Trên tầng hai có hai nhà vệ sinh, một nhà vệ sinh có nước ấm, có rất nhiều người dùng nó làm phòng để tắm, mỗi buổi tối đều có người tới đây tắm.
"Nhiều người" này đều là người của anh Dương.
Khi Hình Minh đưa Chu Tuệ tiến vào, bên trong phòng có không ít đàn ông đang tắm, anh bước vào trong, còn chưa tới một phút sau đã có mấy người đàn ông mặc qυầи ɭóŧ đi ra ngoài, trên đầu trên người đều là nước, tóc cũng vẫn còn ướt.
Lúc Chu Tuệ đi vào tắm, có thể nghe thấy giọng nói của Hình Minh đang nói chuyện phiếm với mấy người đàn ông ngoài kia, khi nói về cuộc chiến bên ngoài, Hình Minh cũng không nói nhiều, chỉ cắn điếu thuốc, giọng nói có chút trầm thấp mơ hồ.
Điều khiến Chu Tuệ cảm thấy kỳ lạ chính là cô có thể dễ dành phân biệt được giọng nói của anh.
Kể cả tiếng cười đùa chế giễu của anh.
Quần áo mà Hình Minh đưa rất rộng, dài màu đen, cũng không thể phân biệt được là quần áo của nam hay của nữ, quần áo của trẻ em mà Chu An đang mặc cũng quá rộng, nhìn như một chiếc váy dài.
Chu Tuệ một tay cầm quần áo bẩn của mình, một tay nắm lấy tay Chu An, thân ảnh thon dài của Hình Minh dựa vào tường, một tay cầm điếu thuốc, vừa nghe thấy có tiếng động, liền quay đầu nhìn sang, sau đó liền quay sang mấy người đàn ông kia nói: "Qua đó."
Chu Tuệ vốn xinh đẹp, sau khi tắm xong thì ngũ quan trắng nõn xinh đẹp, mái tóc buông hờ hững sau đầu, mặc dù quần áo chỉnh tề nhưng cả người lộ ra vẻ thuần khiết cùng da^ʍ mỹ.
Giữa tiếng cười của nhiều người, Hình Minh vòng tay qua vai Chu Tuệ rồi dẫn cô về chỗ ở của anh, nơi này có diện tích gần bằng kho lương thực, có một điều duy nhất không giống chính là không có nhiều kệ hàng cũng không có nhiều đồ ăn như vậy.
Nhưng lại có thêm một chiếc giường cùng với một cái ghế dựa.
Hình Minh ngồi trên ghế, nghiêng đầu nói: "Hai người ngủ ở trên giường."
“Cảm ơn.” Chu Tuệ cởi giày cho Chu An, sau khi để cô bé nằm trên giường, không nhịn được đau lòng sờ lên vết tím trên cổ cô bé: “Đau không?”
Chu An bóp chặt lấy tay Chu Tuệ, ấm ức mím môi nói: "Đau."
Chu Tuệ cúi đầu thổi cho cô bé một cái: "Ngủ đi, không có việc gì nữa đâu, có chị ở đây rồi."
“Vâng.” Chu An bị dọa không nhẹ, không dám ngủ, từ từ nhắm hai mắt lại một lúc sau liền bật khóc, Chu Tuệ phải dỗ dành một hồi mới có thể dỗ cho cô bé ngủ, chờ tới khi quay người lại, liền bắt gặp Hình Minh đang đứng bên ngoài hút thuốc.
Cô buông tay Chu An ra, đi về phía Hình Minh nói: "Cảm ơn."
“Cô đã nói rồi.” Hình Minh rút ra một điếu thuốc đưa cho cô: “Thử xem?”
Chu Tuệ không từ chối, cầm lấy, định dùng bật lửa châm thì thấy Hình Minh nghiêng đầu lại gần chĩa tàn thuốc về phía cô, nhưng đôi mắt híp lại nhìn thẳng vào cô.
Trái tim Chu Tuệ lệch một nhịp, nhưng cô vẫn không nhúc nhích, sau khi châm thuốc xong, cô nhẹ giọng cảm ơn.
Cô không biết hút thuốc nên hít một hơi vào miệng suýt sặc, sau một tiếng ho lại hút tiếp một ngụm.
Hương vị này không ngon, nhưng điều kỳ lạ là mùi khói thuốc trên người Hình Minh lại không hề khó ngửi.
“Anh ta có thể sẽ trả thù anh không?” Cô cụp mắt xuống, bàn tay vì lo lắng mà không ngừng xiết chặt lại.
“Cô nên lo lắng cho bản thân mình.” Hình Minh hút một hơi thuốc thật sâu, đem ánh lửa đỏ cháy hết cỡ, anh thở ra rồi quay lại nhìn cô, vì cao hơn cô một cái đầu, khi nhìn cô anh hơi cúi người xuống, tầm mắt ngang với tầm mắt của cô.
"Lúc đó tại sao lại gọi tên của tôi?"
Chu Tuệ mở miệng, suy nghĩ một chút mới nói: "… Tôi không biết, tôi chỉ biết người khác sẽ không cứu tôi."
Cô bắt gặp đôi mắt híp lại của anh, nhéo nhéo ngón tay hỏi: "Anh, sao anh biết tôi ở đó?"
“Phàn La nói tên béo đang ở phòng vệ sinh dưới lầu.” Hình Minh không nói hết, từ phía sau lấy ra một con dao găm đưa cho cô: “Cho dù là thần thánh thì lần sau cũng không thể bảo vệ được cho cô đâu.”
“Cảm ơn.” Chu Tuệ nhận lấy, một con dao găm màu bạc bên trên có khắc một con rồng trông sống động như thật, cô nhìn một lúc, sau đó bỏ nó vào bên trong túi quần.
Cô ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn anh: "Nếu, ý tôi là, nếu tôi bị tai nạn, tôi có thể nhờ anh chăm sóc cho em gái tôi được không?"
Hình Minh quay lại nhìn cô, đây là lần đầu tiên anh nhìn cô một cách nghiêm túc như vậy, sự thờ ơ lạnh lùng trong đôi mắt của anh mờ dần, thay vào đó là một vẻ mặt khó nắm bắt.
Thật lâu sau, anh duỗi tay ra, giơ ngón trỏ gõ nhẹ lên đầu cô.
Một giọng nói rơi xuống, trầm thấp, có sức mạnh trấn an lòng người.
"Đừng lo lắng, nếu ông trời không bảo vệ được em."
"Tôi sẽ bảo vệ em."