Ở đây cũng không có nhiều đồ ăn, chỉ có vài gói mì gói và một bịch dăm bông.
Có ấm đun nước.
Chu Tuệ thêm nước vào ấm để đun sôi, cho hai túi mì gói vào, thêm hai khoanh chân giò hun khói.
Chu An thèm tới mức không nhịn được nuốt nước miếng, không ngừng hỏi: "Chị ơi, mì đã chín chưa?"
“Chờ một chút.” Chu Tuệ kéo cô bé lại: “Đừng đến quá gần, cẩn thận kẻo bị bỏng.”
Khi Hình Minh bước vào, anh đã ngửi thấy mùi thơm của mì ăn liền, Chu Tuệ rửa sạch đôi đũa dùng một lần duy nhất của mình, gắp một ít mì trong ấm ra, cho vào cốc giấy rồi đưa cho Chu An, chỗ mì còn lại trong ấm nước, cô trực tiếp đưa cho Hình Minh.
Hình Minh liếc nhìn Chu An đang ăn ngấu nghiến, cắn điếu thuốc nói với Chu Tuệ: "Cô ăn trước đi."
Chu Tuệ sửng sốt một chút, nhẹ giọng hỏi anh: "Làm sao vậy, có chỗ nào cảm thấy không thoải mái sao?"
“Sau khi ăn xong, cô nấu cho tôi một gói khác là được.” Hình Minh siết chặt con dao găm trên bắp chân lần nữa rồi ngẩng đầu nhìn cô: “Chúng ta sắp đến một nơi mới, cô có thể phải ăn nhiều một chút.”
Chu Tuệ nghi hoặc nhìn anh: "Đổi chỗ? Bên ngoài không còn chiến tranh nữa sao? Cứu viện tới? Không phải… Là mấy người muốn đổi chỗ."
Tuổi không lớn, nhưng lại rất thông minh.
Hình Minh cũng không nhiều lời, hất cằm về phía ấm nước: "Ăn của cô đi, đừng hỏi."
Chu Tuệ đè nén mọi loại lo lắng bất an trong lòng, cùng Chu An ăn mì nhân lúc vẫn còn nóng, sau đó lại nấu thêm cho Hình Minh hai túi.
Buổi trưa Hình Minh phải đi ra ngoài, Chu Tuệ cầm dao găm ở bên cạnh Chu An, bọn họ không dám nằm trên giường, lấy bìa cứng nhét xuống dưới giường, hai người cùng nằm vào.
Đến tối Hình Minh mới về, tìm rất lâu mới thấy hai chị em đang rúc chặt vào gầm giường.
Bởi vì Chu Tuệ cầm dao găm quá mạnh, trên lòng bàn tay phải có một vết lõm màu hồng tím, không thể biến mất trong chốc lát.
Nhìn thấy Hình Minh đi tới, giống như nhìn thấy cứu tinh xuất hiện, cô bỏ dao găm vào túi, đưa Chu An ra ngoài, đưa cô bé vào phòng vệ sinh trước, sau đó ăn chút gì đó để bổ sung sức lực.
Buổi tối, như thường lệ cả ba người đều nằm trên một giường, chỉ là đêm nay Chu Tuệ lại quay lưng về phía Hình Minh, hai tay ôm chặt lấy Chu An, vì sợ bản thân ban đêm ngủ say sẽ lại quay sang ôm lấy Hình Minh.
Ban ngày Hình Minh ra ngoài kiểm tra tình hình, tình hình chiến trận rất hỗn loạn, chỉ cần ở đâu có người đều sẽ nghe thấy tiếng súng nổ, không biết có phải vì sợ quân địch trà trộn vào, do trước kia có quân địch giả mạo cư dân của biên giới Phong Đạo, tóm lại, có không ít thi thể của người vô tội.
Lưu Bân đánh liều đi dò xét một phen, không đi quá sâu, chỉ đi tới 200m bên ngoài, nghe tiếng súng nổ liền rút lui, Hình Minh gọi điện cho Phàn La, hai người lên xe đi vòng quanh tòa nhà liên lạc một vòng. Tòa nhà liên lạc đã bị đổ thành hai nửa, tất cả các cửa sổ đều vỡ tan, trên mặt đất đều là thi thể, thậm chí cửa sổ của tòa nhà liên lạc cũng treo đầy chết máu thịt trộn lẫn với nhau.
Trong không khí toàn là mùi hôi tanh.
Hình Minh biết rằng địa điểm mới mà anh Dương sẽ chiếm đóng là tòa nhà thông tin liên lạc này. Anh đã tìm thấy một khu dân cư an toàn gần đó, có thể sắp xếp cho hai chị em Chu Tuệ ở lại đây, đến lúc đó...
Một bàn tay đột nhiên đập vào ngực anh.
Suy nghĩ của anh bị gián đoạn, tầm mắt rơi vào bàn tay nhỏ bé mảnh mai trước mặt, làn da trắng nõn như ngọc, xương cổ tay thon thả.
Anh dùng hai ngón tay siết chặt cổ tay cô, vừa định nâng cổ tay cô lên đặt lại vị trí cũ, ngẩng đầu liền thấy vẻ mặt không phòng bị của Chu Tuệ, cô đang dựa vào gần cánh tay anh, nửa khuôn mặt vùi vào đó, để lộ nửa gương mặt trắng nõn tinh xảo.
Ngoại hình xinh đẹp, ở trong đám đông sẽ rất bắt mắt.
Anh cúi đầu xuống nhìn một lúc, nằm nghiêng đối mặt với cô.
Trong lúc ngủ say, Chu Tuệ không ngừng hướng vào trong lòng anh, lòng bàn tay to lớn của Hình Minh ôm chặt gáy cô, không cho cô cử động.
Giống như khống chế một con mèo không nghe lời.
Thấy cô cau mày khó chịu trong lúc ngủ, khóe môi anh bất giác nhếch lên thành nụ cười, ngón trỏ đặt giữa mi tâm của cô, khẽ búng nhẹ một cái.