Chương 21: Tu Hành

Đèn đuốc trong nội điện tôi tối, cố gắng lắm mới có thể thấy rõ bài trí bên trong.

Trong căn phòng rộng rãi phủ kín đệm mềm nhạt màu, đi trên có chút không ổn. Mạc Thiên Liêu vừa mới bước vào, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, lộn trên không nửa vòng, đáp xuống đất ổn định thân hình, cúi đầu xem, người trong lòng vẫn ngủ say sưa như trước.

Âm thầm thở ra một hơi, Mạc Thiên Liêu nhìn trái nhìn phải, cửa sổ cực lớn khép hờ, một tầng lụa mỏng trắng tuyết phủ xuống bên song cửa, nhẹ nhàng đong đưa theo gió đêm. Giữa phòng có một chiếc giường lớn, bốn góc buông rèm, chăn gấm trắng thuần, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt dưới trăng.

Chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng đặt mỹ nhân trong lòng xuống giường, hơi thở dịu nhẹ lướt qua cổ, làm tim người rộn rã không yên, Mạc Thiên Liêu hít sâu một hơi, quyết tâm dời cái đầu đang tựa trước ngực hắn đi, đặt xuống gối đầu mềm mại.

Ánh trăng trong trẻo xuyên thấu qua màn cửa chiếu vào trong, rọi lên gương mặt mỹ miều thế gian chỉ có một, Mạc Thiên Liêu nhịn không được lại nhìn thoáng qua.

Đôi mắt khép hờ thành một đường duyên dáng, môi mỏng nhạt màu, độ cong hoàn mỹ của cằm, cái cổ trắng nõn, xuống dần bên dưới……

Tội lỗi tội lỗi!

Mạc Thiên Liêu ép buộc mình dời ánh mắt khỏi người mỹ nhân, quyết đoán thả người xuống giường, đệm giường mềm mại rất nhanh đã ôm gọn lấy thân thể cao gầy kia. Kéo chăn mỏng ở bên qua, cẩn thận đắp cho người nọ, Mạc Thiên Liêu thẳng lưng, nhấc chân muốn đi, lại cảm giác tay áo bị kéo.

“Ngươi đi đâu vậy?” Giọng nói du dương động lòng người, mang theo vài phần dịu dàng khi còn chưa tỉnh ngủ.

Mạc Thiên Liêu cứng người quay đầu lại, phát hiện một đoạn ống tay áo mình bị sư tôn siết ở trong tay, đôi mắt đang khép hờ cũng từ từ mở ra theo những lời này.

“Nếu sư tôn nếu mệt mỏi, ngày mai đệ tử lại đến.” Mạc Thiên Liêu chà chà ngón tay, châm đèn lưu ly đầu giường, nửa ngồi xuống, ghé vào bên giường đối mặt với sư tôn.

Bàn tay trắng ngần chậm rãi nâng lên, che đi làn môi mỏng, khẽ ngáp một cái, Thanh Đồng không đứng dậy, cứ nằm ở trên giường nhìn hắn:“Ngày mai không cần đến, bổn tọa muốn bế quan.”

Mạc Thiên Liêu hiểu, ý sư tôn là, có chuyện gì thì nói bây giờ, nói xong thì cút lẹ, liền vội vàng nói sơ về chuyện Mạc Tiểu Trảo:“Đồ nhi rất muốn con mèo trắng nhỏ kia.”

Đối với việc đệ tử thân truyền có thể có yêu thú hay không, Mạc Thiên Liêu đã hỏi Viêm Liệt, không có quy củ này. Muốn có yêu thú, phải xem tâm tình sư tôn nhà mình thế nào, sư tôn vui thì mới cho. Hắn tuyệt không thể bỏ Mạc Tiểu Trảo được, cũng không sợ mèo không chịu đi với hắn, chỉ lo là sư tôn tặng mèo cho người khác.

“Sẽ không tặng người.” Thanh Đồng trả qua quýt, khoát tay cho hắn đi.

“Vậy phải làm như thế nào mới có thể có con mèo kia?” Có được cam đoan của sư tôn, cục đá nặng Mạc trong lòng Thiên Liêu rơi xuống đất, nhìn đôi mắt kia bởi vì mệt mỏi nổi lên chút nước, như là đá hắc diệu tắm trong mưa, nhịn không được bèn hỏi thêm một câu, nhân tiện nhìn lâu thêm một chút.

Đôi mắt sóng đào liếc nhìn anh, chậm rãi khép lại:“Để xem biểu hiện của ngươi.”

Mạc Thiên Liêu nhịn không được nhếch môi, trở tay lấy ra một cây trâm lưu ly, là cái mà hắn mua ở phường nọ, nhưng mà hoa văn trên trâm đã được khắc lại lần nữa, nam tử dùng hoa văn mây trôi theo trăng, chạm rỗng đám mây một tý, khảm vào bóng trăng ẩn dưới mấy, ngoại hình đơn giản, bên trong lại là hoa văn chìm phức tạp mà tráng lệ, dưới ánh nến nhìn như đang chuyển động, trông rất đẹp mắt.

“Này, là đồ nhi mua được tại phường, muốn hiến cho sư tôn,” Mạc Thiên Liêu nhẹ giọng nói, giọng điệu dường như đang ru người ngủ, cũng không quan tâm sư tôn có nghe được hay không, lặng lẽ đặt trâm lưu ly ở bên gối, thổi tắt nến,“Đồ nhi cáo lui.”

Cửa nội điện từ từ khép lại, ánh sáng lộ ra từ khe cửa dần dần biến mất, trong phòng lại lâm vào tĩnh lặng.

Đôi mắt khép hờ chậm rãi mở, cầm cây trâm lưu ly mây trôi theo trăng đến trước mắt, ánh mắt có thể thấy mọi vật rõ ràng trong đêm tối đang nhìn từng vết khắc tạo hình trên cây trâm này.



“Móng Nhỏ, đôi mắt của em thật xinh đẹp, giống như lưu ly nhạt màu.”

“Móng Nhỏ, em xem, ta cài trâm lưu ly nhạt màu, có phải rất xứng với em hay không?”

“Bộ dạng ta rất thô bạo, không thích hợp với lưu ly, lưu ly nhạt màu này chỉ xứng cùng mỹ nhân.”

Môi mỏng nhạt màu khẽ cong thành một độ rất khó thấy, Thanh Đồng đặt trâm gài tóc dưới gối, mệt mỏi khép hai mắt lại.

Ngày kế mở mắt ra, cục bông nhỏ không xuất hiện ở đầu giường hắn giống như ngày thường, Mạc Thiên Liêu có chút kinh ngạc, đứng dậy đi tìm một vòng.

“Sư thúc đang tìm cái gì?” Vài đệ tử chưởng sự đời thứ hai đến bẩm báo công việc, nhìn thấy Mạc Thiên Liêu đi loanh quanh ở trong sân, liền muốn tiến lên giúp.

“Không có gì.” Mạc Thiên Liêu ngẩng đầu, ý bảo mọi người vào phòng.

Tục vụ rườm rà rất nhanh được xử lý thỏa đáng, hai ngón tay Mạc Thiên Liêu gõ gõ mặt bàn:“ Tục vụ trong động phức tạp, mỗi ngày các ngươi lo mấy thứ này, không hề có thù lao lại còn trì hoãn tu luyện, ta đã thương lượng với sư tôn qua, xây Chấp Sự Đường trong Ốc Thanh Động.”

Muốn xây Chấp Sự Đường cũng không khó, bởi vì chủ tông đã có Chấp Sự Đường, chỉ cần dựa theo cái kia, xây nhỏ lại một chút là được, chức vị trong đường do đệ tử có tu vi cao nhân phẩm tốt thay phiên nhau xử lý, trong lúc xử lý còn có thể được nâng phần linh thạch mình nhận được.

Thiết lập Chấp Sự Đường, Mạc Thiên Liêu lập tức nhẹ nhõm hơn, cứ vài ngày trong đường có chuyện quyết định không được, mới có thể đến làm phiền hắn.

Mạc Thiên Liêu ở không, đương nhiên là muốn toàn tâm toàn ý tu luyện.

Nay có linh thạch dư dả, có thể bảo đảm tiến cấp, dựa theo chỉ dẫn trong [ Nhiên Mộc Quyết], Mạc Thiên Liêu ra phía sau núi chặt mỗi loại cây một lần.

Linh lực hệ Mộc đầy đủ, linh lực hệ Hỏa xuất hiện trong lúc đốt củi, cứ luân phiên lặp đi lặp lại như thế, tu vi tiến bộ cực nhanh, chỉ là…… Mạc Thiên Liêu nhìn cá suối nước lạnh nướng trước mắt thơm nức bốn phía, thở dài.

Gần đây Mạc Tiểu Trảo rất ít khi xuất hiện, trong [ Nhiên Mộc Quyết] yêu cầu nướng cái gì đó, hắn luôn luôn ăn không hết, mà chương này bắt nướng cá suối lạnh, là món cậu chàng nọ yêu nhất.

Bản thân Mạc Thiên Liêu lại không thích ăn cá, cá từ suối nước lạnh trân quý như vậy, vất vả lắm hắn mới bắt được, lãng phí thì rất đáng tiếc, đứng dậy rửa sạch mấy chiếc lá lớn, bọc cá lại cho tốt, nhấc chân hướng tới cung Thanh Ninh.

Mèo nhỏ không ở phía sau núi, có lẽ sẽ ở chỗ sư tôn.

Trước chủ điện cung Thanh Ninh, là một mảnh rừng trúc xanh biếc, bên trong rừng trúc có giường dài làm từ thân trúc, xích đu, bàn cờ, vân vân …rất là lịch sự tao nhã. Ánh mặt trời xuyên thấu qua thân trúc thon dài, cũng không chói mắt, rất là dễ chịu.

Trên xích đu đặt đệm mềm thật dày, mỹ nhân áo trắng tựa ở trên, đôi mắt đẹp khẽ nhắm, ánh dương mang theo mùi hương trúc thanh nhã, ấm áp chiếu xuống xiêm y mỏng mềm .

Lúc Mạc Thiên Liêu đi tới, nhìn thấy được hình ảnh biếng nhác như thế, sư tôn khẽ nhắm đôi mắt lạnh lùng trong vắt lại, hưởng thụ ánh dương ấm áp sau giờ ngọ, ánh nắng phủ xuống áo quần một tầng vàng nhạt, thiếu đi phần lạnh lùng, lại thêm nhiều phần mê người nói không nên lời….

Ma xui quỷ khiến sao, Mạc Thiên Liêu liền bưng cá nướng đi qua.

Rèm mi dài khe khẽ rung động, đôi mắt đẹp hé mở, ánh mắt lạnh lùng đảo qua người hắn, Thanh Đồng chậm rãi mở miệng:“Chuyện gì?”

“Đồ nhi nướng một xiên cá suối lạnh, muốn……” Nhìn thấy đôi mắt kia lúc nghe thấy từ “Cá” thì hơi hơi sáng lên vài phần, Mạc Thiên Liêu nuốt xuống hai chữ “Cho mèo” bên miệng xuống,“Muốn mời sư tôn thưởng thức một hai.”



Thanh Đồng hừ một tiếng:“Bổn tọa sớm đã tích cốc.”

Mạc Thiên Liêu cười cười, kéo một chiếc ghế trúc ngồi xuống bên cạnh xích đu:“Tích cốc không cản trở gì tới nhấm nháp mỹ thực cả, kiếp trước sau khi đồ nhi tích cốc rồi, vẫn thường xuyên ăn uống như trước. Con đường tu tiên dài đăng đẳng, nếu ngay cả mỹ vị đều bỏ qua, vậy chẳng phải là quá mức không thú vị.”

Vừa nói, vừa mở chiếc lá ra, lộ ra cá nướng thơm nức bốn phía bên trong.

Thịt cá từ suối nước lạnh tươi mới, dùng gỗ chứa linh khí đầy đủ để nướng, chỉ cần quét lên một lớp gia vị thì có thể ăn được, cực kỳ ngon.

Thanh Đồng liếc liếc món cá nướng có vẻ không tồi kia, thò tay xé một miếng, chậm rãi bỏ vào trong miệng:“ Tu vi tiến tới đâu rồi?”

“Đã là luyện khí tầng tám, qua chút thời gian nữa đến trúc cơ.” Mạc Thiên Liêu thành thật nói.

“Ừm.” Nuốt xuống một miếng thịt cá, Thanh Đồng hơi hơi nâng cằm.

Mạc Thiên Liêu nhìn théo, thấy trên bàn có đặt một bộ trà cụ, nhất thời sáng tỏ, để cá xuống bên cạnh tay sư tôn, đứng dậy kéo bàn trà lại. Người trong chính đạo chú ý chuyên tâm, tâm không tạp niệm, trừ tu luyện thì đa số không có đam mê khác, Ma Tu thì bất đồng, chú ý là tùy tâm sở dục.

Thời gian tu tiên rất dài, Mạc Thiên Liêu trừ luyện khí, còn nghiên cứu rất nhiều thứ linh tinh này nọ, ví dụ như trà đạo.

Trong mắt hắn thì một miếng uống, một miếng ăn đều là tu hành, tăng linh lực đương nhiên quan trọng, tôi luyện tâm cảnh cũng không thể thiếu.

Tẩy, pha, phao, phất, văn, toàn bộ động tác mây trôi nước chảy, nhìn rất là đẹp mắt, rót trà thơm vào trong chén ngọc gần như trong suốt, đưa tới tay sư tôn.

Bàn tay nõn nà bưng chén ngọc, hầu như không phân giới hạn giữa hai người.

Mép chén ngọc kề vào làn môi mỏng, nhẹ chạm rồi rời, Thanh Đồng giương mắt, lạnh lùng trừng Mạc Thiên Liêu, trà nóng như vậy, là muốn gϊếŧ thầy hay sao?

Tác giả có lời muốn nói: Đôi mắt sư tôn, lúc ở hình người là màu đen, chương trước có nói mắt như lưu ly, là chỉ trạng thái thông thấu trong veo, không phải là nhan sắc _[:з」∠]_

Vở kịch nhỏ:

Sư tôn: Đi pha trà cho ta

Thợ Mộc: Vâng

Sư tôn: Đi lấy thảm cho ta

Thợ Mộc: Vâng

Sư tôn: Đi chải lông cho ta

Thợ Mộc: Được…… Hả?