Nói xong cũng không đợi mọi người trả lời, liền xoay người rời đi.
Vài đệ tử trông cửa kia nhìn theo bóng dáng đen tuyền nọ, hai mặt nhìn nhau, cũng không biết lời vừa rồi người ta nghe được bao nhiêu, trong lòng thấp thỏm không thôi.
Người giữ cửa cuống quít đuổi theo vài bước:“Sư thúc dừng bước.”
Mạc Thiên Liêu quay đầu:“Chuyện gì?” Bởi vì lô luyện khí là đồ bỏ đi, nên để phòng ngừa lò nổ, đã vài ngày hắn không chưa chợp mắt , giờ rất cần phải ngủ một giấc, nên bây giờ tính tình hắn đang rất không tốt.
Thủ vệ nhân bị kia ánh mắt lạnh như băng ấy nhìn đến run người, cuống quít móc ra hai viên linh thạch hạ phẩm:“Sư thúc chưa dùng hết ngày thứ mười, nên phải trả lại người hai viên……”
“Không cần,” Không đợi đệ tử kia nói xong, Mạc Thiên Liêu nâng tay,“Cầm lấy đi uống rượu đi.” Nói xong, liền phất tay áo rời đi.
Trở lại Ốc Thanh Động, Mạc Thiên Liêu cũng không đi bái kiến sư tôn, trực tiếp về tiểu viện, mở pháp trận cấm chế ra, ngã đầu liền ngủ.
Cục bông trắng bò ra khỏi lòng hắn, ngồi trên ngực nhìn hắn, gương mặt anh tuấn bởi vì mấy ngày liền hun khói đốt lửa nên có chút đen, đáy mắt còn lưu lại màu khói mờ mờ.
Xoay người nhảy xuống giường, một vầng sáng trắng lóe lên, mỹ nhân Thanh Đồng áo trắng thoáng cái xuất hiện ở trước giường, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng hiện lên chút ghét bỏ, thật sự là ngốc chết , mới từ hỏa thất dưới đất đi ra, không có lông còn không biết đắp chăn ! Nếu để nhiễm phong hàn thì làm sao có thể làm ấm giường cho bổn tọa?
Môi mỏng khẽ nhếch, đôi tay thon dài trắng nõn nhẹ vươn ra, kéo chăn mỏng qua một bên, tùy ý ném trên người Mạc Thiên Liêu, Thanh Đồng chắp tay sau lưng đi dạo một vòng trong phòng, cảm giác người này chốc nữa cũng sẽ không tỉnh, liền xoay người ra khỏi phòng.
“Khởi bẩm chân nhân, tông chủ đưa thϊếp mời đến đây.” Mới vừa vào đại điện cung Thanh Ninh thì thị nữ áo trắng tiến lên, trình lên một tấm phù truyền âm.
Ngón tay khẽ vuốt qua tấm phù truyền âm, bên trong lập tức truyền đến thanh âm trầm ổn của Thiên Lang chân nhân:“Ta mới từ Thanh Vân Tông trở về, hai người có muốn tới xem không?”
Phù truyền âm vừa truyền hết thì tự bốc cháy, Thanh Đồng ném lá bùa trong tay đi, xoay người hướng ra ngoài.
Bên trong chính đạo thường xuyên sẽ có chút khúc mắc phân tranh, cần tam đại tông môn ra mặt điều giải, loại chuyện này luôn đi kèm với một chút lợi ích phân chia. Bởi vậy, mỗi lần tông chủ từ bên ngoài trở về, đều sẽ mang theo không ít thứ tốt.
Ốc Thanh Động, Thiên Ninh cung.
Tông chủ Thiên Lang chân nhân ngồi ngay ngắn trên chính vị, tiên phong đạo cốt, khí chất phi phàm, đệ tử trong điện không ai không dùng ánh mắt sùng kính nhìn hắn.
“Lần này đi ra ngoài, các ngươi đều vất vả , cho mỗi người một bình An thần đan.” Thiên Lang chân nhân cười đến hòa ai dễ gần.
Đám đệ tử vội vàng nói tạ, đều tự lĩnh một bình đan dược, hài lòng mĩ mãn rời đi.
“Thu hoạch lần này rất dồi dào?” Huyền Cơ chân nhân vào cửa thì nhìn thấy cả đám đệ tử cầm lọ thuốc rời đi, An thần đan thích hợp cho đệ tử từ kim đan trở xuống, thần hồn còn chưa thành hình dùng.
Bởi vì trong linh khí có hòa lẫn ma khí, dù là thanh tu hay là ma tu, đều sẽ thường bị tâm ma quấy nhiễu, rơi vào nóng nảy bạo lực, người không có linh thú trấn an nhân, nhất định phải ăn đan dược mới có thể áp chế được. Loại đan dược này đối với tu sĩ mà nói, giống như linh thạch vậy, không thể thiếu.
Thiên Lang chân nhân vuốt vuốt chòm râu:“Cũng được, Thanh Vân Tông nuốt một môn phái nhỏ, muốn nhường nhịn cho khỏi phiền, phải ra tí máu.”
Đệ tử trong điện đều rời đi, Thiên Lang chân nhân nhìn trái nhìn phải, từ trong nhẫn chứa đồ lấy ra vài bình ngọc màu tối:“ Vài cái này……”
Còn chưa nói xong câu, một bóng trắng xẹt qua, đồ trên bàn bị quét hết không còn, Thanh Đồng ưu nhã ngồi ở trên nhuyễn tháp duy nhất trong phòng, mấy bình đan dược được đặt ngay ngắn ở trên bàn trước mặt hắn.
“Ê ê, đừng lấy hết đi, có một bình ngươi phải để cho ta.” Thiên Lang chân nhân lập tức nhảy dựng lên, ba bước thành hai nhảy đến trước mặt Thanh Đồng, ý đồ định cướp cái bình ngọc màu đen kia, lại bị một ngón tay thon dài trắng nõn chặn ngay trán.
Đôi mắt đẹp lạnh lùng đảo qua mấy cái bình trước mặt, phát hiện không có gì y cần liền mất hứng vung tay, quét bay hết đám chai lọ trước mặt.
“Á –” Thiên Lang chân nhân hét thảm một tiếng, tay áo xoay vòng một cái, vững vàng tiếp được tất cả bình ngọc, ôm chặt vào ngực, đau khổ ngồi xổm trên mặt đất, muốn nói cái gì, ngẩng đầu lên chống lại đôi mắt đẹp kia liền nháy mắt ỉu xìu, ném ít đồ qua cho Huyền Cơ, đống còn lại thì thu vào nhẫn chứa đồ.
“Lấy ra.” Thanh Đồng nhấc chân đá đá tông chủ đang ngồi xổm cạnh nhuyễn tháp.
“Lão Tam, ta tốt xấu là gì cũng là chủ của một tông môn !” Thiên Lang chân nhân không thể nhịn được nữa, đột nhiên nổi nóng. Công lực của tông chủ sâu không lường được, mọt cú vọt này, lẫn với cơn giận sấm sét, sắc bén không thể đỡ, toàn bộ đại điện, nháy mắt tràn ngập linh khí vàng đậm, đâm vào da thịt người sinh đau.
Đệ tử canh giữ ở ngoài điện, cảm giác được sức mạnh nổi dậy của tông chủ, đều rời ra xa xa.
Thanh Đồng nâng tay, một bàn tay đập lên ót hắn :“Ồn chết.”
“Bẹp !” Tông chủ mặt rơi xuống đệm mềm trên tháp, khí vàng bén nhọn trong điện nhất thời tiêu tán. Huyền Cơ chân nhân ở xa xa rụt đầu lại, lựa chọn im lặng không lên tiếng.
Tông chủ ôm đầu ngồi một lát, móc ra một cái bình bạch ngọc:“Thiên giai Ngưng Thần đan.”
Thanh Đồng tiếp nhận, tiếp tục giương mắt nhìn hắn.
Tông chủ cắn răng, lại móc ra hai bình ngọc màu đỏ:“Thiên giai Hỏa Linh đan.”
Thanh Đồng tiếp nhận, bình chuyển qua chuyển lại trong tay.
“Không có !” Tông chủ thấy chết không sờn nói.