Úc Phỉ tâm mệt mà một lần nữa nấu lại một chén mì gói, cơm nước xong trở lại trong phòng phát Uông Thải Mạt tin tức.Buồn Bực Phỉ Phỉ: ta phát hiện một sự kiện, ngươi hẳn là nhận thức tỷ tỷ đối tượng thân cận của ta đi.
Một khối bánh bao: Ta nói thấy nàng quen mắt thế nào đây, ai a?
Buồn bực Phỉ Phỉ: nữ số 2 lúc đầu.
Một khối bánh bao: ..................... Cái gì??? Bức vẽ người kia chính là Liễu Biết Hạ????
Buồn bực Phỉ Phỉ: Đúng.
Một khối bánh bao: [ ánh mắt hoảng sợ vô cùng.jpg ] trước kia ta như thế nào không cảm thấy nàng đẹp như vậy?! Thiên a thế giới này quá nhỏ rồi. Ngươi là làm sao biết được?
Buồn bực Phỉ Phỉ: Ngươi an bài cho ta một đoàn phim, nàng cũng có biểu diễn.
Một khối bánh bao: [ ánh mắt vô cùng hoảng sợ ] a...... Nói lên cái này ta phải giải thích một chút. Phía trước đổi viễn viên cảm giác rất thực sự xin lỗi nàng. Sau ta lại cùng nhà làm phim xã giao còn cố ý đề cử nàng nhiều lần, cũng không có đổi người liền chạy.
Buồn bực Phỉ Phỉ: Yên tâm, ta không có ý khác. Ngươi không cần giải thích. Bạch Nguyệt xác thật thích hợp cái nhân vật kia, đây chính là cơ duyên nàng.
Một khối bánh bao: Ngươi lý giải liền hảo!! A đúng rồi, nếu sự tình xảo như vậy, nếu không quá hai ngày ta liền đi thăm đoàn phim. Cùng ngươi tới một lần gặp mặt?
Buồn bực Phỉ Phỉ: Mặt..... Mặt nào?
Một khối bánh bao: Chúng ta đều nhận thức nhiều năm như vậy, phía trước vẫn luôn không tìm được cơ hội thích hợp gặp ngươi. Cơ hội lần này khó có được, chúng ta liền gặp mặt đi!
Buồn bực Phỉ Phỉ: Ta sợ.......
Một khối bánh bao: Đại đại, ta một cái hoạ H đồ đều không sợ, ngươi sợ cái gì!
Úc Phỉ dôi tay rời bàn phím , tim đập bịch bịch.
Muốn nàng cởi bảo hộ trên mạng đi gặp bằng hữu ngoài hiện thực sao?
Cảm giác khẩn trương dần nâng lên, tay treo giữa không trung giật giật mà nhẹ nắm thành quyền.
Lòng bàn tay truyền đến cảm giác lạnh băng ướŧ áŧ, nàng nhấp môi. Đọc tin tức trên màn hình Uông Thải Mạt không ngừng phát tới.
Úc Phỉ biết các nàng thật sự rất quen thuộc, thục đến tin tức thế giới thật lẫn nhau đều hiểu biết. Nhưng các nàng rốt cuộc không có thật sự gặp mặt. Hai chữ bằng hữu thuần tuý lại phúc tạp, vạn nhất hiện thực không liêu tới. Chẳng phải nàng sẽ mất đi bằng hữu tốt nhất sao?
Buồn bực Phỉ Phỉ: Ta sợ mất đi ngươi.
Đối phương thực mau liền đoán được những lời ý tưởng chân thật sau lưng. Cũng nhằm vào ý tưởng này mà đối nàng mở ra hình thức khuyên bảo.
Một khối bánh bao: Người vốn dĩ liền không phải hoàn mỹ. Ngươi để ý khuyết điểm chính mình, ta cũng có a. Nói nữa, hai người trước nay chưa từng thấy mặt tự nhiên mà đối diện nói chuyện với nhau. Đối ngươi mà nói khả năng không hiện thực, vừa mới bắt đầu khẳng định sẽ có điểm xấu hổ nhưng từ từ tới thì tốt rồi sao.
Nhìn đến tin tức, Úc Phỉ buông tiếng thở dài. Nàng hôm nay vừa mới hạ quyết định trọng đại "Muốn cùng Liễu tiểu thư làm bằng hữu". Lúc này Uông Thải Mạt lại nện xuống một cái quyết định, dũng khí đáng thương nàng cơ hồ bị tiêu trừ sạch sẽ.
Cho tới nay, nàng giống ốc sên giống nhau lui vào xác an toàn nhưng lại khát vọng tìm kiếm ngoại giới, lại sợ hãi hết thảy khả năng thương tổn phát sinh.
Mặc dù trong lòng nàng minh bạch, trốn tránh là không đúng.
Úc Phỉ chán ghét chính mình như vậy --- biết rõ sự kiện không đúng nhưng nàng vẫn sẽ làm. Tỷ như nàng biết rõ cưỡng bách động tác là không nên tồn tại nhưng vẫn là khống chế không được mà làm.
Nội tâm giãy giụa, nàng cau mày ôm gối. Lại lần nữa tự mình hoàn thành động tác chán ghét đó.
Sau khi kết thúc, Úc Phỉ ôm chặt gối ôm. Đôi mắt nhìn thẳng màn hình.
Một khối bánh bao: Đại đại đừng sợ, đến lúc đó ta sẽ nguỵ trang thành nhân viên công tác cùng ngươi chạm mặt. Bảo đảm không cho ngươi phải chịu sự chú ý người khác!
Một khối bánh bao: Ta thật là người tốt, thật sự, người nhìn xem ta vẽ. Cỡ nào chân thật mà thể hiện thế giới nội tâm thuần thuý của ta a!
Một khối bánh bao: Khụ chỉ đùa một chút......
Một khối bánh bao: AI ngươi đừng khẩn trương như vậy, khiến cho ta đột nhiên cảm thấy cơ mặt chúng ta đều không giống. Giống bôn hiện.
Buồn bực Phỉ Phỉ:................
Một khối bánh bao: AI da đại đại ngươi rốt cuộc cũng nói chuyện! Ngươi đừng khẩn trương, ta gần nhất thời gian cũng không phải rất nhiều. Đi qua nhìn xem ngươi, đưa ngươi đi ăn cơm liền đi được không? Chờ ngươi cảm thấy không biệt nữu chúng ta lại cùng đi ăn cơm!
Buồn bực Phỉ Phỉ: Ngươi có hay không cảm thấy lời nói chính mình mới nói có điểm quen tai?
Một khối bánh bao:..........
Nàng nghĩ tới, đây là luyến ái truyện tranh Úc lão sư đệ Tam bổn võng du. Kịch bản nam chính truy nữ chủ bị câm a.
Cư nhiên bất tri bất giác đem lời thoại truyện tranh liêu muội dùng tới, tội lỗi tội lỗi.
Một khối bánh bao: Vừa rồi nói giỡn, trong lòng ta chỉ có bạch bảo bảo, ta thề.
Buồn bục Phỉ Phỉ: Phốc. Cám ơn ngươi có thể cảm thông ta. Ta sẽ hảo hảo suy nghĩ lại rồi ngày mai hồi đáp cho ngươi.
Hai người bất tri bất giác cho tới 11 giờ, lẫn nhau nói chúc ngủ ngon. Úc Phỉ nằm xuống, đem chính mình vùi vào trong chăn.
Bóng tối làm nàng sợ hãi, cũng làm nàng an tâm.
Nói trở về, nàng hiện tại đều có thể lấy hết can đảm cùng Liễu tiểu thư kết giao bằng hữu. Nhưng liền không thể có một chút dũng cảm để gặp lão bằng hữu nhiều năm như vậy sao?
Nàng có thể, nàng nhất định có thể.......
Không khí trong ổ chăn loãng, có cảm giác một chút hít thở không thông Úc Phỉ trước mắt toát ra chút ánh sáng. Một lát sau, nàng đột nhiên xốc chăn lên, từng ngụm từng ngụm hô hấp.
Nàng yêu cầu hô hấp, này chứng tỏ nàng vẫn hảo hảo tồn tại. Tựa như Lữ bác sĩ nói như vậy, nếu còn sống thì vì cái gì mà không nỗ lực sống tự tại một chút.
Nghĩ gặp bằng hữu liền đi giao, muốn đi gặp ai liền đi gặp.Úc Phỉ cảm thấy tâm tính chính mình gần nhất tựa hồ có một ít thay đổi tích cực. Nàng trong bóng đêm sợ đến di động, cấp Lữ bác sĩ phát đi tin tức.
Buồn bực Phỉ Phỉ: Lữ bác sĩ, cuối tuần có hay không có thời gian. Tôi có chút tình huống nghĩ cùng ngài phản hồi.
Hoa oải hương: Tốt, buổi sáng cuối tuần 10 giờ lại đây đi. Vừa lúc lão bà của nhà tôi gửi khô bò cô yêu nhất. Còn nói làm tôi đưa cho cô.
Buồn bực Phỉ Phỉ: /Đáng yêu, cám ơn Triệu a di.
Hoa oải hương: Khách khí. Thời gian không còn sớm, đi ngủ sớm một chút càng có sức sống.
Buồn bực Phỉ Phỉ: Hảo, Lữ bác sĩ tái kiến.
Khẩu khí Úc Phỉ, nàng ở Lữ bác sĩ nơi đó chữa bệnh hơn mười năm. Bởi vì bác sĩ tâm lý cùng quan hệ người bệnh qui định không thể quá mức chặt chẽ. Lữ bác sĩ cùng nàng thành lập mối quan hệ tín nhiệm tuyệt đối lẫn nhau. Tuy rất ít đối với nàng có thêm quan tâm nhưng thật ra thái thái Lữ bác sĩ thực chiếu cố nàng.
Tiểu học lớp 6 năm ấy, Úc Phỉ tới bệnh viện kiểm tra thì vừa vặn gặp phải Lữ thái thái cấp trượng phu tặng đồ. Đại khái là xem nàng còn nhỏ tuổi, Lữ thái thái nhiệt tình mà cho nàng một túi khô bò đặc sản quê nhà. Chờ nàng đi rồi, Úc Phỉ cúi đầu mở ra cái túi nhỏ nhấm nháp thì phát hiện khô bò này đặc biệt ăn ngon.
Khi đó nàng cùng mẫu thân sống nương tựa lẫn nhau, còn muốn gánh nặng tiền thuốc men xa xỉ. Trong nhà căn bản không còn tiền dư mà mua đồ ăn vặt cho nàng.Úc Phỉ vẫn là lần đầu tiên ăn đến loại khô bò này, nàng nhớ rõ loại khô bò ở trên thị trường bán đặc biệt quý giá. QUý đến nàng trước nay không nghĩ chính mình có thể ăn đến nó.
Nàng cùng mẫu thân phân thực một túi khô bò nhỏ ở hành lang chờ đợi. Lữ bác sĩ ra tới kêu nàng đi vào thấy đáy mắt nàng vui sướиɠ nho nhỏ. Buổi tối về nhà liền cùng lão bà đề ra ý kiến. Kết quả ngày hôm sau, Lữ thái thái mang theo một túi khô bò lớn đi vào bệnh viện. Phân phó Lữ bác sĩ về sau vì tiểu cô nương tái khám thì giao cho nàng.
Thẳng đến hôm nay, Úc Phỉ cùng vị Lữ thái thái này vẫn chưa từng có giao lưu nhiều. Hơn nữa Lữ bác sĩ yêu cầu đối bệnh tình bảo mất. Lữ thái thái cũng không rõ ràng lắm nàng rốt cuộc trải qua cái gì.
Nhưng mười mấy năm qua đi, các nàng hai người vẫn luôn duy trì mối quan hệ vi diệu như vậy --- chỉ cần Lữ thái thái trong nhà có gửi tới khô bò thì nhất định có Úc Phỉ một phần.
Úc Phỉ không phải người có ân không báo, ngày lễ ngày tết sẽ làm quà đi tham hỏi Lữ bác sĩ. SAu kiếm tiền còn sẽ chuẩn bị đồ bổ, làm phiền thân mẫu đi đưa qua.
Kỳ thật nàng còn rất hưởng thụ loại hình thức ở chung này, hai người không có giao lưu thực tế. Chỉ có trong lòng lẫn nhau nhớ mong, cảm xúc hạ xuống khi còn có thể nói cho chính mình ---- trên thế giới này vẫn còn có người nhớ rõ ngươi, ngươi cũng không có cô đơn như vậy.
Cùng Uông Thải Mạt cũng là như thế, các nàng vẫn luôn ở trên mạng nói chuyện phiếm. Ăn đến đồ vật ngon đều sẽ gửi đi cho đối phương, nhìn đến đồ vật thú vị cũng sẽ mua cấp đối phương. Úc Phỉ thậm chí còn thu được mấy bộ tác phẩm Uông Thải Mạt thiệt kế đắc ý, còn có tiểu lễ phục, trang phục hưu nhàn. Mà khi nàng ra hạ lượng mấy bản truyện tranh, Uông Thải Mạt cũng sẽ nhất định vì nàng mà lưu một phần.
Như vậy nếu gặp mặt, quan hệ có thể hay không bị phá vỡ?
Ai, nghĩ tới muốn đi như thế nào ý nghĩ lại vòng hồi lại điểm ban đầu đây?
Úc Phỉ mơ mơ màng màng ngủ quên đi, ngày hôm sau nàng ôm túi văn kiện đi vào đoàn phim. Một bên suy xét đem điều mạn đưa cho Liễu tiểu thư như thế nào, vừa nghĩ sự tình cùng Uông Thải Mạt gặp mặt.
Nàng nghĩ đến hồn bay đi mất, ngày hôm qua Lương tỷ vì nàng xử lý công tác chứng minh. Thấy nàng gọi ba lần nàng mới phục hồi tinh thần lại.
Nàng xấu hổ nói: "Ngượng ngùng, tôi vừa rồi thất thần."
"Không có việc gì", Lương tỷ cười cười, "Vừa rồi Biết hạ còn hỏi tôi xem có thấy cô đâu không. Nàng nói các cô đã bắt thay thân thiện, làm ta thấy cô thì lập tức cho nàng phát cái định vị WeChat."
Úc Phỉ không nghĩ tới Liễu tiểu thư sẽ dùng "Bắt tay thân thiện" tới hình dung quan hệ các nàng. Ngăn chặn nội tâm vui sướиɠ mạc danh, nàng gật gật đầu nói: "Cô phát đi, tôi vừa vặn cũng tìm nàng."
Định vị phát đi không đến hai phút, Liễu Biết Hạ chính mình phe phẩy xe lăn đi tới trước mặt các nàng. Tự nhiên mà chào hỏi nói: "Sớm nha Úc tiểu thư."
"......Sớm." Trong lòng muốn gặp nằng, chờ thật sự gặp được, Úc Phỉ vẫn là không có thói quen phương thức tiếp đón nhiệt tình như vậy. Trong lúc nhất thời cười đến có chút cứng đờ.
Lương tỷ thấy Liễu Biết Hạ lại đây liền yên tâm mà đi. Hai người ở chung thập phần xấu hổ, Úc Phỉ đen tay đặt ở chỗ túi văn kiện mà rối rắm suy nghĩ muốn hay không hiện tại đưa điều mạn cho nàng.
Liễu Biết Hạ cũng xấu hổ, rốt cuộc Úc tiểu thư chính là xem qua nàng " Đồng nha | cự |ru" người a.........
Bất quá hai người này so sánh với nhau. Vẫn là Liễu Biết Hạ da mặt dày hơn chút. Nàng ho nhẹ một tiếng, khoanh tay lại, cằm ngẩng đầu hỏi: "Cô mang theo túi văn kiện là muốn đi chỗ nào sao? Tôi có thể mang cô đi."
Bị nhìn chăm chú như vậy. Úc Phỉ thân mình cứng đờ, cảm xúc muốn lùi bước dâng lên. Nàng lùi lại một bước, đè túi văn kiện cuộn tròn trên ngón tay.
Liễu Biết Hạ vẫn là có bản lĩnh xem mặt đoán ý. Thấy cô có điều mâu thuẫn nên lập tức ngồi đoan chính xong nói: "Không có phương tiện sao? Tôi đây không hỏi. Chính cô đi thôi ah, tôi liền ở chỗ này chờ cô."
"Không phải, tôi......." Úc Phỉ tâm loạn thành một đoàn. Từ trong túi văn kiện móc ra giấy vẽ rồi nhanh chóng nhét vào trong lòng ngực Liễu Biết Hạ, "Đưa, đưa cho cô!"
"A,a?"
Liễu Biết Hạ còn chưa có phản ứng lại, một trương giấy từ trong túi văn kiện Úc tiểu thư đưa tới trong lòng ngực chính mình. Nàng cầm lấy tờ giấy vẽ có hơi bị vò nát. Điều phương hướng, thấy được chút ít tiêu đề <>.
Ai?! Đây là đưa mình?!
Liễu Biết Hạ nhìn bức vẽ chibi nằm trong ô vuông. Chính mình được nàng hoạ thành cô gái xuyên váy nhỏ đáng yêu. Còn Úc tiểu thư lại là một cái hình chibi nằm trong ô vuông mặc áo sơmi cột tóc đuôi ngựa.
Liễu: [ Xin lỗi, làm cô không vui. Tôi có thể thu lại lời nói chính mình lúc trước được chứ!( quỳ )]
Úc: [ Không có việc gì. Không có việc gì. Cô mau đứng lên a a a ( hoảng loạn ) ]
Úc: [ suy nghĩ: Hoàn toàn không có ý trách tội Liễu tiểu thư a a a! Rõ ràng là chính bản thân mình không tốt, sợ bị ghét bỏ ( khóc ) ]
Úc: [ Ân....... Cảm onư cô nguyện ý mang tôi >///....
Liễu Biết Hạ xem xong truyện tranh cười đến không thể khép miệng được, ngẩng đầu khen nói: "Cô vẽ tranh thật là đẹp mắt."
Hai bàn tay Úc Phỉ che ở sau người, ngón tay giảo thành một đoàn: "Cám ơn....."
"Hẳn là tôi cảm ơn cô mới phải. Đây là lần đầu tiên tôi vẽ lại. Lúc trước fan nhà người khác xem tranh còn ghen ghét quá đây. Hiện tại đỡ hơn nhiều rồi."
"Cô thích liền, liền hảo."
Liễu Biết Hạ nhìn nàng dáng vẻ khẩn trương thì nỗ lực áp chế ý muốn trêu chọc lúc trước lại xông ra tới. Nghĩ nghĩ, nàng chống cằm xấu xa cười hỏi: "Đúng rồi Úc tiểu thư. Tiêu đề cô viết Day One, có phải hay không ý nghĩa về sau --- còn sẽ có Day Two hay Day Three nha?"