Mèo nhỏ lập tức mất hứng , chầm chậm cào khăn trải giường.
Mạc Thiên Liêu đi vào trong viện, nói với Tố Vấn bên ngoài:“Đi thôi.”
Tố Vấn mở to hai mắt nhìn sư thúc tuấn mỹ cực kỳ trước mắt, sau một lúc lâu vẫn không khép miệng được. Mãi đến Mạc Thiên Liêu gọi, nàng mới khập khiễng bước về phía trước.
Vượt qua cầu vồng, đi đến Ốc Thiên Động.
Bên trong động thiên cực kỳ rộng rãi, lớn hơn vài lần so với Ốc Thanh Động, kiến trúc trong đó cũng nguy nga tráng lệ. Đình đài lầu các, gian phòng rộng rãi, giữa các phòng ốc có cầu vồng bắc ngang, mái cong chạm nhau, mây mù vờn quanh, hạc tiên nhảy múa, đẹp không sao tả xiết.
Vào được cửa động, thì có đồ đệ của Viêm Liệt tiến đến đón chào:“Tiệc rượu bày ở Ngự Phong Các, mời sư thúc.”
Ở trong ba Động thiên không cho ngự kiếm phi hành, chỉ có thể đi bộ, cho nên dù cho Mạc Thiên Liêu bây giờ không thể phi, cũng sẽ không mất mặt, lững thững bước qua sân vắng hướng tới Ngự Phong Các phía đông.
Ngự Phong Các chính là một đài hoa không mái, rất là rộng lớn. Hôm nay bày rất nhiều bàn dài nhưng thấp, đã có không ít người ngồi xuống, thượng vị đặt trên đài đá hơi cao, chắc là vị trí của Viêm Liệt.
Viêm Liệt là đại đệ tử thân truyền của tông chủ Thiên Lang chân nhân, địa vị tối cao trong đám đệ tử các đời, chính là nhân vật thiên tài có thiên linh căn hệ Hỏa.
Ban đầu vốn dĩ có trưởng bối ở đây, sinh thần không thể làm lớn, nhưng Viêm Liệt quan hệ đồng môn rất tốt, vài sư huynh đệ quấy quả bắt hắn làm tiệc rượu, thêm mấy ngày gần đây vừa mới tiến cấp Nguyên Anh thành công, tông chủ cũng rất vui mừng, cho phép mở yến hội lần này.
“Vị trí sư thúc là chỗ đầu tiên, phía đông.” Đệ tử dẫn đường chỉ cái bàn thanh ngọc gần sát thượng vị cho Mạc Thiên Liêu.
Mạc Thiên Liêu gật đầu, đi tới cái bàn kia.
Áo tơ đen tuyền thêu chỉ bạc, dưới ánh mặt trời có chút chói mắt, lại nhìn kỹ đi, cả thân người đen tuyền kia dường như đoạt hết ánh sáng chung quanh, mang theo một cảm giác áp lực không thể nói rõ.
Trong nháy mắt lúc hắn đi vào, phòng lớn đang náo nhiệt bỗng chốc lặng im.
Mạc Thiên Liêu không để ý tới phản ứng mọi người, đi thẳng đến chỗ ngồi của, vén vạt áo, khoanh chân ngồi xuống.
Các đệ tử thân truyền của Huyền Cơ chân nhân còn chưa đến, bây giờ ngồi ở chỗ này đều là các đệ tử đời đầu của tông chủ, hơi thở trầm ổn, nhìn thấy Mạc Thiên Liêu đều gật đầu thăm hỏi.
Phòng lớn lại khôi phục cảnh tượng tưng bừng, nhóm đệ tử đời thứ hai ngồi ở mặt sau bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.
“Hóa ra là hắn !”
“Ây cha, khí thế mạnh vậy?”
“Ngươi không biết sao? Thanh Đồng chân nhân vừa thu đệ tử thân truyền, nghe nói là vì bộ dạng rất đẹp.”
Mạc Thiên Liêu bưng bình ngọc trước mặt lên, đổ một ly rượu cho mình, nếm một ngụm, rượu ngọt vào miệng, linh khí nồng đậm, rượu ngon !
Tố Vấn im lặng không lên tiếng ngồi ở bàn phía sau Mạc Thiên Liêu, thấp giọng giới thiệu cho hắn mấy vị đệ tử đời đầu này.
Tông chủ môn hạ tổng cộng có năm đệ tử thân truyền, trừ Viêm Liệt, hôm nay ở đây có hai vị . Người mặt áo tím, mặt như trẻ con , là nhị đồ đệ Tử Mạch; người mặt áo trắng, khuôn mặt nghiêm nghị, ngồi im lặng uống rượu , là tam đồ đệ Bạch Lạc.
“Xếp hạng thứ tư là sư thúc Mặc Hùng đang theo sư phụ con ra ngoài trải nghiệm , về phần sư thúc thứ năm Lang Tử, tuổi còn nhỏ, yến hội loại này chắc là không tham dự .” Tố Vấn thấp giọng nói.
Mạc Thiên Liêu hơi hơi gật đầu, nhìn về hai người ngồi bên cạnh mình.
Viêm Liệt này thực biết đối nhân xử thế, gã đặt vị trí của Mạc Thiên Liêu đằng đầu, còn hai sư đệ nhà mình lại ngồi bên dưới, biểu lộ sự tôn trọng với Ốc Thanh Động. Mà một loạt vị trí đối diện bên kia, hiển nhiên là để dành cho các đệ tử bên Huyền Cơ chân nhân .
Tử Mạch ngồi bên cạnh hắn, thoạt nhìn rất là hiếu động, thấy hắn nhìn qua, liền nhịn không được nói chuyện với hắn:“Ta gọi Tử Mạch, là đệ tử thứ hai của Thiên Lang chân nhân, ngươi có thể gọi ta là Tử Mạch sư huynh hoặc là Tử sư huynh, không biết sư đệ xưng hô như thế nào?”
“Sư huynh hữu lễ rồi, tiểu đệ là Mạc Thiên Liêu.” Giọng nói Mạc Thiên Liêu ôn hòa đáp lại.
“Vậy về sau ta đây gọi ngươi là Mạc sư đệ !” Tử Mạch thoạt nhìn rất là vui vẻ,“Như vầy thì tốt hơn biết bao, đừng học đại sư huynh của đệ, cứ luôn hung dữ .”
Mạc Thiên Liêu hơi hơi cười, cũng không nói tiếp.
Tử Mạch lấy khuỷu tay chọc chọc tam sư đệ bên cạnh:“Tiểu Bạch, đến chào hỏi sư đệ kìa!”
“Gặp qua Bạch sư huynh !” Mạc Thiên Liêu nâng tay tùy ý hành lễ.
Bạch Lạc buông chén rượu, từ từ nhìn qua, dừng một lát, mới nâng tay nói:“Bạch Lạc, gặp qua sư đệ.” Rõ ràng nhìn giống hiệp khách, thanh âm nói chuyện lại yếu yếu , Mạc Thiên Liêu không khỏi ngẩn ra một chút.
“Đến đến, lần trước ở đại điện còn chưa kịp nói chuyện, hôm nay tính là lần đầu quen biết, chúng ta uống một chén !” Tử Mạch cười rót thêm một ly rượu cho Mạc Thiên Liêu, Mạc Thiên Liêu cũng nâng tay rót rượu cho hai vị sư huynh, ba người làm một ly, không khí bỗng chốc trở nên thân thiết hơn.
Đương nhiên, thân thiết có nghĩa là Tử Mạch bắt đầu lải nhải với Mạc Thiên Liêu, Bạch Lạc vẫn im lặng tự uống tự rót như trước, chỉ ngẫu nhiên sẽ quay đầu nhìn một chút, nghe bọn họ nói chuyện.
Đang lúc nói, bên ngoài vang lên một hồi ồn ào, các đệ tử của Huyền Cơ chân nhân trùng trùng điệp điệp kéo đến.
Đệ tử Huyền Cơ chân nhân là nhiều nhất, chừng mười mấy, nhưng đệ tử thân truyền thực ra chỉ có ba, còn lại đều là đệ tử bình thường.
Trong ba động chủ, Huyền Cơ thích thu đồ đệ nhất, nhưng tính tình lên xuống thất thường, thường thường hồ hởi thu nhận, qua hai ngày thấy không thích thì để làm đệ tử bình thường.