Lâm Du hôm nay cố ý đi làm sớm hai giờ, Trần Thanh nhắc nhở cô sáng sớm không quên buổi tối.
Tối nay tổ chức yến tiệc ở khách sạn Thiên Lan là khách sạn lớn nhất ở Hà Thành, Trần Thanh sẽ đưa cô đi nhìn ngắm thế giới.
Bữa tiệc thịnh soạn kiểu này, hầu hết mọi người đều đi với ý tưởng mở rộng quan hệ, những người có chút máu mặt thì nên đến đó.
Lâm Du không muốn đi cho lắm, khi hẹn hò với Đoạn Vũ, hắn đã đưa cô đến gặp rất nhiều bạn bè. Đoạn Vũ thuộc thế hệ giàu bậc hai và hầu hết bạn bè của hắn đều thuộc thế hệ giàu bậc hai.
Đoạn Vũ mặc dù bị cấm ra ngoài, nhưng phải có rất nhiều nhà giàu tham gia, gặp mấy người bạn bên trong cũng có chú ngại.
Lâm Du hiểu suy nghĩ của Trần Thanh, cô ấy sợ rằng khi ở nhà một mình cô sẽ nghĩ đến những chuyện không vui. Nếu gặp được tài năng trẻ tốt, đấu với Lâm Du sẽ tốt hơn.
Lâm Du rất bất lực, muốn nói rằng bản thân bây giờ thực sự rất tốt, mỗi ngày đều ăn ngon ngủ kĩ.
Trần Thanh mặc cho cô như một con bướm, một chiếc váy ống màu đỏ tía, một chiếc túi clutch cùng màu và giày cao gót màu đen. Mái tóc dài ngang lưng được búi lên.
Cổ tay trái của Lâm Du không bao giờ rời khỏi cơ thể cô ấy, và cô đeo một chiếc vòng tay kim cương sáng bóng trên đó.
Trần Thanh mặc một chiếc váy đen và đi đôi giày cao gót màu đỏ cho riêng mình. Chúng đều có màu đỏ và đen, đứng cùng nhau, giống như chị em sinh đôi.
Nhìn vòng eo tinh xảo của Lâm Du, Trần Thanh khen ngợi:
“Chỉ cần dáng người của cậu là được, chỉ cần cậu sẵn sàng dành thời gian cho một người đàn ông, thì ngay cả nam thần cũng sẽ vì cậu mà buông bỏ mọi thứ”.
Cô ấy chạm vào eo của Lâm Du và nói:
“Tại sao cậu không béo lên sau khi ăn nhiều đường cả ngày?”
“Mình béo, và ngực mình đã béo hơn rất nhiều?”
Lin You nghiêm túc đáp lại.
“Fuck you! Ai vậy?”
Hai chị em nắm tay nhau cười rồi bước vào sảnh tiệc.
Khách sạn Thiên Lan tọa lạc tại khu vực sầm uất của trung tâm thành phố, bên ngoài được trang hoàng Hoành tráng và lộng lẫy, Lâm Du sắp bị mù mắt.
Ngay khi cả hai đứng ở cửa đã thu hút sự chú ý của những người có mặt. Họ đến sớm, và đám đông vẫn chưa đến.
Sự chú ý của hàng chục người khiến mặt Lâm Du nóng bừng, cô rất ít khi tham dự bữa tiệc kiểu này và cũng không quen.
Trần Thanh thoải mái, mỉm cười gật đầu, vẫy tay một cái. Nhiều người biết Trần Thắng đến chào cô, và họ hỏi Trần Thanh về cô.
Sau khi tán gẫu vài câu, khuôn mặt Lâm Du đông cứng lại vì ý cười, cô nói với Trần Thanh rồi chạy đi.
Trần Thanh trừng mắt nhìn ô, nhưng không ngăn cản cô. Cô ấy đã có thể tự tạo cho mình một khuôn mặt tuyệt vời, vì vậy đừng thực sự mong đợi bất cứ điều gì khác ở cô ấy.
Sảnh tiệc rất rộng, có bàn xếp hai bên. Có một loạt các món tráng miệng nhỏ ở bên cạnh. Chiếc bàn được trải bằng ren trắng, trên đó có một cái quầy rượu sâm panh cao, những bông hoa rực rỡ và thơm ngát.
Những con sâu tham lam trong bụng cô đã nhúc nhích. Khi không có ai nhìn, cô cẩn thận cầm một miếng và nhấm nháp. Nó rất ngon, ngon hơn rất nhiều so với những thứ cô ấy thường mua ở tiệm bánh.
Cô đang tập trung thưởng thức món ăn ở đây, và cô không cảm nhận ra một ánh mắt đang nhìn mình.
Ngay khi Có Hạo Đình bước vào cửa, anh đã nhìn thấy một cảnh tượng như vậy xuyên qua đám đông.
Cô gái lén gắp một miếng bánh, liếc trái nhìn phải rồi cắn xuống.
Cũng giống như lần trước gặp cô, sau khi cắn một miếng, cô vui vẻ nheo mắt lại.
Cố Hạo Đình giật giật khóe miệng, đêm nay thật thú vị.