôm hồ ly, cười hì hì nói, hồ ly nhỏ vừa nghe đã hiểu, cũng ngheo ngheo phụ họa theo.
Mấy người cắn răng, do dự nhiều lần, chỉ có thể căm giận rời đi.
Nhạc đệm nho nhỏ này rất nhanh đã bị lãng quên, ba người Ốc Vân Tông quả nhiên là tới để dò linh căn.
Cũng không có thủ tục rườm rà gì, nam tử mắt dài mảnh đơn giản nói quy củ, để cho mọi người xếp thành hàng, theo thứ tự đến trước mặt sư đệ hắn đo linh căn, cô bé kia vẫn ôm hồ ly chơi đùa, cũng không quản chuyện gì.
Người tu tiên cũng từ phàm nhân tu thành, bộ dạng đương nhiên có đủ loại, nhưng dung mạo ba người Ốc Vân Tông này đều là thượng thừa, cộng thêm công pháp của chính đạo liền mang theo khí chất cao quý rực rỡ, tự khắc khiến người kính ngưỡng.
Vài thiếu niên nhỏ tuổi nhìn chằm chằm cô bé kia, tròng mắt muốn rớt ra ngoài.
Mạc Thiên Liêu xếp ở cuối cùng, đợi đến phiên hắn đã là hai canh giờ sau.
“Vươn tay ra.” Nam tử có tướng mạo ôn hòa nói với hắn, đợi hắn đưa tay trái ra, liền lấy một cây thước dài khoảng ba tấc ra, cây thước kia không phải vàng cũng chẳng phải ngọc, lóng lánh trong suốt, rất là đẹp.
Đồng tử Mạc Thiên Liêu chợt co rụt lại, cây thước nhỏ đo linh căn này là đồ chính tay hắn làm ra, là năm đó hắn buồn chán quá nên mới làm ra cho Móng Nhỏ chơi. Thứ này không chỉ có thể đo linh căn của người, mà còn có thể dò linh căn của yêu thú.
“Mộc hỏa song linh căn.” Quả nhiên, thước đo linh hồn chỉ có thể tìm ra được hắn là Mộc linh căn, thước đo này còn chuẩn xác dò ra hắn là Mộc trung hỏa.
Đồ chơi của Móng Nhỏ cũng đã lạc ra đây, nói vậy chắc Ma cung của mình cũng đã bị cướp sạch trọi hết rồi, Mạc Thiên Liêu yên lặng mất hứng một lát, đứng chung một chỗ với những người được đo có linh căn cao.
Linh căn phân vào ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ, bình thường linh căn sẽ có một hoặc nhiều thuộc tính trong đó. Song linh căn cùng đan linh căn đều là linh căn thượng đẳng, mà đan linh căn vừa thô lại vừa vững chắc, được xưng là thiên linh căn.
Rất nhanh, linh căn thượng đẳng và linh căn bình thường được phân thành hai, lúc đó cô bé ôm hồ ly nhỏ mới đứng dậy,“Ngươi ngươi ngươi, còn có ngươi, loại bỏ.”
“A? Vì cái gì?” Người bị chỉ ra sửng sốt không thôi.
Cô bé không để ý tới bọn họ, sau đó lại chỉ ra thêm một số người, lập tức đã đào thải hai phần ba.
“Đây là vì sao?” Mọi người ồ lên.
“Xin lỗi các vị,” Nam tử mắt mảnh dài cười tủm tỉm nói,“Ốc Vân Tông chỉ nhận người có tướng mạo tuấn mỹ, chư vị đều là người có căn cốt thượng giai, có thể các tông môn khác thử thời vận.”
Nói xong, cũng không đợi mọi người phản ứng, nâng tay vung lên, người bị loại bị đẩy ra ngoài đến tận ba trượng, xoay người, dẫn các đệ tử mới được chọn bước xuống đường đá.
Khóe miệng Mạc Thiên Liêu giật giật một chập, Ốc Vân Tông này chọn đồ đệ còn phải chọn theo tướng mạo, chẳng lẽ là tu luyện tà môn ma đạo Hợp Hoan Tông sao?
_____
Tác giả có lời muốn nói: Bắt một con sâu ~~
Vở kịch nhỏ:
Móng Nhỏ: Ta ở đâu?
Chim nhỏ: Chương sau ra màn, ta cam đoan!
Móng Nhỏ:[ giương vuốt, tát bay ]
Thợ Mộc: Hay!
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Tiên Hiệp
- Thần Mộc Cào Mãi Không Hết
- Chương 3 Tông môn