Thần Mộ

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
- Xuyên suốt vũ trụ hồng hoang, bền vững như thiên địa cao xanh... dẫu thoát được sáu kiếp luân hồi, cũng khó bề chạy khỏi Thần ma vi giới. Thần Ma Lăng Viên ở ngay chính giữa Thiên Nguyên đại lục, đâ …
Xem Thêm

Chương 3: Tiểu ác ma công chúa
Nhìn tiểu ác ma hí ha hí hửng, Thần Nam cảm thấy toàn thân run lên, chàng muốn giãy giụa, nhưng không nhúc nhích nổi, muốn thét gào, nhưng không thành tiếng. Chỉ trong tích tắc, mồ hôi đã ướt đẫm cả tấm áo.

"Thân ta tựa cá nằm trên thớt, gặp phải tiểu ác ma này coi như xong đời rồi. Trời già khốn khϊếp, chẳng lẽ lão để ta sống thêm lần nữa là muốn ta thành thái giám ư? Ta @#$%^&*()..." Thần Nam thầm chửi rủa hàng tràng dài.

Sau khi ra lệnh, tiểu ác ma công chúa liền quay người đi sang một bên, mấy tỳ nữ hộ vệ hai má ửng hồng, cũng vội đi theo.

Một nam thị vệ rút trường kiếm, cố ý huơ huơ trước mặt Thần Nam để doạ, làm cho chàng sợ đến nỗi nhắm tịt hai mắt lại. Mũi kiếm lạnh tê dí sát vào da khiến Thần Nam nổi hết cả gai ốc. Người thị vệ cười ác độc, từ từ nhích kiếm xuống phía hạ thể Thần Nam, sự kéo dài thời gian tra tấn đó khiến chàng khổ sở vô cùng, người như bong bóng xì hơi, thân thể cứ giật lên từng chập.

Tiểu ác ma công chúa chờ mãi không thấy Thần Nam kêu la thảm thiết gì, bất giác sinh dạ tò mò, liền bạo dạn quay lại, thấy thủ hạ đang dày vò tinh thần Thần Nam, cô ta vô cùng thích thú.

Tiểu công chúa liền bước nhanh đến, gật đầu với tên thị vệ vẻ hài lòng, rồi giành lấy thanh trường kiếm trước ánh mắt ngơ ngác của bọn thuộc hạ. Nàng vừa gẩy gẩy mũi kiếm vào mặt Thần Nam vừa bảo: "Hay thật, không ngờ tên da^ʍ tặc nhà ngươi cũng biết sợ chết. "

Thần Nam thấy tiểu ác ma quay trở lại, lại thấy ả láy thanh kiếm liên tục ở khoảng giữa mũi và mắt mình thì sợ tái mặt, chẳng may bất cẩn đâm xuống thì khổ sở kém gì bị thiến đâu.

Trước bộ dạng khϊếp hãi của Thần Nam, tiểu công chúa khoái chí đưa mũi kiếm vạch nhẹ qua mang tai chàng, hớt đi một vạt tóc, khi tóc rớt xuống vai, mặt Thần Nam xạm như màu đất.

Bọn thị vệ nhìn nhau cười cười, họ quá hiểu tính tình của tiểu công chúa rồi. Nàng tuy đã mười sáu tuổi, nhưng vẫn làm cho mọi người nhức đầu vô cùng, nàng thông minh tuyệt đỉnh, nhưng cũng tinh ranh bướng bỉnh không ai bì, đôi khi nàng nghịch ngợm thái quá, giở đủ mọi trò, chẳng ai lường được.

Tiểu ác ma công chúa dường như đã đùa nghịch đủ, liền cầm trường kiếm hướng thẳng xuống hạ thể Thần Nam, toan chém, đám thị vệ thất kinh, vội la: "Công chúa điện hạ, chớ nên làm vậy"

Tuy không sợ mất mật như Thần Nam, nhưng ai cũng khϊếp hãi. Nếu hoàng đế biết được tiểu nữ của người tự tay thực hiện một hành vi làm tổn hại đến uy vọng hoàng gia, hẳn người sẽ nổi trận lôi đình, đến lúc đó thân làm thị vệ như bọn chúng sao tránh nổi tội chết.

Tiểu công chúa đang vui bỗng sầm mặt: "Các ngươi thế nào vậy, dám quản việc ta sao? "

Một nữ thị vệ bước lên nói: "Công chúa là lá ngọc càng vàng, thân phận cao quý... làm sao... làm sao có thể hạ thủ..."

"Hừm" Tiểu công chúa ném kiếm xuống đất, khôi phục thần sắc lạnh lùng cố hữu, quay người đi: "Mang hắn theo, ta sẽ từ từ xử lý."

Thần Nam nghe xong hệt như đang ở dưới địa ngục mà nghe được lời của thiên tiên, giống như đang ở trong bóng tối thấy được ánh sáng, chàng thở phào, nghĩ bụng, "Cũng may ta chưa trầy trụa gì, phù... nguy hiểm quá, tiểu ác ma kia... "

Tiểu công chúa có tổng cộng mười hai thị vệ, sáu nam sáu nữ, còn ba vị pháp sư thì cả ba người đều là nam.

Bọn họ còn trẻ, nhưng bản lĩnh đầy mình, Thần Nam đã được nếm trải một lần khi viên ma pháp sư lúc đầu hất tung chàng vào bờ, rồi một lần nữa khi giao thủ với cô võ sĩ thị vệ, cô ta trông liễu yếu đào tơ nhưng chỉ hơn ba mươi chiêu đã khiến chàng đo đất.

Tay chân đã được tự do, Thần Nam vẫn nín lặng vì chưa được công chúa giải á huyệt, nhưng mà "muốn bịt miệng thế gian chẳng khác nào muốn ngăn đê vỡ"! Chàng nghĩ bụng: "Mấy người này mắt đen tóc đen, nhất định là người phương đông, lại biết ma pháp, chắc hẳn sau khi hai miền đại địa hợp thành Thiên Nguyên đại lục, các pháp môn tu luyện trở nên quen thuộc, thành ra người phương đông biết được ma pháp của phương tây, và có thể người tây phương cũng nắm được chút ít võ nghệ phương đông."

Thần Nam nhìn tiểu ác ma nhún nhảy trên đường, trong lòng vô cùng bực bội, chàng thầm rủa: "Nhảy đi, trật chân, té nhào..."

Nhưng chàng thật thất vọng, tiểu ác ma công chúa cứ như con chim nhỏ, hoan hỉ vô cùng, lâu lâu lại chạy đến trước chàng, cốc đầu chàng một cái, hoặc véo tai chàng thật mạnh.

Thần Nam bí bức vô cùng, tuy chàng đã dùng huyền công gia truyền âm thầm giải khai á huyệt vốn bị phong bế bởi thủ pháp độc môn của tiểu ác ma, nhưng chàng vẫn phải "khéo léo" im lặng...

Ngày đi đêm nghỉ, Thần Nam muốn nhân cơ hội đêm tối mà lén chuồn đi, nhưng chàng vừa mới nhúc nhích thân mình thì đã bị người thị vệ canh gác đêm trừng mắt nhìn một cái, ánh mắt vừa lạnh lẽo vừa khủng bố, khiến chàng nằm yên không dám cử động nữa.

"Không ngờ ta lại rơi vào tình trạng này, tiểu ác ma, ngươi mà rơi vào tay ta thì... "

Đoàn người đi xuyên qua vùng núi đã được ba ngày, lúc thì thấy quái long bay lượn trên cao, lúc lại gặp dấu chân của người khổng lồ thời thượng cổ. Những hiện tượng ấy khiến tiểu ác ma công chúa phấn khởi vô cùng. Mỗi lần phấn khởi, nàng lại lấy Thần Nam làm đối tượng để "bộc lộ" tâm trạng, và kết quả của sự bộc lộ đó luôn khiến Thần Nam sùi bọt mép, ngã vật ra đất.

Đối với Thần Nam mà nói, chuyến đi này thống khổ không gì tả nổi, chàng oán hận tiểu công chúa hết mức, nhưng chỉ có cách thầm nguyền rủa nàng mà thôi.

Hai ngày sau, Thần Nam đã rõ lai lịch nhóm người này cũng như mục đích chuyến đi của họ.

Tiểu ác ma công chúa tên là Sở Ngọc, con gái nhỏ nhất của hoàng đế nước Sở, được cha mẹ yêu quý và sủng hạnh vô cùng. Các thị vệ của nàng cũng do chính hoàng đế tuyển lựa, lại được huấn luyện thành những tử sỹ, nhất mực trung thành với nàng, có thể chết vì nàng. Ba vị ma pháp sư cũng không phải là ma pháp sư chính hiệu, hiện đang giữ vai tập sự mà thôi.

Một tháng nữa là lễ thọ sáu mươi của hoàng đế Sở quốc, tiểu công chúa vì muốn bày tỏ lòng hiếu kính của mình, nên đã lén lút xuất cung, đi về phía tây, muốn tìm hái Liệt Hỏa Tiên Liên trong truyền thuyết làm lễ vật mừng thọ hoàng đế, còn đám thuộc hạ này là do bị nàng uy hϊếp và đe dọa mà phải đi theo.

"Theo các ngươi, khi ta dâng lên Liệt Hỏa Tiên Liên cho phụ vương, thái độ của người sẽ ra sao đây? À, nhất định người sẽ ngoác miệng cười rộng đến mang tai, về sau sẽ cho phép ta tự do xuất nhập hoàng thành. Ha ha, hay quá, lúc đó ta muốn đi đâu chơi cũng được, không ai ngăn cản ta nữa, ha ha..."

Thần Nam tự nhủ: "Cô bé đáng yêu thật, trông mới giống một tiểu tiên nữ làm sao chứ, ờ nhưng cũng chỉ là giống thôi, còn thực tế thì đúng là một ác ma! Vì sao cô ta lại có dáng vẻ thiên sứ thế nhỉ?"

Đám thị vệ đều nhăn nhó, tuy họ chỉ là bị ép buộc xuất cung, nhưng hoàng đế đời nào thèm đếm xỉa đến sự thật đó, khi trở về họ bị trị tội là cái chắc rồi.

Tiểu công chúa liếc thấy, bực bội bảo: "Hừm... các ngươi cắn phải ớt hay sao thế? Ta đã nói đi nói lại không biết bao lần, ta sẽ không để phụ hoàng trị tội các ngươi đâu." Nhìn sang Thần Nam đang đứng bên cạnh, nàng nói: "Hừm... cái loại đàng điếm phóng đãng kia, lại đây hầu ta luyện công! "

Hai ngày trước cô ta toàn gọi chàng là da^ʍ tặc, sau đó một thị nữ ghé tai khuyên nhỏ điều gì, công chúa hiểu ra, trước tiên xấu hổ phẫn nộ nện cho tên cυồиɠ ɖâʍ một trận, sau đó không gọi chàng là da^ʍ tặc nữa, mà gọi là đồ xấu xa hư hỏng.

Thần Nam lẩy bẩy lại gần, lòng thầm khấn vái: "Thần Phật bốn phương! Thiên sứ tỷ tỷ! Mặc dù ta đã biết các người đã "hưởng phước" ở Thần Ma Lăng Viên từ lâu rồi, nhưng không lẽ các vị không có bà con họ hàng xa nào ư? Hãy bảo bọn họ phù hộ cho ta! Bớ ma, quỷ, Diêm Vương, mau đón cô chị em ruột này của các ngươi về đi."

Hai ngày nay, Thần Nam trở thành người luyện tập chung với tiểu ác ma, mà công phu của cô ta rất cao, chàng mặt mày bầm dập, nhìn thấy ghê sợ.

Tiểu công chúa nhìn chàng hăm dọa: "Sao lúc nào trông ngươi cũng ủ rũ vậy, không lẽ ngươi chê luyện tập võ công với bổn công chúa ta không được thoải mái? Hử?"

"Ha ha... có tiến bộ, được đấy! Thử chiêu này của ta... haha ta lợi hại không? Vui quá! " Tiếng cười sảng khoái của nàng truyền khắp cả khu rừng, cơn ác mộng không biết là lần thứ mấy mươi của Thần Nam lại bắt đầu...

Đến ngày thứ sáu, mọi người đã đến được nơi cần đến. Đó là một ngọn núi lửa, khói bốc tầng tầng quanh miệng núi, liệt hỏa phảng phất như có thể phun trào bất cứ lúc nào.

Thần Nam kinh ngạc nghĩ: "Con tiểu ác ma ghê gớm này điên rồi chắc, lại lên núi lửa để lấy Liệt Hỏa Tiên Liên."

Mấy người thị vệ thì lộ vẻ căng thẳng cực độ, một vị ma pháp sư tập sự hỏi: "Công chúa điện hạ, có thật trong miệng núi lửa có Liệt Hỏa Tiên Liên?"

Tiểu công chúa hơi phật ý, hừ mũi hỏi: "Đương nhiên có, ngươi sợ chăng?"

Ma pháp sư vội nói: "Không, tất nhiên là không ạ! Bọn thuộc hạ dẫu phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng sẽ lấy bằng được Liệt Hỏa Tiên Liên cho công chúa."

Tiểu công chúa nói: "Ngày trước sư phụ lão nhân gia đã vô tình phát hiện ra tiên liên, nhưng lúc đó nó chưa nở, tính ngày tính tháng, hai hôm nữa là thời điểm thích hợp nhất để hái hoa."

Một thị nữ nhắc nhở: "Công chúa điện hạ, tiện tì thường nghe thần vật luôn có linh thú bảo vệ, không hiểu Tiên Liên thì... "

"Ồ, nếu ngươi không nói thì ta cũng quên mất, sư phụ dặn ở đây có tiểu xà, nhưng tiểu xà thì làm gì các ngươi không đối phó nổi đúng không? Đến lúc đấu với nó thì cứ cẩn thận đề phòng là được" Tiểu công chúa huênh hoang nói.

Thần Nam nghĩ bụng "Cẩn thận đề phòng? Thú giữ của nhất định là linh vật, dễ gì mà tùy tiện đánh bại? Con tiểu ác ma này to gan lớn mật thật. Thôi thôi, ta không đi đầu đâu, phải nấp ra đằng sau tránh né mới được."

Đoàn người bắt đầu trèo lên núi, Thần Nam bước chầm chậm lại, cuối cùng rớt xuống cuối hàng.

Nhưng, "Gã hư hỏng kia, ngươi đi đầu." Giọng nói rõ ràng rành mạch của tiểu công chúa đã khiến kế hoạch của chàng phá sản.

Chàng rủa: "Con ác ma... @#$%" rồi bất đắc dĩ lê bước lên đầu hàng.

"Í, bại hoại, nhìn cặp mắt láo liên của ngươi là ta biết ngươi bất phục rồi, muốn bắt chước bọn cao thủ võ lâm quyết chiến một trận sống mái với ta trên đỉnh non cao nào đó hở? Ơ... vậy cũng tốt, chúng ta hãy quyết chiến ngay trên miệng núi lửa này." Tiểu công chúa thích thú reo lên.

Thần Nam lầm rầm nguyền rủa tiểu ác ma cả trăm lần: "Con công chúa thối tha..."

Càng đến gần miệng núi lửa thì nhiệt độ càng tăng cao, không khí lùa hầm hập, nham thạch dưới chân mọi người càng lúc càng bỏng rát.

Thần Nam vô cùng căng thẳng, chốc chốc lại nhìn quanh quất xem tiểu xà nấp ở chỗ nào.

Đoàn người cuối cùng cũng đến được miệng núi lửa, từng đợt khói mù mịt xông đến, không khí nóng rát, núi lửa hệt như một cái lò, mồ hôi rớt xuống mặt đất nâu sẫm lập tức khô hóa bốc hơi ngay lập tức.

Một mùi hương thơm ngát từ làn khói tỏa ra, khiến cho mọi người đang bức rứt phiền muộn chợt cảm thấy thoải mái dễ chịu.

Trên một vách đá nhô ra bên trong miệng núi lửa, một luồng ánh sáng màu đỏ chiếu xuyên qua lớp khói mù mịt, cũng chính là nơi mùi hương bay đến.

Tiểu công chúa cười nói: "Quả nhiên có Liệt Hỏa Tiên Liên, sư phụ không nói dối ta. Ha ha, thật là hay!"

Mọi người liền lấy khẩu trang phòng độc bịt kín mũi mồm. Tiểu công chúa nhìn sang Thần Nam, quăng cho chàng một cái bảo: "Mau đeo vào đi! Đám khói kia có độc cực mạnh đó."

Thần Nam vừa chớm nảy sinh chút thiện cảm, công chúa đã bảo: "Đeo nhanh vào, rồi nhanh chóng dụ tiểu xà ra đây."

Chút thiện cảm manh nha trong lòng Thần Nam như lửa nhỏ gặp nước lạnh, lập tức tiêu tán, chàng chửi thầm: "Ác ma vĩnh viễn là ác ma!"

Miệng núi lửa được bao phủ bởi lớp khói dày đặc, khiến cho tầm nhìn bị hạn chế, nhìn xuống chỉ thấy mỗi ánh sáng mờ mờ, chắc hẳn đó là dung nham. Thần Nam thấp thỏm lo sợ, men theo miệng núi lửa hình khuyên dè dặt tiến lên, lòng cầu nguyện cho tiểu xà say ngủ.

Hương thơm của Liệt Hỏa Tiên Liên càng thêm ngào ngạt. Gió nhè nhẹ thổi, xua khẽ đám khói lẩn quẩn trên miệng núi, cảnh tượng hiện lên rõ ràng hơn trước mắt Thần Nam.

Liệt Hỏa Tiên Liên mọc dưới vách đá, cách miệng núi lửa chừng ba trượng, thân hoa cao khoảng nửa thước, đỏ lung linh, có chín cái lá trong suốt màu hồng, đỡ một đoá hoa từa tựa như hoa sen, nhưng lại tươi đẹp hơn hoa sen gấp trăm lần, những cánh hoa lộng lẫy như được chạm bằng ngọc báu, trông vô cùng đẹp mắt.

Khói đùn cuồn cuộn, che lấp bông hoa, chỉ có thể nhìn thấy một quầng sáng đỏ mờ mờ mà thôi.

Đột nhiên Thần Nam linh cảm thấy nguy cơ, như thể chàng là con mồi đang bị thợ săn theo dõi vậy.

Một cái hang đen kịt bất ngờ xuất hiện ngay phía trên vách đá gần chỗ Liệt Hoả Tiên Liên, trong hang có hai đốm đỏ máu lập loè, kế đó, giữa một tiếng rống đinh tai nhức óc, vô số đất đá rơi xuống lòng núi lửa, một vật cực lớn nhô ra khỏi hang.

Thần Nam phát hoảng, hồn phách của chàng đã biến đi đâu mất. Cái vật khổng lồ ấy là một cái đầu rắn to tướng, cỡ một cái nhà, hai đốm đỏ lấp loé phát sáng vừa rồi té ra là hai con mắt ngầu máu phải lớn cỡ cái thau giặt đồ.

"Ầm ầm"

Vô số đá vỡ vụn lăn xuống lòng núi lửa. Con rắn khổng lồ chậm chạp lê ra khỏi lỗ, phô ra trước mắt mọi người một thân mình lốm đốm sặc sỡ đính đầy những chiếc vảy to bằng cái lá cọ, sáng lấp lánh, trông yêu dị và đáng sợ khôn tả.

"Đáng... đáng chết! Thế này mà tiểu ác ma dám gọi là tiểu xà ư? Mẹ nó chứ... điêu toa quá thể!" Thần Nam lắp ba lắp bắp nói không thành tiếng.

Cự xà ngừng di động, giương hai con mắt đỏ lòm nhìn Thần Nam, đồng thời há miệng, để lộ ra hai cái răng nanh trắng nhởn, sắc bén như kiếm, dài cả nửa thước, nhìn rất đáng sợ.

Thần Nam buốt từ đầu đến chân, người nổi đầy gai ốc.

Đột nhiên, cái lưỡi đỏ lòm dài tới hai trượng phóng ra khỏi miệng con rắn, lao về phía Thần Nam. Mùi tanh thối xộc lên muốn ói.

"Á.... "

Thần Nam la lớn, quay người vận hết tốc lực bỏ chạy, chàng vừa chạy vừa la làng lên: "Tiểu ác ma thối tha, ta #$)(*&^$^@, ngươi muốn gϊếŧ lão tử đây à... "

Tiểu công chúa cứ nghĩ Thần Nam đã bị phong bế huyệt đạo, giờ lại nghe thấy tiếng chàng la hét, ban đầu cảm thấy kinh ngạc, sau lại cảm thấy căm ghét, tức giận vô cùng. Nhưng khi nhìn thấy Thần Nam đang bị con huyết xà rượt đuổi thì mặt nàng biến sắc, tuy vậy nàng trấn tĩnh rất nhanh, cuối cùng nói một câu sém tí nữa làm Thần Nam ngất xỉu: "Ố là la con rắn xinh xắn thật!"

Thần Nam chạy ào xuống núi như một cơn gió lốc. Khi băng ngang qua tiểu công chúa thì chàng thóa mạ: "Đồ biếи ŧɦái, đồ thần kinh, ác ma... "

Những thị vệ đi theo lần này đều là người vào sinh ra tử, kinh nghiệm đầy mình, một thoáng kinh hãi ban đầu qua đi, họ mau chóng lấy lại bình tính và nắm chặt vũ khí dàn trận đối phó. Ba pháp sư tập sự bắt đầu lâm râm niệm chú, không trung bắt đầu rùng rùng những sóng ma pháp. Chỉ lạ là con rắn kềnh càng kia ra khỏi hang rồi thì không động đậy gì nữa, chỉ lạnh lùng nhìn mọi người mà thôi

Tiểu công chúa khá là bình tĩnh, "Mọi người đừng sợ hãi, Liệt Hỏa Liên Hoa sắp nở hết rồi, con rắn thối tha kia chắc đã canh chừng ở đây cả ngàn năm rồi, nó không thể rời xa tiên liên trong lúc này được, chúng ta có thể tấn công nó từ xa."

Rồi nàng ra lệnh: "Nhanh ném hùng hoàng vào thân mình con rắn thối tha đó."

Rất nhiều bao hùng hoàng được ném về con huyết xà, cùng lúc ấy thì ma pháp sư đã niệm xong thần chú, một thanh phong đao sáng lấp lánh phóng thẳng về phía trước.

Phong đao xé rách các bao bố, khiến cho hùng hoàng rơi tung tóe trong không gian, phủ đầy xuống mình huyết xà, con rắn run lên, lùi về phía sau

Mọi người phấn chấn hẳn lên, phong đao và các bao hung hoàng lại một lần nữa được ném ra. Những chiếc vẩy lấp lánh của con rắn dính đầy hung hoàng, mùi hắc xộc lên trong lòng núi, chỉ một chốc sau con rắn co rúm lại bất động.

Mọi người reo toáng lên.

Thần Nam đã chạy một mạch xuống sườn núi, giờ nghe tiếng reo hò sau lưng thì dừng chân, ngoái lại xem thử.

"Không ngờ tiểu ác ma cũng có chút bản lĩnh, đã chế phục được con rắn khổng lồ này, không hổ danh là tỷ muội với ma quỷ mà."

Chàng vẫn còn thấy sợ khi nhớ lại cái răng nanh vừa to vừa sắc lại chứa đầy chất độc của con huyết xà, nhưng cũng cảm thấy hơi kí©h thí©ɧ.

Thần Nam nhìn về phía miệng núi lửa, chàng thật tình rất muốn thoát khỏi bàn tay của tiểu ác ma, để có thể chu du thiên hạ, nhưng cũng lại muốn coi cuộc đấu hiếm có với con quái xà, chàng đâm ngần ngừ.

Cuối cùng không cầm lòng được, Thần Nam lặng lẽ trèo trở lên. Còn khoảng mười mấy trượng nữa là đến miệng núi lửa thì dừng lại, nấp vào sau một tảng đá bự.

Tiểu công chúa cẩn thận dò xét con rắn to lớn đã co rúm bên miệng núi lửa, cười nói: "Không ngờ con rắn thối tha này giảo hoạt thế, cố ý tỏ vẻ yếu đuối để dụ chúng ta đến gần. Mọi người không ai được qua đó, chúng ta cứ tấn công từ chỗ này thôi."

Mấy người thị vệ liền lấy cây cung lớn trên vai xuống, bắn tên về phía con rắn, ba vị ma pháp sư cũng lầm bầm niệm chú, chuẩn bị dùng ma pháp công kích.

Một loạt tên lao phăm phăm về phía con rắn, nhưng khi chạm vào lớp da cứng chư thép của nó, chỉ khiến bật ra vài đốm lửa nhỏ, rồi rơi xuống đất mà thôi.

Ma pháp sư tập sự liền phát ra một thanh phong đao lớn chém vào thân quái xà, nhưng chỉ khiến nó rùng mình một cái, còn mất hút chẳng để lại tông tích gì.

Tiểu công chúa cương quyết ra lệnh: "Ngừng không tân công mình nó nữa, hãy tập trung tấn công vào mắt của nó. "

Thế là tên như mưa nhắm thẳng đôi mắt của con rắn mà bay đến, quái xà thấy thế liền nhắm mắt lại, khiến cho tên trúng đích mà chẳng làm được gì.

Ba vị ma pháp sư thực tập lại dùng ma pháp, ngưng kết thành ba cây thương bằng băng lạnh lẽo, ánh nắng chiếu lên băng thương, phát ra ánh sáng đẹp như cầu vồng, cả ba cây thương nhắm thẳng mắt con quái vật lao tới.

"Bang"

"Bang"

"Bang"

Băng thương đâm tới trước mắt cự xà thì vỡ tan thành vô số mảnh, hào quang tắt lịm. Nhưng ba lần công kích mãnh liệt của ma pháp không phải là không có tác dụng, mí mắt của cự xà đã hơi rướm máu. Cũng cùng lúc đó, cái đầu rắn khổng lồ lại ngửa lên, vẻ chùn nhụt. Cái lưỡi thụt ra thụt vào không ngừng, nanh độc nhọn hoắc phát xuất hàn quang dữ dội, đôi mắt đỏ rực chằm chằm nhìn đám người.

Thần Nam trốn sau tảng đá, đã chuẩn bị chạy ngay khi cần thiết.

"Bùm!"

Con quái xà há miệng, phun ra một luồng lửa lớn, ùn ùn đổ về phía mọi người. Ba ma pháp sư vội vàng niệm chú ngữ, triệu hồi một tấm khiên màu xanh xuất hiện phía trước bảo vệ cho mọi người.

Thần Nam thì lắp bắp: "Không thể nào... con quái vật này đã tu luyện thành yêu tinh rồi. Ối trời ơi, chằn tinh! "

Theo dõi đến đây, chàng lại nhích xa khỏi bãi đấu chừng chục trượng nữa.

Khi ba ma pháp sư thực tập đã triệu tập đủ ma pháp nguyên tố, họ liền dời tấm khiên sang một bên, rồi phát một đạo ánh sáng to lớn bay về phía con rắn. Đạo ánh sáng xanh lục ấy bay được nửa đường thì hóa thành sóng nước, đổ ập xuống dập tắt lửa, đồng thời khiến cho con rắn ướt như chuột, bất ngờ từ miệng núi lửa lại phát ra khói trắng mù mịt, khiến cho mọi người phải lùi lại bảy tám trượng.

Con rắn tựa hồ bị chọn giận, rống lên một tiếng, âm thanh chấn động bốn phương, nó từ từ bò ra xa thêm hai trượng khiến cho vô số đất đá đổ ầm xuống, khi nó bò ra thêm bảy tám trượng nữa thì ngừng lại, ngẩng cái đầu to bè đặc biệt khủng bố lên cao. Con rắn nhìn mọi người chằm chằm, thật sự muốn xé xác mọi người ra, vì vậy nó mới bất đắc dĩ phải rời khỏi tiên liên, bò ra ngoài.

Mọi người la lên một tiếng, một thị nữ tiếng lên nói: "Công chúa điện hạ, con yêu xà này chắc tu luyện đại thành, thuộc hạ nghĩ chúng ta không đối phó nổi đâu, chúng ta nên quay về... "

Một ma pháp sư thực tập cũng nói: "Con... con này đâu thể nào là tiểu xà... nhất định là xà tinh... chúng ta nên... "

Tiểu công chúa trừng mắt nhìn hắn, khiến cho ma pháp sư lập tức ngậm miệng, không dám nói nửa lời.

Thần Nam núp sau tảng đá thầm nói: "Tiểu công chúa dữ hơn cự xà... ha ha!"

Tiểu công chúa nói: "Ta từng nghe các ngươi có ba mươi sáu mũi tên có ma pháp uy lực cực lớn, sao lần này không sử dụng? Còn đợi đến lúc nào? Bắn mau cho ta"

Mấy người hộ vệ liền lấy ra ma pháp tiễn lắp vào cung, nhắm thẳng mắt rắn mà bắn tới.

"Phựt!"

"Phựt!"

...

Ma pháp tiễn xé gió lao tới hệt như phi đạn,để lại trên cao một bầu khí xao động. Các nguyên tố ma pháp cứ thi thoảng lại cuộn lên. Con quái xà dường như phát hiện được sự nguy hiểm, liền nghiêng đầu tránh né.

Ma tiễn bắn vào khóe miệng của cự xà đến tóe lửa, sau đó mũi tiễn đột nhiên ngoặc qua một bên, kéo xướt một miếng da rắn lớn bên mép trái, mấy mũi ma tiễn sau đó lại cứ bắn vào đúng chỗ đó, làm cho khóe miệng của cự xà máu chảy ròng ròng, lộ rõ răng trắng hếu bên trong.

Con quái xà tức giận vô cùng, ngóc đầu thẳng lên, nhe răng trắng hếu nhuốm máu, xì xào tiếng rắn. Lúc ấy sơn động mà con rắn ẩn mình phát ra những chấn động không ngừng hướng ra phía ngoài, miệng núi lửa như bị động đất, lắc lư lảo đảo.

Mọi người kinh hãi lo sợ, tiểu công chúa trầm giọng nói: "Xem ra chúng ta phải sử dụng chiêu cuối cùng. " Rồi nàng ta lấy ra một cái hộp gỗ cũ kỹ từ cái túi sau lưng, mở hộp lấy ra một cây cung màu đen bóng.

Thần Nam nhìn động tác của tiểu công chúa, mắt chàng đột nhiên tròn xoe, nhìn chằm chặm vào cây cung trên tay nàng.

"Hậu nghệ cung"

Sau ngần ấy năm, chàng không ngờ được nhìn lại thần cung của Tiên Ảo Đại Lục một lần nữa, Hậu Nghệ cung đã trải qua không biết bao nhiêu chủ nhân, nhưng Thần Nam rất quen thuộc với nó, bởi vạn năm trước, nó đã từng thuộc sở hữu của Đông Chiến cha chàng. Thuở đó Đông Chiến dựa vào cây cung này trong một ngày liên tục bắn chết ba vị cao thủ tuyệt thế, trở nên nổi tiếng, uy chấn cả Tiên Ảo Đại Lục.

Thần Nam môi mấp máy, khẽ thốt: "Hậu nghệ cung, ngờ đâu sau vạn năm ngươi và ta lại có thể trùng phùng... "

Một âm thanh kinh thiên động địa truyền lại, vô số đất đá rơi xuống miệng núi lửa, con quái xà tung mình lên cao, thân hình dài trăm trượng của nó hoàn toàn xuất hiện...

Thêm Bình Luận