Chương 21

Viêm Liệt dường như không thấy được thứ bên trong là gì, cung kính tiếp nhận, hướng tây phương hành lễ cám ơn.

Yến hội liền kết thúc trong bầu không khí nhìn như thân thiện, viên mãn huynh hữu đệ.

Mạc Thiên Liêu trở lại Ốc Thanh Động, tới gặp sư tôn trước.

“Tông chủ mới vừa đến, đang gặp động chủ.” Mặt thị nữ không chút thay đổi cản hắn lại.

“Thế thì muộn chút nữa ta lại đến.” Mạc Thiên Liêu xoay người trở về tiểu viện mình, mèo nhà mình lại không thấy, chỉ có chăn đệm lẻ loi, khăn trải giường đầy lông tơ và lỗ nhỏ.

Mạc Thiên Liêu nhíu mày, xoay người đi ra cửa tìm, ngẫm lại nơi cục lông kia thường lui tới, nhấc chân đi về phía sau núi.

Phía sau núi này trừ sư tôn, cũng chỉ có Mạc Thiên Liêu và chim muông có thể đi vào, cho nên cực kỳ yên tĩnh, đi trên con đường nhỏ trong rừng, có thể nghe được tiếng bước chân đạp lên lá khô rào rạt.

Mèo nhỏ thường thích tới suối nước nóng, Mạc Tiểu Trảo thích ở bên dòng suối này, nằm trên tảng đá phơi nắng khi mặc trời vừa lên, vừa ngủ là ngủ cả ngày. Mạc Thiên Liêu thẳng hướng về phía dòng suối, xa xa nghe được một trận chó sủa, trong lòng bỗng chốc hồi hộp một chút.

Mạc Tiểu Trảo là yêu thú, chó hoang bình thường nhìn thấy nó, tất nhiên sẽ mau chóng cắp đuôi chạy trốn, nào dám kiêu ngạo sủa to như vậy? Trong lòng nôn nóng, không khỏi bước nhanh hơn.

“Gâu, Gấu ấu……” Tiếng kêu ngắn ngủi, cũng không mang theo giận dữ, Mạc Thiên Liêu vén cành lá rậm rạp lên, thấy được một con thú hai màu xám trắng xen lẫn …… Sói! Ánh sáng quanh thân rạng rỡ, là yêu thú đẳng cấp không thấp!

Thân hình to lớn, lông trắng nằm dưới, bên trên phủ thêm lớp lông đen mỏng, cái đuôi cứng ngắc, không cong lại, vừa thấy thì biết không phải là chó ! Nhưng nhìn kỹ, lại có chút không đúng.

Mèo trắng nhỏ lười biếng nằm dài trên tảng đá phơi nắng, con sói xám trắng kia chạy từng vòng từng vòng quanh tảng đá, thấy mèo nhỏ không để ý tới nó, liền dùng chân trước chống lên tảng đá, đưa mũi lại gần ngửi. Mèo nhỏ liếc mắt nhìn nó, giương vuốt, đầu móng lộ ra ánh sáng lạnh, một cái tát thoáng đưa tới.

“Ấu ấu –” Cậu chàng bị đánh lập tức nhảy dựng lên, vươn đầu lưỡi ra muốn liếʍ cái mũi bị cào của mình, cơ mà liếʍ không được, đành nghiêng đầu dùng sức vươn đầu lưỡi ra, rốt cuộc liếʍ được một chút, thỏa mãn chạy vòng vòng tại chỗ,“Gâu gâu” Kêu hai tiếng, lại chống chân lên tảng đá, cái đuôi vung qua vung lại đầy vẻ thích thú.

Mạc Thiên Liêu giật giật khóe miệng, đây có phải là loại chó có đuôi không cong đúng không? Còn là một con chó ngốc nữa.

Thoạt nhìn con chó này dường như không có ý định tổn thương mèo nhỏ, Mạc Thiên Liêu hứng thú nhìn hai đứa nó chơi đùa, đương nhiên cái gọi là chơi đùa chính là con chó lớn không ngừng có ý dùng mũi đẩy đẩy mèo nhỏ, sau đó thu hoạch được đủ vết cào từ các góc độ.

Cuối cùng, con chó nổi nóng lên, lui về phía sau một bước, bất chợt lủi lên tảng đá, há miệng tính cắn mèo nhỏ.

“Làm cái gì đấy !” Mạc Thiên Liêu tùy tay nhặt một tảng đá lên, bắn về phía con chó.

Cục đá bí mật mang theo linh lực bay tới đập xuống chính xác ngay đầu chó, con chó lớn trước khi bị đá đập còn linh hoạt tránh né, thình lình cục đá đập đầu, nó há hốc mồm, lại không cẩn thận trượt khỏi tảng đá, bốn chân bấu lại cũng không cản được thế rơi của nó.

Mạc Thiên Liêu đi ra ngoài, lại lụm một cục đá, cảm thấy cũng có chút lo lắng. Đó là yêu thú đẳng cấp, còn mạnh hơn so với tu sĩ luyện khí như hắn, nếu thật sự giao đấu, hắn chỉ có nước chịu cắn. Nhưng mà, yêu thú chưa biến hóa dù lợi hại đến đâu, cuối cùng vẫn là dã thú, tính thú khó sửa.

Quả nhiên, con chó kia nhìn thấy hắn cầm theo cục đá, theo bản năng co đầu lại, nhìn nhìn mèo nhỏ đang nằm dài trên tảng đá, lại nhìn nhìn Mạc Thiên Liêu, cúi đầu gâu một tiếng, quay đầu chạy mất.

Mạc Thiên Liêu ném cục đá xuống, ba bước thành hai chạy đến bên dòng suối:“Móng Nhỏ, em không sao chứ?” Ôm lấy cục bông nhỏ, sờ sờ cái gáy bị chó căn ươn ướt.

Mèo trắng nhỏ giương mắt nhìn hắn, miễn cưỡng giương móng, cho hắn một cái tát. Nhưng mà, móng nhọn không có lộ ra, chỉ là đệm thịt mềm mại lướt qua, Mạc Thiên Liêu nhếch môi, hôn một cái lên bàn tay nhỏ nhỏ mềm mềm ấy.

“Con chó kia là bạn của em?” Mạc Thiên Liêu còn mặc hoa phục đen tuyền lúc dự yến hội, từ tay áo móc ra một khăn lụa đen tuyền thêu hoa văn màu bạc, vừa đi vừa lau nước miếng trên gáy cục bông nhà mình.

Mèo nhỏ quay đầu nhìn hắn, biết là bạn của ta mà anh còn ném đá?

“Chơi với chó thì được, nhưng đừng để nó há miệng cắn em, miệng chó quá lớn, không biết giữ lực, lại nói, làm dơ lông nhiều không tốt.” Mạc Thiên Liêu nói đến quang minh chính đại, hắn không thèm thừa nhận, mình ghen với một con chó đang tranh thủ tình cảm.

Trên đường trở về, Mạc Thiên Liêu đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, Móng Nhỏ cùng con chó kia đều là yêu thú, còn công khai chơi đùa sau núi, vậy sư tôn tất nhiên là biết đến. Đệ tử bình thường không được ra vào phía sau núi, như vậy, sư tôn muốn che chở không phải chỉ là vài linh thảo linh mộc, mà càng quan trọng hơn chính là đám yêu thú không có huyết khế này.

“Trong môn phái hẳn là có không ít yêu thú, nhưng mà đệ tử còn chưa có tư cách nhìn thấy.” Tố Hằng sư điệt đến bẩm báo sự vụ cười nói, nghe nói đó là phần thưởng cho những đệ tử có công lao lớn hoặc là tiến cấp Nguyên Anh, những đệ tử còn lại muốn có được yêu thú, thì phải tự mình đi tìm.

Mạc Thiên Liêu gật đầu:“ Có danh sách ghi các yêu thú trong môn phái không?”

“Đương nhiên là có, nhưng mà danh sách này nằm trong tay ba vị động chủ, người bình thường không thể nhìn thấy .” Tố Hằng đáp.