“Chờ một chút.” Chu Tuệ nhỏ giọng nói: “Em gái tôi muốn đi vệ sinh.”
Hình Minh gật đầu, anh quay lại khu vực L kiểm tra , thuận tiện bàn giao cho Phàn La.
Chu Tuệ dắt tay em gái đi theo phía sau anh vào phòng vệ sinh, khi đi qua khu L, bất giác ngước lên nhìn, Hình Minh đang nói chuyện với Phàn La, quay lưng về phía cô, anh cao hơn Phàn La, cao hơn nửa cái đầu, dáng người thật sự rất đẹp.
Chu Tuệ chỉ nhìn một giây đồng hồ, người đàn ông giống như có mắt sau lưng, đột ngột quay đầu lại, khóe môi giật giật: "Muốn tôi đi cùng với cô sao?"
“Không cần!” Chu Tuệ nhanh chóng kéo em gái chạy vào phòng vệ sinh.
Sau khi đi vào phòng vệ sinh, Chu Tuệ mới đi theo Hình Minh lên lầu, cả lầu một đều náo động, một đám người đang thì thầm gì đó, Chu Tuệ cúi đầu, thanh âm bên tai ồn ào đến mức không nghe rõ. Nhưng cô biết những người đó đang nói về mình.
“Bây giờ có hối hận cũng không muộn.” Hình Minh ở phía trước, môi không hề mấp máy, nhưng giọng nói lại rơi vào tai cô: “Tôi cũng không phải người tốt.”
Chu Tuệ ngẩng đầu nhìn anh, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đẹp đen kịt kia đặc biệt kiên định và có khí lực: "Có đúng không, tôi sẽ tự mình phán đoán."
Hình Minh cắn điếu thuốc rồi liếc nhìn cô, suốt dọc đường cũng không mở miệng nói chuyện.
Lúc đến kho lương thực, lần đầu tiên Chu An nhìn thấy trên kệ nhiều thức ăn như vậy, ngây người há hốc mồm đứng ở chỗ đó, dù sao cũng đã đói lâu rồi, vừa đi vào, hai mắt đều dán vào chỗ đồ ăn đó. Chu Tuệ lên tiếng gọi mấy lần mà cô bé không nghe thấy, cho đến khi Hình Minh lấy một gói dorayaki đưa vào tay Chu An.
Đứa nhỏ mới hoàn hồn lại, cầm lấy rồi vội vàng nhìn về phía Chu Tuệ, chờ Chu Tuệ gật đầu một cái, liền vội vàng xé giấy gói ra ăn.
Hình Minh lấy ra một hộp thuốc, lấy thuốc hạ sốt và thuốc chống viêm đưa cho Chu Tuệ, còn đưa thêm hai chai nước cho cô: "Đi đi."
Chu Tuệ không vội rời đi, cất thuốc vào trong túi, đặt hai chai nước xuống đất, cầm hộp thuốc trong tay Hình Minh, tìm iốt và bông gạc: "Anh ngồi xuống ghế sô pha đi."
Anh thật sự rất cao, cô không thể với tới mặt anh.
Hình Minh ngồi xuống ghế sô pha, dùng đôi mắt hẹp dài thản nhiên nhìn cô.
Chu Tuệ cúi đầu, nhẹ nhàng thấm tăm bông đã nhúng iốt quanh khóe mắt và khóe môi của anh, sau đó lại thay một phần bông gạc khác thấm lên vết thương trên tay anh.
Sau đó anh lấy gạc quấn quanh mu bàn tay vài vòng.
“Y tá chuyên nghiệp?” Hình Minh cúi đầu xuống nhìn vết thương mới được băng bó, khá đẹp.
“Mẹ tôi là bác sĩ, cho nên tôi có học một chút.” Chu Tuệ tìm miếng băng gạc đặt lên khóe mắt của anh, sau đó lấy kéo cắt một hình tròn nhỏ dán lên vết thương trên khóe mắt.
Một ngón tay vô tình lướt qua đôi môi mỏng của anh, mềm mại, có chút ấm áp.
Chu Tuệ nhanh chóng rút tay về, cúi đầu đóng hòm thuốc lại, sau đó liếc nhìn Hình Minh một cái: "Được rồi, tôi đi đây."
Chu An còn rất ngoan, sau khi ăn xong biết ném rác vào thùng, đi tới bên cạnh Chu Tuệ còn không quên vẫy tay với Hình Minh: "Tạm biệt anh."
“Không muốn ăn nữa sao?” Hình Minh hỏi.
Bước chân Chu Tuệ dừng lại một chút, nhìn Chu An, rồi lại nhìn Hình Minh: "Anh đã cho con bé ăn rồi."
“Tôi đang hỏi cô.” Hình Minh xoa ngón tay cái vào miếng băng gạc vừa dán lên khóe miệng, “Đây coi như một cuộc trao đổi.”
Chu Tuệ sững sờ một hồi, sau đó mới hiểu ra anh đang nói cái gì, liền kéo Chu An vội vàng cầm mấy gói đồ ăn, nhét hết vào dưới quần áo, vừa định nhét vào trong ngực, Hình Minh quả thực không nhìn được nữa, liền đem người kéo tới một căn phòng dùng rèm che lại, chỉ vào giường nói: "Sau khi ăn cơm xong thì lại đây."
Chu Tuệ lấy mấy túi bánh mì nhét dưới quần áo ra, ngượng ngùng nói lời cảm ơn anh: "Cảm ơn."
“Tên là gì?” Hình Minh dựa vào tường không rời đi.
“Chu Tuệ.” Chu Tuệ ngẩng đầu nhìn anh: “Tuệ trong đạo tuệ.”
“Tôi tên là Hình Minh.” Người đàn ông hơi nhướng mày, đôi mắt hẹp dài hơi nhướng lên, vẻ mặt lãnh đạm nhưng trong giọng nói lại mang theo một chút nghiền ngẫm: “Không phải là thần thánh.”
Chu Tuệ: "..."
Sau khi Hình Minh đẩy màn bước ra ngoài, Chu Tuệ có chút đăm chiêu, khóe miệng giật giật.