Chu Tuệ hung hăng trừng mắt nhìn hắn: "Anh đừng có mà mơ!"
Chu An cực kỳ sợ hãi, nhưng lại bị tên béo bóp chặt lấy cổ, vừa khóc vừa khó chịu, sợ hãi vươn tay về phía Chu Tuệ: "Chị ơi... Chị ơi..."
“Anh mau thả em gái tôi ra!” Chu Tuệ bước tới định túm lấy người, nhưng tay của tên béo kia lại bóp mạnh vào cổ Chu An, lớn tiếng uy hϊếp: “Nếu mày còn tiếp tục bước lên phía trước, tao nhất định sẽ bóp chết nó.”
Chu An bị bóp cổ đến mức không thở nổi, mặt mũi tím tái, há miệng thở dốc, nước mắt chảy ròng ròng, khóc không thành tiếng.
Chu Tuệ đau lòng vô cùng: "Anh mau thả con bé ra, anh đừng chạm vào con bé!"
“Được rồi, cô mau cởϊ qυầи áo ra.” Sức lực trên tay của tên béo cũng buông lỏng, giống như chơi với mèo, hết lần này đến lần khác véo Chu An khiến cô bé kêu lên, nhằm hành hạ Chu Tuệ.
Chu Tuệ hai mắt đỏ hoe, vươn một tay ra muốn cùng hắn bàn điều kiện: “Nếu anh thả con bé ra, tôi sẽ cởi."
“Mày cho rằng tao sẽ tin mày sao?” Tên béo cười lạnh một tiếng: “Nói tiếp, Hình Minh có chạm vào người của mày hay không, khiến ta rất nghi ngờ, nó ở dưới trướng của anh Dương nhiều năm như vậy. Cũng chưa từng thấy nó quan tâm tới mấy chuyện này, sao bây giờ gặp được mày, lại đột nhiên thông suốt."
Tay tên béo lại dùng sức thêm một chút, khiến cho Chu An đau đến nỗi bật khóc thành tiếng, hắn lập tức híp mắt lại rồi cười rộ lên, nhìn về phía Chu Huệ hỏi: "Mày nói là nó đã hiểu ra? Hay là mày đang nói dối?"
Cơ thể Chu Tuệ bất giác run lên, móng tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay ép bản thân mình phải bình tĩnh lại, nhưng nhìn thấy mạng sống của em gái mình trong tay tên béo, sống không bằng chết, thậm chí ngay cả ý nghĩ muốn liều chết với hắn cũng có.
“Nếu anh cảm thấy tôi đang nói dối, không bằng đi tìm Hình Minh hỏi một chút.” Cô muốn đi ra ngoài để cầu cứu, nhưng đối phương cũng đã sớm nhìn thấu được ý đồ của cô, cười lạnh một tiếng nói: “Cô cho rằng ra bên ngoài sẽ có người cứu mình sao?”
Trong phút chốc, sắc mặt Chu Tuệ lập tức tái nhợt.
Đúng vậy, người bên ngoài sớm đã không còn quan tâm tới bất cứ chuyện gì nữa, cho dù có thấy những chuyện này, cũng sẽ không có người nào muốn ra tay giúp đỡ cô.
Tên béo nhéo nhéo cổ Chu An dùng sức bóp mạnh: “Rốt cuộc là mày cởi hay không cởi?"
Chu An đau đớn kêu một tiếng: "Chị ơi... Chị ơi..."
“Có thể không cởi ở trước mặt em gái tôi được không?” Giọng nói của Chu Tuệ run lên, bởi vì sợ hãi cùng bất lực, nước mắt không nhịn được mà rơi ra: “Anh đưa em gái của tôi về, tôi sẽ ở lại trong này không đi đâu cả, được chứ?”
Tay tên béo lại dùng sức thêm một chút, nhéo cổ Chu An đến tím tái: "Đừng nghĩ tới chuyện giở trò với ta, nếu mày muốn nói chết thì cứ tiếp tục kéo dài thời gian."
"Anh mau thả con bé ra, tôi sẽ cởi, tôi sẽ cởi..." Chu Tuệ lập tức đưa tay lên muốn cởi, bộ quần áo này đã mấy ngày rồi chưa thay, là một chiếc áo phông màu trắng, bên dưới là một cái quần bò màu xanh.
Cô cởϊ áσ phông ra, để lộ áσ ɭóŧ màu trắng bên trong, áσ ɭóŧ ôm lấy bầu ngực căng tròn, một tay đặt lên ngực, khi ném quần áo xuống bồn rửa mặt, cô nhìn xung quanh, ngoại trừ cái chổi và cây lau nhà thì bên trong phòng vệ sinh không có bất cứ đồ dùng nào khác.
“Tiếp tục.” Tên béo nhìn chằm chằm vào ngực cô, vẻ mặt cũng lộ ra biểu tình dâʍ ɖu͙©: “Áσ ɭóŧ cũng cởi ra.”
Chu Tuệ nắm chặt tay, nhìn chằm chằm khuôn mặt gần như thiếu dưỡng khí của Chu An, đột nhiên hét lên như điên: "Hình Minh! Hình Minh!"
Tên béo lập tức buông Chu An ra, tiến lên che miệng Chu Tuệ lại: "Con mẹ nó, mày kêu lên cái gì vậy!"
Vừa dứt lời, có người vỗ vỗ vai hắn, tên béo quay đầu lại nhìn, liền thấy Hình Minh đang nhìn mình, ánh mắt vô cùng lạnh lùng: "Hình như tôi đã nói qua rồi."
"Cô ấy là của tôi."
Anh vươn tay nắm chặt cổ tay tên béo, gỡ tay tên béo ra khỏi miệng Chu Tuệ, sau đó đột ngột dùng sức thật mạnh, lập tức bẻ gãy cổ tay của tên béo.
Tên béo bị anh nắm cổ tay không nhịn được kêu lên thảm thiết: "A…"
Chu Tuệ bị cảnh tượng trước mặt làm cho hoảng sợ, lùi lại mấy bước, ôm lấy Chu An đang khóc lớn vào trong lòng: "Không sao, không sao, có chị đây rồi."
Hình Minh nhặt chiếc áo phông trắng trên bồn rửa mặt ném lên đầu Chu Tuệ, sau đó đá tên béo kia vào trong mộ gian phòng bên cạnh. Hình Minh bẻ cổ một cái, sau đó nhấc chân bước tới gian phòng kia, chưa tới một lúc sau bên trong truyền tới tiếng kêu vô cùng thảm thiết của tên béo.
Khi Hình Minh đi ra, Chu Tuệ đã mặc lại áo, đang cúi đầu lau nước mắt cho Chu An.
Anh không nói tiếng nào, bước đến bồn rửa tay vặn vòi rửa tay, trên mu bàn tay đều là máu, sau khi rửa xong, quay đầu lại nhìn về phía Chu Tuệ.
Chu Tuệ mắt đỏ hoe nhìn anh: "Cảm ơn."
Hình Minh nhấc chân bước ra ngoài, đến cửa thì quay đầu lại, lộ ra chiếc cằm nhẵn nhụi, đôi mắt hẹp dài đen như mực: "Lại đây."