Chương 14: Sờ đủ chưa?

Buổi sáng khi Chu Tuệ thức dậy, phát hiện ra mình đang nép vào vòng tay của người đàn ông, hơn nữa một bàn tay thậm chí còn thò vào trong áo của người đàn ông, chạm vào cơ ngực rắn chắc của người này.

"..."

Cô ấy ngẩn người một lúc rồi ngẩng đầu nhìn Hình Minh.

Cũng không biết người đàn ông này đã tỉnh lại từ lúc nào, con ngươi đen lười nhác rơi xuống trên mặt cô, giọng nói sau khi tỉnh ngủ còn mang theo chút khàn khàn, hơn nữa còn có ý muốn trêu chọc người khác: "Sờ đủ chưa?"

Chu Tuệ nuốt nước bọt: "Không phải, tôi..."

Cho tới bây giờ cô cũng không biết sau khi ngủ bản thân lại giống như một con quỷ đói nư vậy.

Chu Tuệ nhanh chóng rút tay ra, cúi đầu đỏ mặt xin lỗi: "Thực xin lỗi, tôi... Lần sau tôi, lần sau tôi sẽ chú ý."

Sáng sớm Hình Minh vì cô sờ soạng trên người mình nên mới tỉnh, anh không biết cô mơ thấy gì, anh vẫn cảm thấy quần áo thô ráp, muốn cởi bỏ quần áo, tóm lại đưa tay vào, sờ soạng trước ngực mình, tóm lại Hình Minh phải mất hơn hai mươi phút mới có thể bình thường trở lại.

Anh xoay người rồi xuống giường, lấy ra một điếu thuốc cắn trên miệng, cắn một cái, giọng nói còn khàn hơn trước: "Mặc quần áo vào."

Chu Tuệ mơ hồ liếc nhìn chính mình, quần áo nam quá rộng, lộ ra một nửa áσ ɭóŧ màu trắng tinh, bộ ngực bọc trong áσ ɭóŧ sắp lộ ra ngoài, làn da trơn mềm trắng như sứ.

Cô lúng túng đưa tay chỉnh lại áo, ngẩng đầu nhìn Hình Minh, người đàn ông đang ngồi trên ghế phì phèo điếu thuốc.

Cô vùi mặt xuống giường, dùng tay phải gõ vào tấm ga trải giường, tức giận nghĩ, bản thân cô sao lại có thể bởi vì Hình Minh đang ngủ ở bên cạnh, có thể ngủ say tới mức không có bất cứ phòng bị nào như vậy.

Đâu chỉ có không hề phòng bị, chỉ cần Hình Minh ở bên cạnh, cô liền có cảm giác vô cùng an toàn.

Khi người đàn ông đó rời đi, trong cô trở lại trạng thái kinh hãi. Hôm qua, có lẽ do cô đã sợ hãi và hoảng sợ cả buổi chiều, quá mức mệt mỏi, cho nên buổi tối đi ngủ mới thả lỏng như vậy, thế cho nên... Còn vươn tay về phía Hình Minh.

“Chị ơi, mặt chị đỏ quá.” Chu An tỉnh lại, đưa tay sờ mặt chị: “Chị bị ốm à?”

Chu Tuệ đỏ mặt "thẹn thùng" nhìn cô bé: "Không có, chị không sao."

Tai Hình Minh rất thính, đã sớm nghe thấy từ lâu, môi mỏng cắn điếu thuốc hơi nhếch lên thành hình vòng cung.

Buổi chiều anh lại đi ra ngoài, mười hai giờ đêm, anh lặng lẽ đưa theo hai chị em Chu Tuệ đi ra ngoài, đem hai người sắp xếp ở lại trong một khu dân cư gần tòa nhà liên lạc.

Chỉ cần anh Dương dẫn người đi, nhóm người ở tầng một sẽ chiếm tầng hai. Chị em Chu Tuệ nhất định sẽ chịu một chút gian khổ, Hình Minh cũng không thể cứ thế đem người đi dưới mí mắt anh Dương được, trong lúc đối phương nhân cơ hội giao dịch để làm loạn, nếu Chu Tuệ nhìn thấy thứ gì đó, nói không chừng không thể giữ được mạng.

Mặc dù Chu Tuệ không biết chuyện gì đang xảy ra ở đây, nhưng cô cũng là người thông minh không hỏi nhiều, đi theo phía sau Hình Minh, trông có vẻ hoàn toàn tin tưởng.

Hình Minh che rèm đen trên đầu hai chị em, đưa hai người họ lên lầu hai, kiểm tra xung quanh rồi đưa mọi người vào phòng trong cùng, dặn dò: "Không được bật đèn lên, cũng không thể ra ngoài."

Chu Tuệ không khỏi cảm thấy căng thẳng, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ nhìn anh nói: "Anh cẩn thận một chút."

Hình Minh gật đầu, lại bước ra ngoài trong bóng tối.

"Chị ơi..." Chu An nắm lấy cánh tay của Chu Tuệ, thấp giọng hỏi: "Chúng ta tới sống ở đây sao?"

“Ừ.” Chu Tuệ đem ga trải giường đặt ở dưới giường, đẩy Chu An vào rồi cũng nằm vào, một tay ôm Chu An, một tay cầm dao găm: “Ngủ đi, có chị ở đây rồi."

Hình Minh không có ở đây.

Chu Tuệ thậm chí không dám ngủ, chỉ cần bên ngoài truyền tới một động tĩnh rất nhỏ, cô sẽ nắm chặt con dao găm như thể đang đối mặt với kẻ thù.

Những ngày này, bất cứ khi nào cô cảm thấy sợ hãi, cô sẽ cầu nguyện với các vị thần, nhưng lúc này, một giọng nói đang hét lên trong lòng cô.

Hình Minh.