Nhân vương!
Nhân trung chi vương!
Hàm nghĩa của mấy chữ này quá ư chấn động.
Thủy tinh khô lâu dẫn ngũ sắc khô lâu tiến vào Nhân vương mộ, xảy ra trận chiến kịch liệt, tiếng va chạm liên tục từ trong bóng tối truyền ra.
Thần Nam khó lòng bình tĩnh nổi, định xông lên nhưng tổ nhân mã bọn hắn không thống nhất ý kiến, hơn nửa không muốn mạo hiểm vô bổ, họ đã bị rớt xuống phàm tục chi thể, mất đi thần thông vốn có.
Nhưng Thần Nam thì khác, thủy tinh khô lâu có thể là tiền thế hài cốt của Vũ Hinh, hắn buộc phải vào.
Sau cùng, Thái cổ thần ở lại quan sát, Thần Nam cầm Hồng Hoang Kỳ tiến vào, tuy đại hợp cốc tà dị, áp chế sức mạnh của mọi tu giả nhưng Hồng Hoang Kỳ không phải tầm thường, vẫn phát huy được sức mạnh đáng sợ.
Nhân vương mộ đứng sừng sững, phát ra khí tức trầm trọng, trước mộ phần có một mộ huyệt nứt ra, Thần Nam nhanh chóng lao vào. Đó là mộ huyệt được mở ra, tuy khá nhỏ so với tổng thể ngôi mộ nhưng lớn hơn nhiều kích cỡ một người.
Trong hắc ám vô tận, vô số bạch cốt trảo vũ động, phát ra điểm điểm u minh chi quang, dù sức mạnh bị áp chế nhưng vẫn nhận ra rằng bất tử sinh vật trong mộ không tầm thường. Hồng Hoang Kỳ càng thần dị phi phàm, lắc một một lần là mấy chục bộ khô lâu xông lên bị chấn tan.
Đương nhiên, đó là ở vòng ngoại vi mộ huyệt, hung hiểm không đáng gì, lúc Thần Nam vào sâu, hắn cảm giác được chỗ đáng sợ của Nhân vương mộ, nơi này tự thành một phiến không gian!
Vào trong sâu lại không còn hắc ám nữa, hào quang màu lục âm u chiếu rọi không gian. Nơi này khá kì dị, vô tận hư không có tiểu hành tinh xoay tít, điểm điểm tinh quang phát ra.
Khô lâu đại quân và cương thi quân đoàn, chính thị từ na mấy tiểu hành tinh đó, thông qua truyền thống trận đặc biệt xông tới mộ huyệt. Thậm chí, cá biệt có khô lâu vương cùng cao giai bất tử sinh vật trực tiếp phi hành tới.
Ở đây sức mạnh bị áp chế không kinh khủng như trong đại hợp cốc.
Giống như một tiểu thế giới! Tiểu thế giới đang thành hình.
Nội thiên địa khác biệt lớn nhất với đại thế giới ở chỗ không có sao sáng, ở đây lại có tiểu hành tinh, Nhân vương quả nhiên danh bất hư truyền, trong mộ huyệt có một thế giới chưa thành hình.
Thần Nam đứng trên hư không màu lục âm u nhìn bất tử sinh vật dâng lên như thủy triều, lòng hắn trăm ngàn suy tư, Vũ Hinh là Nhân vương thật sao? Tự diễn một vùng thế giới, nếu không chết đi chắc đã mở ra đệ thất đạo? Nhớ đến mông lung thế giới vây quanh thủy tinh khô lâu, hắn càng tin tưởng.
“Soạt, soạt.” Mấy ngàn bộ hài cốt hóa thành tro tàn, Hồng Hoang Kỳ phát ra khí tức hủy diệt, quét sạch ngăn trở.
Lúc đó, hắn nhìn thấy thân ảnh thủy tinh khô lâu, nó đang kịch chiến với bảy thủy tinh khô lâu.
Đúng, là bảy thủy tinh khô lâu!
Hình như giống hệt nó.
Trừ trên trán có hào quang các màu khác nhau, thật sự không khác gì thủy tinh khô lâu.
Hóa thân? Hắn cả kinh, lẽ nào là thân hài cốt, vì sao chúng và thủy tinh khô lâu lại chiến đấu.
“Ngươi tìm thân thể của mình, vì sao phải cố chấp như thế?” Một khô lâu phát ra thanh quang trên trán dấy lên dao động tinh thần.
Thủy tinh khô lâu không nói gì, điểm bất diệt linh quang trên trán chợt hóa thành mông lung thế giới vây quanh mình, đoạn bùng lên vô tận thần thánh quang huy đổ xô tới.
Bảy khô lâu đều toàn lực xuất thủ, tấn công thủy tinh khô lâu.
Thất sắc thần quang chiếu rọi thiên địa, mênh mang hư không rực rỡ màu sắc và cầu vồng.
Nhưng thủy tinh khô lâu chỉ tấn công một kẻ địch, mông lung thế giới hút thủy tinh cốt phát ra thanh quang trên trán. Trong làn ánh sáng chói lòa, thủy tinh khô lâu chấn tan bộ khô lâu đó, do bị sáu khô lâu kia tấn công, mông lung thế giới cũng khó lòng chống nổi, thân thể nó xuất hiện những vết nứt, tựa hồ sắp phá toái.
“Hôm nay không thể thỏa hiệp nữa.”“Không để y đi, bằng không sớm muộn chúng ta cũng bị diệt hết.”“Ngươi là Nhân vương, chúng ta cũng vậy, đừng cậy là chủ thể, chết rồi thì phân thân và chủ thể có khác gì.”“Chúng ta thừa nhận không nên đánh tan hài cốt ngươi, tạo thành hơn trăm ma tướng nhưng ngươi đã thu hồi, không nên bức người quá đáng…”Thần Nam đã hiểu, chúng là phân thân của thủy tinh khô lâu, tựa hồ trước đó từng hạ độc thủ với chân thân.
“Oành!”Lục đại phân thân xung phá được mông lung thế giới, đánh tan thủy tinh khô lâu, chỉ còn lại bất diệt linh quang trong đầu cốt xoay tròn.
Thần Nam lắc mạnh Hồng Hoang Kỳ xông tới, hủy diệt khí tức bạo phát, tạm thời ngăn lại mọi đòn tiến công. Nhưng không cần hắn xuất thủ, thủy tinh khô lâu đã tụ lại, đương nhiên trên bề mặt bộ xương vẫn đầy vết nứt.
Mông lung thế giới nổi lên, khô lâu bị hút vào lúc trước nhanh chóng phân giải, hóa thành điểm điểm thủy tinh quang huy tiến vào thủy tinh khô lâu, phân thân đó hóa thành một bộ phận của nó.
Đồng thời, hư không tựa hồ co lại, nhiều tiểu hành tinh tan biến, mông lung thế giới vây quanh thủy tinh khô lâu lại rõ ràng hơn, không gian trong đó rộng hẳn.
Ngoài xa vang lên tiếng kinh hô, mấy vị Thái cổ thần tiến vào, dù Cửu Đầu Thiên Long và Tà Tôn không muốn nhưng Thái cổ thần lo lắng cho an nguy của Thần Nam nên buộc cả hai vào cùng. Tất cả thấy thủy tinh khô lâu tựa hồ hút
“thế giới”, đều biến sắc!
Cùng lúc, điểm bất diệt linh quang trên trán thủy tinh khô lâu hướng vào Hồng Hoang Kỳ, lập lòe bất định đoạn lặng lẽ đưa tay về phía Thần Nam, tựa hồ muốn hắn đưa cho lá cờ.
Hắn hơi kinh ngạc nhưng vẫn đưa Hồng Hoang Kỳ cho nó.
“Soạt, soạt, soạt.”Đại kỳ lay mạnh, cả hư không cơ hồ bị hủy diệt, tiểu hành tinh ngaoif xa cũng rung rinh như lá rơi trong gió.
Mông lung thế giới quanh thủy tinh khô lâu và trong lá cờ nổi lên vô tận tinh quang, phảng phất hợp lại rồi quét về phía lục đại phân thân.
“Hồng Hoang!”“Hồng Hoang lại xuất hiện!” …
Hiển nhiên, chúng phi thường kinh hoảng, định liều mạng bỏ chạy nhưng vô hạn tinh quang lấp lánh, mông lung thế giới phảng phất trải ra đến tận bờ hư không, che hết vùng không gian kỳ dị.
Lục đại hóa thân đều bị giữ cứng lại!
Chúng sa vào tuyệt cảnh, rú lên chói tai lao vào thủy tinh khô lâu, toàn bộ màu sắc lấp lánh trên trán sáng chói lên, xạ hết vào đối thủ.
Thần Nam nhanh chóng lùi lại, đây là Nhân vương tự đấu với mình, hắn không thể nhúng tay vào.
Ngoài xa, Thái cổ thần đứng trong mông lung thế giới cũng bị ảnh hưởng, dốc lực chống cự, may mà họ không bị kéo vào vòng xoáy chiến đấu.
“Ầm, ầm, ầm.”Cùng với vô tận thiên lôi nổ vang, thủy tinh khô lâu bị lục đại hóa thân đánh tan, đầu cốt cũng không ngoại lệ. Thần Nam cả kinh hét lên.
Nhưng linh hồn Vũ Hinh ngủ trong đầu cốt không hề hấn gì, điểm bất diệt linh quang trên trán như sóng nước, hóa thành một vùng hào quang mông lung che chắn.
Lục đại hóa thân sa vào mông lung thế giới phát ra tiếng rít kinh hồn.
“Hồng Hoang… Hồng Hoang sao lại tái hiện?”“Vì sao lại thế này?”“Đến cuối cùng lại về khởi điểm, tất cả … thành không.”Lục đại hóa thân trên hư không như băng giá gặp lửa, dàn tan đi, sau cùng hóa thành điểm điểm thủy tinh quang huy bay tới chỗ thủy tinh khô lâu đã vỡ vụn.
Sau cùng, hào quang chói lòa bùng lên trên không, ai nấy buộc phải nhắm mắt, lúc mở ra thấy bảy đạo hào quang quay quanh bất diệt linh quang của thủy tinh khô lâu. Đoạn giữa muôn màu ngàn sắc, thủy tinh khô lâu tái hiện, hài cốt trong suốt dần sinh huyết nhục trong làn vô tận thần quang.
Ai nấy há hốc mồm, huyết nhục chi thân hoàn mỹ của thủy tinh khô lâu tái sinh, thần thánh giáp y sáng chói che kín nhưng bộ vị trọng yếu, làn da lấp lánh như mỹ ngọc đúc thành vô cùng mịn màng, tràn ngập sinh mệnh khí tức!
Tân sinh!
Thủy tinh khô lâu cốt, lại phát ra sinh mệnh khí tức!
Nhân vương tái sinh!
Thái cổ thần chấn kinh vô cùng, ai nấy ngây ra.
Thần Nam đờ người, Nhân vương và Vũ Hinh giống hệt nhau. Tuyệt đại dung nhan, thân thể yêu kiều nhưng đôi mắt sâu thẳm lại phát ra thần quang không ai nhìn thấu.
Hồng Hoang Kỳ rung lên phần phật, lơ lửng cách đó không xa, không gian kỳ dị nhanh chóng co lại, tiểu hành tinh, điểm điểm tinh quang, toàn bộ tiến vào mông lung thế giới quanh Nhân vương.
Triệt để tái sinh!
Hào quang lóe sáng lần chót, hư không rộng rãi tan biến, toàn bộ bị mông lung thế giới hấp thu. Thần Nam và mấy vị Thái cổ thần xuất hiện trong cổ phần, thoát khỏi hư không vừa rồi.
Nhân vương cầm Hồng Hoang Kỳ cũng hiện thân trong cổ phần.
Năm thủ hạ ngũ sắc khô lâu của thủy tinh khô lâu cũng ngừng chiến với các bất tử sinh vật, mọi rung chuyển trong mộ huyệt dừng hết, tất cả bất tử sinh vật ngưỡng vọng Nhân vương lơ lửng trên không.
Điểm bất diệt linh quang trên trán Nhân vương càng sáng chói, che kín toàn thân, tiến vào các bộ phận, mông lung thế giới cũng dung nhập vào thân thể, hiện tại Nhân vương và thế giới hòa làm một.
Bất quá, Thần Nam nhận ra linh hồn say ngủ trong đầu cốt vẫn chưa tỉnh lại, Vũ Hinh vẫn đang ngủ, tất cả đều do bất diệt linh quang.
Một cỗ thần thánh khí tức vô cùng hùng hồn lan tràn, mọi bất tử sinh vật phục xuống lễ bái Nhân vương trên không.
Ngay cả Thần Nam và mấy vị Thái cổ thần cũng suýt nữa quỳ xuống, áp lực như hồng hoang thiên vũ khiến linh hồn họ rung động.
Nhân vương dần thu liễm bất diệt linh quang, điểm điểm quang hoa từ thân thể bay ra không trung ngưng tụ thành một viên thần châu rồi vỡ vụn, hóa thành tro bụi.
“Tái sinh châu!” Không biết từ bao giờ thủ mộ lão nhân đã vào Nhân vương mộ, thấy viên châu tan vỡ liền nói:
“Đó là thần châu thế gian độc nhất vô nhị, có thể ngưng tụ lại linh thức, nhất định có người đi qua cổ thiên lộ, cách đây rất lâu đã xuất thủ khiến Nhân vương có khả năng phục sinh, biến những gì xảy ra hôm nay thành thật.”Đệ nhất ma nữ Huyên Huyên cũng vào trong mộ, lên tiếng:
“Phụ tử họ từng lấy được Tái sinh châu!”“Ai?” Thủ mộ lão nhân kinh hãi hỏi, tựa hồ lại hiểu ngay:
“Độc Cô Bại Thiên và Độc Cô Tiểu Bại quả nhiên chưa chết, chắc đi qua đây, không có chúng sao Nhân vương quay lại được.”Huyên Huyên nhìn Nhân vương rồi nói:
“Linh hồn nàng ta còn đang ngủ, đạo bất diệt linh quang kia điều khiển tất cả.”Nhân vương tựa hồ làm gì cũng theo bản năng, trong mắt thâm thúy vô cùng, đặt Hồng Hoang Kỳ sang bên rồi xòe tay, bảy đạo hào quang xạ xuống cổ phần khiến tất cả rung động, mộc côn gãy nát, lá cờ phá toái bay ra rồi hợp lại thành nửa lá Hồng Hoang Kỳ, tựa hồ hô ứng với đại kỳ cạnh nàng ta, muốn dung hợp lại.
Đoạn, nàng ta cầm nửa lá cờ của Thần Nam lên trả lại hắn, giữ lại nửa lá tự mình tụ hợp.
Hắn hơi sửng sốt, chuyện này…
“Ầm, ầm, ầm.” Tiếng sấm động vang vang, tất cả bị đẩy bật khỏi Nhân vương mộ. Nhân vương cầm nửa lá Hồng Hoang Kỳ ra theo.
Nhân vương thật sự tái sinh!
Thủ mộ lão nhân nghi hoặc nhìn đại hợp cốc:
“Không biết hai tên khốn trốn ở đâu, chết tiệt.”