Chương 505: Đi dạo giữa tinh không

Hỗn Độn vương dùng tam trùng địa ngục mở đường lên cửu thiên, ai nấy đều biết đại chiến giờ chân chính bắt đầu.

Độc Cô Bại Thiên, Ma Chủ nhìn các cổ thần và thiên giai cao thủ, hiểu rằng tuyệt đại đa số sẽ chết, bản thân họ còn sống hay không đều không nắm chắc, trận nghịch thiên chiến này có xác suất thành công lớn nhất cũng chỉ năm thành hy vọng.

“Phá tan hỗn độn, mở ra thiên địa.” Ma Chủ quát vang.

Quỷ Chủ, Thần Nam, Thời Không đại thần, Độc Cô Bại Thiên, Thần tổ, Nhân vương, Ma Chủ đều thi triển tối cường tuyệt học chấn toái hỗn độn.

Đồng thời, các Thái cổ thần cùng thiên giai cường giả quanh đó đều dốc sức, tập hợp sức mạnh mọi cường giả trên đại lục hắc ám mở ra thiên địa mới.

Tiếng vỡ vụn chấn động màng tai, thiên vũ tử khí trầm trầm cuối cùng xuất hiện sinh khí, kỷ nguyên mới bắt đầu, trong ngày thiên cổ khó quên này, lục giới bị hủy diệt đích hóa thành nhất giới được mở màn.

Cùng lúc, Thần ma đồ chầm chậm bay lại, xạ ra một đạo thần quang sáng chói, Tuyệt Đại quân vương Sở Tương Ngọc, mai tóc tung bay, sát khí xung thiên xuất hiện, gia nhập vào hàng ngũ.

Đoạn các Thái cổ thần lục tục đáp xuống, đó là những Thái cổ cường giả năm xưa bước lên Thông thiên chi lộ, đạo bộ phận không thể quay về, một phần nhỏ có thể nghịch loạn thiên địa, quay lại thế giới này.

Sau cùng, thân ảnh cao lớn của Thần Chiến chậm rãi bay xuống, ánh mắt thâm thúy như hải dương, khí thế như núi non. Quả thật có những người phong thái khác hẳn tất cả, dù đứng giữa ngàn vạn người cũng lập tức thu hút người ta nhận ra, đương nhiên Thần Chiến là người như vậy.

Chư cường đồng thời xuất thủ, hỗn độn hải nhanh chóng tan biến, những vì sao chưa rơi rụng năm xưa lại hiển hiện, nhưng trong thiên địa rộng lớn, chỉ là điểm điểm tinh mang, thành ra hơi lạnh lẽo.

Lúc đó, Nhân vương xuất thủ.

Hồng Hoang Kỳ quét sạch tàn dư hỗn độn, Nhân vương mỹ lệ chấn động thiên hạ cực kỳ bình tĩnh, toàn thân phát ra từng đạo tinh thần chi quang, đoạn một thế giới mông lung xuất hiện, đó là nội thiên địa bị hủy một nửa của nàng, nhưng tinh quang còn lại đều là thật.

“Mở.” Vành môi đỏ tươi chỉ quát lên một tiếng thật khẽ.

Tiếng ầm ầm vang vọng, như tà áo gấm rực rỡ sắc màu hoa lệ, vô tận tinh quang ngưng tụ trên mình nàng, những vì sao trong nội thiên địa co lại thành những hạt cát.

Nhân vương khẽ phất tay, lưu quang hướng về vô hạn thiên vũ, đó là một vì sao mỹ lệ, tinh thể chân chính.

Tinh quang lướt qua tầng không, chiếu sang cả thiên địa, mọi hạt cát bay xa liền nhanh chóng phóng đại, sau cùng nổ vang, trở thành những tinh cầu khổng lồ, vận chuyển theo những quỹ tích kỳ diệu, tự tìm lấy vị trí thích hợp trong thiên địa, đoạn chầm chậm chuyển động.

Vô tận lưu quang rực rỡ từ ngón tay Nhân vương phiêu động về xa, ức vạn vì sao xuất hiện trong thiên địa, tinh cầu khiến thiên địa không còn lạnh lẽo mà cơ hồ trở lại lục đạo xa xưa.

Nhưng mọi tinh cầu này vẫn nhỏ hơn nguyên bản nhiều, cần vô tận tuế nguyệt trưởng thành mới quay lại thiên vũ cũ.

Đại lục hắc ám chầm chậm nổi lên, tìm lấy vị trí trong thiên vũ, nhưng không còn hắc ám mà được tinh quang vô hạn bao quanh.

Đợi tất cả bình tĩnh lại, Độc Cô Bại Thiên nhìn lên tinh không quát lớn: “Chiến tử là kết cục cuối cùng của tu giả.”

“Sửa lại chiến kiếm đánh lên chín tầng trời, rải dòng máu nóng, một đi không trở lại…” Lời chiến ca thê lương vang lên.

Ánh thần quang chói lòa, các Thái cổ thần và hồng hoang cường giả bay vào trong Thần ma đồ.

“Chết không hối hận.” Những cường giả bước lên Thông thiên chi lộ đều tâm chí kiên cường, chinh chiến Thiên đạo bắt đầu mở màn.

Thần Chiến và Thần Nam nhìn nhau rất lâu, hai cha con không nói gì, tất cả đều không cần nói ra, Thần Chiến tiến lên cửu thiên. Thần Nam định bay theo nhưng bị Độc Cô Bại Thiên giữ lại, Ma Chủ và Quỷ Chủ cũng đứng nguyên.

“Hỗn độn tộc giá đã bị trừ hậu hoạn, nhưng còn một sức mạnh trung gian cần chúng ta giải quyết, có lẽ không cần chiến đấu. Nhưng sớm muộn cũng phải bước lên đó.”

“Còn có một sức mạnh khác?” Thần Nam nghi hoặc.

“Đương nhiên, đó là sức mạnh trung gian, không đứng về phe chúng ta hay Thiên đạo. Nhưng vô tận tuế nguyệt rồi, kẻ đó không ngừng thu thập sức mạnh chiến hồn, dù không lộ dấu vết song cũng bị chúng ta quan sát.” Độc Cô Bại Thiên nhìn lên vô tận tinh không: “Ta biết y đang đợi cơ hội…”

Qua đó, Thần Nam biết được một vài tin tức kinh nhân, có kẻ từ Thái cổ đã bắt đầu thu thập thiên giai chiến hồn, đương nhiên đều là những chiến hồn bị khinh ghét, kể cả chiến hồn của Tà Tổ bị phong ấn trong Đạm Đài thánh địa.

“Hắc, lại dám nhắm vào Thần gia chúng ta sao.” Thần tổ cười lạnh.

“Mục đích của y và chúng ta có lẽ tương đồng. Bất quá, y đợi lúc chúng ta và Thiên đạo lưỡng bại câu thương mới xuất thủ.”

Trong chư cường, có người bước lên Thông thiên chi lộ, có người về hắc ám đại lục, hiện tại phải gọi là quang minh đại lục mới đúng. Hiện trường, chỉ còn lại thất đại cao thủ gồm Nhân vương, Độc Cô Bại Thiên, Quỷ Chủ, Thời Không đại thần, Thần tổ, Ma Chủ, Thần Nam cùng năm hài tử ngoài xa.

Thần Nam cho các hài tử quay về quang minh đại lục, đoạn cùng bọn Ma Chủ tiến về vùng tinh không sâu nhất.

“Ta cảm giác được, phiến tinh không chưa bị hủy là nơi y náu thân.” Nhân vương dùng Hồng Hoang Kỳ chỉ vào cổ tinh không trước mặt.

Xuyên qua phiến phiến tinh không, họ đến được không gian đó, chưa đợi họ giáng lâm, mấy chục vì sao phát ra ánh sáng chói lòa, một cự nhân xuất hiện trong tinh hải.

Y nhìn bảy người với vẻ phi thường bình tĩnh: “Vẫn bị các vị phát hiện.”

Ai nấy nhìn y chằm chằm bởi họ không biết lai lịch quái nhân này. Ma Chủ và Độc Cô Bại Thiên vẫn tưởng tượng rằng đó là người quen cũ nhưng họ đã lầm.

Thần Nam cũng chăm chắm nhìn cự nhân đứng trên không, cảm giác được khí tức quen thuộc, hai mắt xạ ra thần quang: “Ta đã gặp ngươi.”

Tất cả nhìn hắn, không hiểu sao hắn lại nói thế.

“Năm xưa ở Thiên giới Đạm Đài thánh địa ta từng thấy một tinh không cổ chiến hồn, khí tức của ngươi và y giống hệt nhau, có phải hóa thân của ngươi đó không?” Lời hắn cực kỳ bình tĩnh.

Cự nhân khổng lồ tỏ vẻ ngạc nhiên, hơi ngẫm nghia liền hiểu ngọn ngành, gật gù: “Hóa ra là vậy, năm xưa là ảo ảnh của ta.”

“Lai lịch ngươi thật ra thế nào?” Thần tổ hỏi.

“Ta là một tinh hồn, sinh mệnh do vô tận tinh quang ngưng tụ thành, các vị có thể gọi là tinh không chiến hồn.”

Ma Chủ tiến lên một bước, hỏi lớn: “Ngươi định làm gì, vì sao không ngừng thu thập thiên giai chiến hồn!”

“Ta muốn tựa giữ mình, năm xưa ta thấy các vị đấu với Thiên đạo, mà so với Thiên đạo tất cả chỉ là sâu kiến, đệ tứ giới cũng bị Thiên đạo kích hủy khiến ta hoảng sợ, phải nghĩ cách cho mình mạnh lên.” Tinh không chiến hồn chầm chậm thu nhỏ, hóa thành dáng vẻ như thường nhân, bay đến trước mặt chúng nhân: “Ta không muốn đấu với các vị, muốn cùng chinh chiến Thiên đạo.”

Đoạn y y quay sang nói với Nhân vương: “Ta rất sợ cô, năm xưa cô đấu với người ta, lay tan nửa phiến tinh không, khiến ta trọng thương.” Tinh không cổ chiến hồn tựa hồ không có tâm cơ, không giấu nỗi sợ hãi Nhân vương.

Quỷ Chủ thủng thẳng: “Ngươi mạnh lắm, cũng là nghịch thiên cấp cao thủ.”

“Gần vạn năm nay ta mới đột phát được cảnh giới này, ta biết các vị vì sao tới đây, được, toàn bộ chiến hồn ta thu thập đều ở hết đây.” Tinh không chiến hồn nói đoạn, trong vô hạn tinh không truyền lại dao động kinh nhân, hơn trăm chiến hồn phát ra khí thế xé toang thiên địa xông tới.

Tất cả đều hơi biến sắc, tu vi của toàn bộ chiến hồn đều ở mức của các Thái cổ thần.

“Đây là…” Thời Không đại thần cả kinh, ông nhận ra trong đó có không ít nhân vật tà phải, có cả đại ác nhân, thậm chí cả cao thủ hỗn độn tộc.

“Ta biết họ đều là ác ma, tất cả đều bị ta nhân lúc hư nhược nhất mà ra tay, không hề dung tình, triệt để tẩy sạch linh thức kí ức, hiện tại họ đều là những con con rối, những công cụ chiến đấu hung cuồng nhất.”

Chúng nhân gật gù, dù đó cũng là một khối đại chiến lực, mọi hậu hoạn đều giải quyết xong.

Thời Không đại thần cùng tinh không cổ chiến hồn hướng về Thông thiên chi lộ.

Quỷ Chủ nhìn lên vô tận tinh không: “Không biết con sống không nữa, ta phải đi thăm quang minh đại lục, để có chiến tử cũng không còn di hận.” Đoạn nhanh chóng biến mất vào tinh không.

Ma Chủ nói với Độc Cô Bại Thiên: “Ngươi cũng nên quay về thăm Nguyệt lượng, ta đi thăm đệ đệ và đệ tử.”

Lưỡng đại cao thủ nhanh chóng lướt đi.

Thần tổ hú vang rồi cũng lao mình lướt đi.

Hiện trường, chỉ còn lại Thần Nam và Nhân vương, vô hạn tinh không quang mang điểm điểm, hắn chậm rãi nói với Nhân vương: “Vũ Hinh, ta biết muội đã tỉnh, cũng biết ký ức kiếp trước của muội là Nhân vương tỉnh lại. Hiện tại ta chỉ muốn biết, Vũ Hinh ngày xưa còn không? Những gì đã có liệu tan theo gió hay chưa?”

Nhân vương nhìn lên vô tận tinh không, mắt sâu thẳm như nước biển, tuyệt mỹ dung nhan bình tĩnh đến mức khiến Thần Nam hoảng sợ, sợ tất cả đều là trong mộng, đến cuối cùng lại tan đi như khói.

Lâu, lâu lắm. Vũ Hinh mới quay đầu lại nhìn hắn: “Huynh đã có thê tử, hài tử cũng có, nên đối đãi họ thật tốt.”

Vũ Hinh!

Nhân vương!

Nàng quay mình đi, chậm chậm độc hành trong tinh không, tuyệt thế phong tư lộ rõ vẻ cô đơn, trong sát na quay đi, Thần Nam nhận ra một tai mất mát trong mắt nàng, nhưng hắn há miệng rồi lại không biết nói gì? Còn tư cách nói gì?

Thê tử, hài tử cũng đã có, hắn làm sao đối diện với Vũ Hinh, đối diện Nhân vương!

Hắn cảm giác lòng buốt nhói, muốn rũ bỏ tất cả để đổi lại Vũ Hinh xa xưa, nhưng có làm được thế không?

Tất cả đều không thể quay lại nữa.

Ngoảnh đầu lại, tất cả phảng phất như hiện ra trước mắt.

“Muội tên Vũ Hinh, được sư phụ tìm thấy vào một đêm mưa trong bụi hoa…” Nụ cười thơ ngây xán lạn, đôi mắt linh động không hề vương vấn tục lụy, ánh lên nét thiện, mỹ thuần chân nhất.

Rồi ma vương Đông Phương Khiếu Thiên đến tấn công, Vũ Hinh chặn trước mặt, chịu chết thay hắn, rơi xuống như thiên sứ gãy cánh, như cánh hoa điêu linh, miệng thổ máu, cô bé mang vẻ đẹp thê lương mà thuần chân đó lẩm nhẩm: “Từ nhỏ đến giờ… muội chỉ có thân nhân là sư phụ… không có cha mẹ… không có bạn chơi cùng… không có bằng hữu, cô đơn vô cùng. Hiện tại… muội rất hạnh phúc, vì cuối cùng muội cũng có một ngôi… nhà…”

“Lúc huynh… già đi, còn nhớ được một… cô bé tên Vũ Hinh…” Những lời thầm thì đó vang vọng bên tai hắn, khiến hắn xé lòng, tất cả lẽ nào trôi qua như thế? Vũ Hinh rõ ràng đã quay về nhưng… hắn cảm giác mình cách nàng ngày càng xa.

Hắn rảo bước lướt tới, nhanh nhẹn đuổi theo.

“Vũ Hinh…”

Nhân vương dừng lại, lặng lẽ nhìn hắn hồi lâu mới nói: “Những gì đã có hà tất phải thiên trường địa cửu.”

“Không.”

Ánh mắt Vũ Hinh thoáng hoang mang, nhưng nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, nhìn về tinh không xa xôi: “Ngay cả thế giới này cũng hủy diệt, nói gì đến những thứ khác, không gì là dài lâu, hãy để ký ức tươi đẹp lắng sâu trong lòng chúng ta không phải càng tốt hơn sao?”

“Vũ Hinh, ta chỉ muốn quay lại…” Dù Thần Nam lòng cứng như thép thì lúc này cũng cảm nhận được khóe mắt rơi lệ.

Vũ Hinh mỉm cười, nhưng đóa hoa bằng ngọc lấp lánh xòe nở, trắng tinh khôi, nhưng Thần Nam cảm nhận được một tia cô tịch.

Vũ Hinh cầm tay hắn, cố mỉm cười trong thương cảm: “Đi dạo một lần cuối nào…”

Hai người chậm rãi đi trong tinh không, sóng vai giữa vô tận tinh quang, thương cảm khôn tả phiêu động giữa họ.

“Vũ Hinh…”

“Đừng nói gì cả. Muội là Nhân vương, huynh là thần mộ, vương nhất định vong, mộ vẫn là mộ, chúng ta đã có những gì, đừng hiềm không thể thiên trường địa cửu.”