Chương 10.2

“Em nghĩ tôi giỏi ăn nói sao?” Những lời này mang rất nhiều trọng lượng. Lâm Du không thể tiếp tục giả vờ như đã chết.

Cô từ từ di chuyển qua, tư thế giống hệt lúc Trần Thanh đi ra ngoài vừa rồi.

Dưới làn váy dài, cô để lộ những ngón chân nuột nà và đôi bàn chân trắng nõn thon thả theo những bước đi của mình.

In trên đá cẩm thạch màu xám bạc có một loại tuyết mùa đông chói mắt.

Cố Hạo Đình nhìn cô với đôi mắt lạnh lùng.

Lâm Du ngồi ở góc bên kia sô pha.

Ngồi với tư thế rất quy củ. Co chân, đặt tay lên đầu gối. Tránh xa anh.

Lịch sự nhưng xa cách.

Cố Hạo Đình cau mày đưa tay ra. Anh cao và có đôi tay dài, vì vậy anh không tốn chút sức nào nắm lấy vai cô, kéo cô qua.

Lâm Du đang suy nghĩ xem vừa rồi Cố Hạo Đình đã nghe thấy bao nhiêu chuyện ở cửa, nên ngăn cản anh như thế nào?

Đột nhiên bị anh kéo, cả người cô nằm trọn dưới thân thể anh.

Cố Hạo Đình hôm nay uống rượu, mùi rượu phả vào trán cô.

Không tệ, thậm chí có chút khiến người ta say.

Cố Hạo Đình duỗi thẳng người cô và để cô dựa lưng vào ghế sofa.

Anh ngồi nghiêng, nhấc chân Lâm Du lên và đặt chúng lên đùi mình.

Lâm Du dùng hai tay nắm chặt váy, rất căng thẳng, nhưng cô không dám động đậy chút nào

“Cố tổng, Cố tổng anh đây là...”

Giọng nói nhỏ nhẹ, nghe rất muốn bắt nạt.

“Vừa rồi gọi anh Hạo Đình, không phải gọi Hạo Đình rất vui vẻ sao? Lật mặt rồi, vậy mà từ anh đã trở thành Cố Tổng rồi sao?”

Cố Hạo Đình nắm chân Lâm Du trong tay, cảm thấy chân cô hơi lạnh.

Lâm Du không đọ lại được lời nói của anh, chỗ chân bị anh cầm có chút ngứa.

Cô không quá chán ghét việc tiếp xúc thân thể với Cố Hạo Đình.

Nếu là một người bình thường trong đêm hôm đó, cô sẽ rất sẵn lòng hẹn anh ta lần sau.

Nhu cầu sinh lý với người lớn là chuyện bình thường. Cảm xúc của một người phụ nữ đối với một người đàn ông lần đầu tiên đón nhận cô ấy luôn khác nhau.

Đáng tiếc là từ khi biết thân phận của Cố Hạo Đình, cô chỉ có thể phản kháng. Đặc biệt là sau vụ việc của Đoạn Vũ. Cô hy vọng rằng mình sẽ không bao giờ dính dáng đến Cố Hạo Đình nữa.

Vào lúc này, Cố Hạo Đình vẫn bình tĩnh như trước.

Kể cả khi Tống Tử Kỳ ở cửa nói những lời liên quan đến “sức khỏe nam nhân” anh vẫn luôn bình tĩnh. Loại bình tĩnh này, giống như một con sói đang quan sát con mồi trong đêm tối, sẵn sàng vồ lấy con mồi bất cứ lúc nào.

Lâm Du rất nhát gan và không biết cách tiếp thu lời nói của anh như thế nào.

Sau khi cân nhắc hồi lâu, Lâm Du nói:

“Đó là do hoàn cảnh bắt buộc, cảm ơn Cố tổng đã giúp đỡ”.

Cố Hạo Đình đang xem xét vết sưng tấy trên mắt cá chân của cô do đi dây giày cao gót.

Anh lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn trước khi nói:

“Chỉ 1 câu cảm ơn?”

Trái tim Lâm Du run lên, cô nhìn thẳng vào anh.

Cố Hạo Đình đặt chân cô sang một bên rồi anh đứng dậy, ngón tay của anh vô tình chạm vào bắp chân của Lâm Du.

Mềm mại và trơn trượt.

Ngón tay anh giật giật, giọng nói kìm nén:

“Tôi đi hút điếu thuốc”.

Cố Hạo Đình đứng bên cửa sổ, khoảnh khắc ngọn lửa sáng lên, trái tim Lâm Du như bị đóng băng.

Cô thầm muốn xuống lấy đôi giày cao gót.

“Đừng xuống, dưới đất lạnh lắm”.

Cố Hạo Đình hít một hơi thật sâu, đặt tay lên bệ cửa sổ. Lâm Du không dám nhúc nhích. Cửa sổ bị anh mở ra, gió từ ngoài lùa vào.

Cửa sổ bị anh mở ra, gió lùa vào.

Những tấm rèm vải trắng bay phấp phới trong gió cùng khuôn mặt thanh tú của Cố Hạo Đình. Anh mặc một bộ đồ đen, dáng người cao và mảnh khảnh, hơi ngẩng đầu lên và nhả ra một làn khói.

Một vẻ đẹp không thể phai mờ.

Trần Thanh nói anh là “Mỹ nam tảng băng”, “Cố thần tiên”.

Không phải là đúng.

Anh giống như một thiên thần sa ngã.

Không phải trên thiên đường, cũng không phải dưới địa ngục.

Khoác lên mình làn da trắng, lay động thế gian, dụ dỗ phàm nhân cùng anh trầm luân.

Có lẽ ánh mắt của Lâm Du quá lộ liễu Cố Hạo Đình quay đầu nhìn sang, khóe miệng nhếch lên:

“Nhìn có đẹp không?”