Chương 63: Nhân giả vô địch

“Grào…” Một tràng long khiếu vang vọng chín tầng trời, đám đệ tử Đỗ gia và Lý gia đứng xem đều ngã lăn ra đất, toàn thân con rồng du côn phát ra ánh sáng màu tím, sau đó nhanh như chớp sáng lóe lên ở giữa vùng cánh hoa, miệng nó không ngừng phụt ra vô số ngọn lửa biến cả không gian trở thành biển lửa, thiên địa sáng rực, từng luồng lửa ngùn ngụt tràn về phía Lý Nhược Lan.

Trên người Tử Kim thần long phát ra tử quang lấp lánh, thân mình khổng lồ uốn lượn, nhanh chóng lao ra khỏi vòng vây của cánh hoa sen ngọc, không ngừng gầm rống, bay lượn trong biển lửa, lộ rõ dáng vẻ uy vũ.

“Tiểu nữu, mùi vị thế nào? Cho ngươi kiến thức chân long chi hỏa của Long đại gia, nhất định sẽ thiêu sạch đám hoa cỏ của ngươi!” Tử Kim thần long bay trong biển lửa, đắc ý thét lên, nó liên tục phun lửa, ngọn lửa màu tử kim càng thêm mạnh mẽ, muốn nuốt hết những cánh hoa sen ngọc, muốn luyện hóa chúng, đoạn tản ra bao vây Lý Nhược Lan.

Lý Nhược Lan không hề hoảng loạn, ba tấm ngọc diệp trên bông hoa bay đi, nhanh chóng trải rộng một ngọn thần phiến, quạt bay ngọn lửa bên cạnh nàng ta ra xa.

Đồng thời, nàng ta lại tiếp tục niệm chân ngôn, những cánh hoa sen ngọc nằm trong ngọn lửa rừng rực, nhanh chóng lao ra, một lần nữa lại chém xuống Tử Kim thần long.

“Ai da, tiểu nữu giở trò, không có cách nào luyện hóa được pháp bảo của ngươi, Long đại gia không tin những thứ tà môn này! Tới đây!”

Cứ như thế, Tử Kim thần long phóng ra Tử Kim đại hỏa, đốt cháy rực cả vùng trời, tiếp tục giao chiến với Lý Nhược Lan.

Mộng Khả Nhi đứng ở phía xa thầm cau mày, nàng ta vô cùng hận con rồng du côn, không ngờ nó lại mạnh tới mức này, nàng nhận ra ngọn Tử Kim chân hỏa đó không phải là lửa thường, nếu người bình thường mà bị chạm vào chắc rằng đã trở thành tro bụi.

“Grào…” Tử Kim thần long vừa đánh nhau vừa hát, khiến mọi người đều được thưởng thức “giọng ca tuyệt thế”.

“Ta là một con rồng tới từ đông phương, bước qua rừng đao mưa kiếm, vượt qua kiếm khí sắc bén, nhảy qua pháp bảo ngập trời, ta chỉ khẽ nghiến răng, gầm lên hai tiếng, grào…grào… chẳng vì cái gì khác, chỉ vì một cô nương xinh đẹp trong truyền thuyết….gả cho tên trọc đầu! Grào…!”

Thần Nam cười lớn, Huyền Trang hòa thượng vẻ mặt xanh xám, Lý Nhược Lan cũng tái mặt, thét lên đinh tai: “Aaaa… Con con rồng du côn vô lại, ta phải gϊếŧ chết ngươi!”

Hàng trăm cánh hoa lại tập hợp lại tạo thành một lưới đao kiếm, bao vây con rồng du côn ở trong, bay lượn giữa biển lửa, hàn quang chói mắt, đồng thời, ba tấm ngọc diệp đón gió lớn lên, hóa thành ba tấm lưới khổng lồ che phủ bầu trời, chụp xuống con rồng du côn, muốn úp nó ở bên trong.

Bông hoa trong tay Lý Nhược Lan cũng thay đổi, cuống hoa long lanh trong suốt nhanh chóng biến thành một chiếc roi ngọc dài mười trượng, hóa thành ra bóng roi trùng trùng trên không, trung theo động tác của Lý Nhược Lan, phát ra tiếng vun vυ"t, quật về phía Tử Kim thần long.

“Grào…tiểu nữu vô dụng, cánh hoa không chém được, lưới không bắt được, roi ngọc càng vô dụng, để ngươi biết thế nào là cái quất đuôi của Long đại gia, dám chống lại long đại gia tất phải hối hận.”

“Ầm.”

“Grào…đau quá, đau quá, đau chết đi được!”

Tử Kim thần long bị quất mấy roi, đau đớn lăn lộn trên không trung, chiếc roi dài uy lực vô cùng, có ẩn chứa sức mạnh đáng sợ, lực đánh mạnh giống như một ngọn núi lớn quất xuống khiến Tử Kim thần long quẫy loạn.

Chiếc roi ngọc dài mười trượng biến hóa thành vô số đạo tàn ảnh trên không, quật cho Tử Kim thần long kêu gào liên miên, con rồng du côn kêu gào giận dữ, long thân giãy giụa, liều mạng chống lại mười mấy đòn bèn vừa tiếp tục kêu gào vừa lùi lại.

Con rồng du côn mặc dù thực lực mạnh mẽ, lại có Huyền Vũ giáp hộ thể, nhưng nó dần không chịu được nữa, liên hoa chí bảo trong tay của Lý Nhược Lan dù sao cũng vẫn là một trong những pháp bảo mạnh nhất của đạo gia, đã trải qua cao thủ vô số đời tế luyện, chứa đựng đạo lực vô tận, người dùng thuật chỉ cần tâm thần tương ứng là có thể kích phát ra sức mạnh tiềm ẩn hùng hậu, đây là pháp khí vô thượng để đánh bại địch nhân.

Bấy giờ Lý Nhược Lan dần bình tĩnh lại, phát huy hết uy lực của món đạo gia pháp bảo này, trên không trung không ngợp tàn ảnh roi ngọc, những cánh hoa chém xuống cũng dần dần bay theo quy luật.

Mỗi cánh hoa sen như một thanh thần kiếm sắc bén hàn quang lóe lên, tập trung lại thành một kiếm trận kì dị trên không trung nhốt chặt Tử Kim thần long, tấm lưới khổng lồ do ba tấm ngọc diệp hóa thành càng ngày càng lớn, giống như có thể che kín thiên địa, bao vây bên ngoài kiếm trận. Cho dù Tử Kim thần long thoát khỏi kiếm trận cũng rơi vào tấm lưới khổng lồ.

Trong không trung chỉ nhìn thấy thanh roi ngọc không ngừng vun vυ"t, tự do ra vào kiếm trận, quất cho Tử Kim thần long không ngừng kêu gào, con rồng du côn lần này đúng là bị đánh thê thảm.

“Khốn kiếp, phản rồi, phản rồi, Long đại gia giận rồi. Grào… đau chết đi được…” Tử Kim thần long vừa kêu gào vừa thét lên: “Tiểu nữu kia, cho ngươi được nếm mùi pháp bảo của ta!”

Nó quất đuôi đập bay roi ngọc và vô số cánh hoa, sau đó quay mạnh đầu, thét lớn: “Ra đây, thần côn của ta!”

Thần Nam ở trên mặt đất cảm thấy xấu hổ cho Tử Kim thần long, pháp bảo mà nó lại gọi là…thần côn!

Không trung tràn ngập khói tím, hai chiếc sừng trên đỉnh đầu Tử Kim thần long phát ra hàng nghìn hàng vạn tia sáng, chói sáng hơn cả mặt trời, hào quang tím ngắt che kín thinh không.

Hai chiếc sừng của con rồng du côn bay ra khỏi đầu, không ngừng biến hóa, cuối cùng đã hóa thành hai khúc côn dài gần mười trượng xuất hiện trong tay nó.

Hai chiếc Tử Kim côn bổng, thỉnh thoảng vẫn nhìn ra hình dạng của sừng rồng, tuy nhiên lúc này lại rực lên ánh sáng kim thuộc, phát ra thần quang chói lòa, ở giữa có sợi dây xích màu Tử Kim nối lại, hai chiếc côn khổng lồ này vừa nhìn cũng biết là vô thượng linh bảo.

Lý Nhược Lan đang giận dữ và Mộng Khả Nhi đang rất bình tĩnh, trong mắt đều lóe lên ánh sáng dị thường, cả hai đều biết đạo pháp nên hiểu rõ chỗ quý giá của pháp bảo do sừng của thần long tế luyện thành, bảo vật hiếm có trên đời như thế dẫu trả vạn kim không mua được.

“Grào…hừ hừ…! Tiểu nữu kia! Trố mắt ra rồi hả? Sợ rồi hả? hãi Đây chính là Thần long song tiết côn của ta, gọi tắt là thần côn!” Con rồng du côn giống như người, đứng thẳng người, một tay cầm Tử Kim song tiết côn lớn, cao ngạo nói: “Đệ nhất linh bảo trên trời dưới đất, đại tiên tiểu thần hai giới tiên phàm đều phải cúng bái, xưng tôn trong khắp vũ trụ, thế gian vô song.chỉ có thần côn này!”

“Ta sợ cái đầu ngươi, con rồng chết tiệt! Đồ rắn bốn chân,! Đừng có tự trát vàng, nói khoác nó vừa thôi! Ta tuyên bố, song tiết côn của ngươi sẽ thuộc về ta!” Ả cuồng nữ kiềm chế cơn giận dữ, lập tức chú ý tới song tiết côn do sừng rồng biến hóa thành.

“A a a…tiểu nữu này nằm mơ à? Côn còn rồng còn, côn gãy rồng chết! Ta xem ngươi sẽ lấy nó thế nào?” Tử Kim thần long đứng thẳng người, toàn thần tử điện chói lòa nhìn vô cùng thần vũ, tuy nhiên khí chất lưu manh vô lại vẫn nổi bật hơn cả.

“Vậy thì hắt tới gϊếŧ ta đi!” Lý Nhược Lan vung chiếc roi ngọc trong tay, quật về phía Tử Kim thần long, đồng thời kiếm trận do hàng trăm cánh hoa trên không trung tập trung thành thu hẹp lại, hình thành một kiếm võng dày đặc, chém về phía con rồng du côn.

“Hừ hừ hừ… tiểu nữu kia, để cho ngươi biết sự lợi hại của ta, bây giờ cho ngươi biết sức mạnh vô thượng của đại thần côn vô địch! Ta đánh đánh đánh đánh….”

Tử Kim thần long đứng thẳng người, múa song tiết côn, đập ngang quật dọc, không ngừng đánh với chiếc roi ngọc, những tiếng leng keng vang lên, đánh bay mọi cánh hoa chém tới.

Tử Kim thần côn bay lên bay xuống, phát ra từng trận tử quang, trong đó ẩn chức long lực vô cùng uy lực, lập tức hóa giải nguy hiểm của con rồng du côn, hơn nữa còn khiến nó chuyển từ thế phòng bị sang tấn công.

“Grào… Ta đánh đánh đánh….” Tử Kim thần long vừa múa Tử Kim song tiết côn, vừa đắc ý hát: “Đao thương hay côn bổng, ta đều biến thành hình dạng đó được, loại binh khí nào thích nhất? Song tiết côn trong nhu có cương, hư ha, hư ha, người tập võ đều nhớ, nhân giả vô địch. Hư ha, hư ha, thần long ta luôn bất khuất, một thân chính khí, hư ha, ta dùng long trảo phòng ngự, hư ha, thần long bái vĩ đẹp đẽ, hư ha…nhân giả vô địch”

Lý Nhược Lan bây giờ sắp bị Tử Kim thần long làm cho phát điên, con rồng du côn này vừa đánh nhau, vừa hát hò ầm ỹ, có lúc lại đưa lời trêu ghẹo khiến ả cơ hồ phát cuồng.

Tử Kim thần long múa Tử Kim thần côn trong tay bay lên hạ xuống.

“Huyền Trang trọc đầu, bây giờ ta giật đi sừng rồng, tạm thời có thể coi như là sư huynh của ngươi, ta đi tìm vợ cho ngươi, ta cũng được coi là đã tận tâm tận lực đó! Hư ha.nhân giả vô địch!”

Huyền Trang: “#%@&*.”

Thần Nam dở khóc dở cười, Tử Kim thần long đúng là biết cách gây chuyện… Đồng thời hắn cũng thầm kinh ngạc, con rồng du côn tiến bộ thật thần tốc, những ngũ giai cao thủ bây giờ tuyệt đối không có ai lấy được tính mạng của nó, chắc cũng chỉ có mấy thanh niên cường giả ở đây có năng lực đánh với nó một trận.

Lý Nhược Lan giận dữ tới cực điểm, chiếc roi ngọc trong tay vung ra như gió.

“Ầm.”

Chiếc roi ngọc phát ra cương phong, đập xuống đất, chém thành một rãnh sâu, thanh thế kinh nhân.

Ánh mắt của mọi người đều chú ý lên không trung, dù sao đó cũng là một trận đấu giữa một cường giả đứng đầu trong lớp trẻ và thần long trong truyền thuyết, quả thật vô cùng hấp dẫn.