Ở nhà qua ngày, Úc Phỉ mỗi ngày ngủ đến tự nhiên tỉnh. Mở mắt ra thì nghênh đón nàng là bữa sáng được mẹ đại nhân tỉ mỉ làm ra.Ban ngày nàng ở vẽ tranh cùng nhau nói chuyện phiếm. Bữa tối thì cùng mẹ cùng nhau làm cơm tối. Cơm nước xong lại bồi nàng đi dạo công viên, một ngày không sai biệt lắm liền qua đi.
Mau đến thời điểm cuối tháng, Uông Thải Mạt đem tình huống đoàn phim nói cho nàng. Hỏi nàng có hay không tiện thời gian. Úc Phỉ làm phiền nàng vốn dĩ liền băn khoăn, tự nhiên là không có dị nghị mà đồng ý.
Trước một ngày về phòng thuê, Úc mụ mụ đem Chu a di gọi vào trong nhà cùng ăn cơm chiều. Úc Phỉ cảm thấy chính mình lúc trước cố ý giả xấu đi gặp đối tượng xem mắt rất không tốt nên vẫn luôn cúi đầu ăn cơm, sợ đem đề tài dẫn tới trên người mình.
Nhưng mà nàng cuối cùng vẫn là không thể tránh thoát, một ngụm thịt xào mới bỏ vào miệng. Chu a di bỗng nhiên nói với nàng: "Đúng rồi, Phỉ Phỉ a. Lần trước là ta nhìn lầm, không nghĩ tới Liễu gia tiểu tử kia không đáng tin cậy như vậy. Đã để con chịu uỷ khuất rồi."
Úc Phỉ xấu hổ mà cười cười, cũng không biết Chu a di từ đâu mà ra được kết luận này.
Úc mụ mụ phát hiện bạn tốt cùng nữ nhi giải thích phiên bản tựa như không giống nhau, vội vàng truy vấn: "Liễu gia tiểu tử kia làm sao vậy?"
Chu a di than thở nói: "Cũng không có gì. Bọn họ tình huống gặp mặt như thế nào thì ta không rõ ràng lắm. Nhưng thật ra mấy ngày hôm trước nghe Liễu Ià khuê nữ nói hỗn tiểu tử kia từ ban ngày ngủ ngon nhưng đến buổi tối thì đi hộp đêm. Căn bản không nghỉ tới liên hệ Phỉ Phỉ, ai da tức chết ta rồi."
Úc Phỉ không nghĩ tới chính mình còn có thể nghe được tin tức Liễu tiểu thư. Nuốt xuống đồ ăn trong miệng, ngẩng đầu tò mò hỏi: "Chu dì, ngài cùng Liễu tiểu thư rất quen thuộc?"
Chu a di ở trong chén nàng bỏ vào một cái cánh gà chiên coca, nói: "Các con đều là ta nhìn lớn lên, có thể không thân sao? Đúng rồi, hài tử kia còn hỏi số điện thoại của con. Ta lúc ấy có cho nàng. Như thế nào? Nàng không liên hệ với con sao?"
Hài tử kia còn hỏi số điện thoại của con.........
Thình thịch. Thình thịch.
Úc Phỉ Tim đập có điểm nhanh, đã từng không dám mong chờ sự tình phát sinh trước mắt. Nàng cơ hồ không biết đáp lại như thế nào.
Liễu tiểu thư muốn phương thức liên hệ nàng làm cái gì, là nghĩ cùng nàng làm bằng hữu? Hay vẫn còn có nguyên nhân khác?
Chẳng lẽ kiện áo sơ mi chính mình mua có vấn đề?
Nghĩ đến cái này, Úc Phỉ không chịu được khống chế mà nhớ lại lúc chính mình mua áo sơ mi kia có hay không ra sai lầm gì.
Không có khả năng, người bán hàng rõ ràng cầm tới bộ mới hoàn toàn. Nàng còn cố ý kiểm tra lại một lần, hẳn là sẽ không có vấn đề gì đi.
Chính là, Liễu tiểu thư còn sẽ vì cái gì mà tìm tới chính mình đây?
Úc Phỉ nhớ lại ký ức ngày đó mỗi sự kiện phát sinh. Bỗng nhiên nhớ tới làm nàng ngã thì nhảy dựng trong lòng.
Không xong rồi, có thể hay không nơi nàng té bị thương chuyển biến xấu?
Cùng đúng, chính mình hại người ta té ngã. Xong việc đều không có đi hỏi lại một chút tình trạng của nàng, là mình không đúng.
Như vậy, hiện tại mình nên làm cái gì bây giờ?
Suy nghĩ ngày càng loạn, cảm giác khẩn trương lại đánh úp làm Úc Phỉ gắt gao nắm chiếc đữa. Chu a di không chú ý tới nàng có điểm khác thương, lại gắp cho nàng một ít đồ ăn, trong miệng nói: "Không thể chỉ ăn thịt, cũng phải ăn nhiều đồ ăn một chút a."
Úc Phỉ nỗ lực làm tâm lý đấu tranh chính mình, căn bản không nghe rõ thành âm bên ngoài. Động tác nàng theo máy móc mà giơ lên bát cơm tiếp nhận đồ ăn, cảm xúc quá khẩn trương khiến tay nàng có chút run rẩy. Đồ ăn được để trên bát cơm vững vàng, nàng lập tức buông bát cơm chạy vào trong phòng.
Đóng sầm cửa lại, nàng một phen cầm lấy gối ôm mà đối với nó làm ra động tác. Nhưng làm xong cái này còn chưa đủ, trong lòng nàng càng thêm phản cảm dị loại chính mình.
Có lẽ làm động tác làm chính mình trong lòng dễ chịu một chút...... Úc Phỉ không tự giác mà sinh ra cái ý tưởng, giây tiếp theo vội véo trên cánh tay một chút.
Úc Phỉ a Úc Phỉ, loại ý tưởng này sẽ hại chết ngươi!
Không biết là cái véo kia nổi lên một chút tác dụng hay vẫn là nàng thành công chiến thắng tâm lý chính mình. Hô hấp hỗn loạn dần dần khôi phục vững vàng. Úc Phỉ buông gối ôm, tại thời điểm tính toán xoay người, mơ hồ nghe được từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hoảng loạn rời đi.
Nàng rũ mi mắt xuống, biết chính mình lại một lần nữa làm mẫu thân lo lắng.
Úc Phỉ chậm rãi hướng cửa phòng đi đến, trong lòng lập lại lời nói cho chính mình ___ Liễu tiểu thư chỉ là khách qua đường trong cuộc sống của mình, cũng không có gì là ghê gớm.
ĐÚng vậy, nàng qua nhận lỗi. Đối phương cũng tha thứ cho mình, mình không cần sợ hãi như vậy. Đem việc nhỏ tự biến thành việc lớn. Úc Phỉ hít sâu một cái, đẩy cửa đi ra ngoài.
Chu a di biết bệnh của nàng, kế tiếp không có nhắc lại sự việc xem mắt. Ngược lại hỏi công tác nàng có thuận lợi hay không. Úc Phỉ miễn cưỡng ứng phó xuống dưới, ăn cơm xong, một mình trở lại trong phòng.
Từ phòng ngũ của mẹ truyền đến thanh âm đối thoại, Úc Phỉ đem lỗ tai dán đến trên vách tường hai gian nhà. Nghe lén đối thoại của mẹ cùng Chu a di.
"Đều do ta lúc trước không bảo vệ tốt Phỉ Phỉ....."
"Phát sinh loại chuyện này cùng ngươi không có nửa điểm quan hệ, ngươi đùng lại tự trách nữa. Phỉ Phỉ nhà ngươi hiện tại không phải quá tốt sao? Lại không phải một hai cần có người chiếu cố. Ta xem ngươi đừng nghĩ cái này qua."
"Nàng một người sao ta có thể yên tâm được? Vạn nhất ngày nào đó ta không còn nữa....."
"Phi Phi Phi, loại lời này nhưng không được nói ra. Ta còn chờ sau khi tám mươi tuổi cùng ngươi đi chụp ảnh đây."
"Ta nếu có thể sống đến tám mươi tuổi là tốt rồi. Đến lúc đó Phỉ Phỉ sáu mươi tuổi, ta cùng nàng cùng nhau ở viện dưỡng lão."
Chu hà bị nàng chọc cười: "Ngươi cả ngày đều nghĩ cái gì a."
Nghe thấy tâm tình của mẹ khôi phục chút ít. Úc Phỉ xoa lỗ tai bị đè đau trở lại trên giường, trầm tư một lát mớ nhẹ nhàng buông ra tiếng thở dài.
Sai chính là cầm thú kia, các nàng đều là người bị hại. Chính là tổn thương lớn mà các nàng chịu với cầm thú kia đã bị trừng phạt.
Đại não bắt đầu nhớ lại sự kiện kia, sợ tới mức Úc Phỉ sợ tới múc vội vàng mở di động ra đùa nghịch. Tránh cho chính mình lại lần nữa phát bệnh.
Vừa vặn Uông Thải Mạt phát ra tin tức. Úc Phỉ lấy lại bình tĩnh, mở ra khung hội thoại cùng nàng nói chuyện.
Một khối bánh bao: "Cấp trên còn nói muốn phát đồ mới, kết quả này làm ta vội đến muốn chết. Hiện tại mới vẽ cái bản phát thảo [. hình ảnh. ]
Một khối bánh bao: "Lần này ta vẽ có phải hay không thực ngây thơ, thực uyển chuyển cùng tươi mát? ( Đắc ý ).
Trên bối cảnh màu sắc thuần trắng, Úc Phỉ nhìn nam nữ vai chính trong truyện tranh trần trụ nằm nghiêng trên giường. Nữ nhân thẹn thùng hơi cúi đầu, đầu ngón tay nhẹ điểm lên trên ngực nam nhân. Nam nhân khoé miệng giơ lên, bàn tay to đỡ eo mảnh khảnh của nữ nhân.
Một bức "Xong việc đồ" so với Uông Thải Mạt phong cách phóng túng trước kia, xác thật rất ngây thơ.
Buồn bực Phỉ Phỉ: "Đúng vậy. Đây là trên lĩnh vực hội hoạ ngươi có tiến bộ lớn."
Một Khối bánh bao: " Ha ha ha đúng không! Trên tổng nghệ bạch bảo bảo nhà ta, nói chính mình thích cái loại cảm tình thanh thuần sạch sẽ. Cho nên ta quyết định vì nàng thay đổi phong cách!"
Buồn bực Phỉ Phỉ: ".........Vậy ngươi vì cái gì không cho nhân vật mặc quần áo, làm bọn họ hảo hảo yêu đương đây? Như vậy không phải càng ngây thơ?"
Một khối bánh bao: "Thay đổi phong cách không phải thay đổi diễn lộ, ta vẫn muốn kiên trì vẽ tranh H vĩnh viễn không lay được."
Úc Phỉ: "......"
Kia nàng rất tuyệt nga.
Cùng bằng hữu nói chuyện phiếm làm Úc Phỉ quên mất lúc trước sốt ruột. Lại qua một cái, Chu dì chuẩn bị rời đi, nàng đi ra ngoài cùng mẹ đi tiễn khách.
Đám người đi rồi, Úc mụ mụ lôi kéo tay nàng nói: "Mẹ lần này thật sự nghĩ kỹ rồi. Không bao giờ kêu con đi xem mắt nữa, con cứ làm công việc thật tốt đi."
Úc Phỉ ngẩn người, vừa muốn nói cái gì thì Úc mụ mụ lại nói: "Nhưng là mẹ hy vọng con có thể kết giao mấy cái bạn tốt, giống ta cùng Chu dì con loại này. Đến già cũng có bạn nói chuyện, con nói có phải hay không?"
Úc Phỉ vội nói ra bằng hữu trên mạng an ủi nàng: "Mẹ yên tâm, con có bạn tốt. Chúng ta mỗi ngày đều nói chuyện phiếm. Hơn nữa các nàng đều biết bệnh của con, căn bản không chê con."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Úc mụ mụ vỗ tay nàng, "Ngày mai rời đi, về phòng thu nhập đồ đạc đi."
Úc Phỉ nghe lời gật đầu. ĐI vào cửa trước quay đầu nhìn mẹ, cái mũi đau xót.
Chính mình nếu là cái hài tử bình thường thì tốt biết bao nhiêu.
Ngày hôm sau trở lại phòng thuê, Úc Phỉ đơn giản thu nhập nhà cửa rồi dựa theo Uông Thải Mạt an bài. Khéo léo trang điểm nhẹ thật tốt, đi vào đoàn phim làm công tác lấy hình ảnh cùng tư liệu.
Úc Phỉ cũng không lo lắng loại trình độ xã giao này, thực thuận lợi mà lấy tư liệu. Mang công tác chứng minh nàng đi làm, nữ nhân sợ nàng quá hai ngày đi loạn va chạm diễn viên chính. Tuỳ tiện kéo tới một tràng công tác làm hắn mang theo Úc Phỉ đi làm quen địa hình.
Tiểu ca giới thiệu công việc là một người nhiệt tình, tận tâm mang nàng đi xem đoàn phim. Hai người đi một vòng, khi tiểu ca giới thiệu nghe nói nàng là cái người viết truyện tranh. Lập tức hai mắt toả sáng muốn hỏi phương thức liên hệ của nàng cùng ký tên.
Bị người dùng loại ánh mắt chăm chú này, vốn dĩ cảm xúc còn đang ổn định. Úc Phỉ bỗng nhiên khẩn trương lên, nàng theo bản năng lùi về sau một bước. Thấy đối phương lấy ra từ trên người cái vở bút cùng nhau đưa tới.
Tiểu ca giới thiệu không nhận thấy khác thường từ nàng, còn hưng phấn chính mình nói: "Tôi từ nhỏ liền thích xem truyện tranh. Quyển tạp chí trước kia của cô ta mỗi kỳ đều kia, không nghĩ tới sinh thời còn có thể nhìn thấy một cái hoạ gia! Tôi vừa rồi nghe Triệu tỷ nói cô là tới lấy tài liệu. Kỳ thật tôi loại cơ sở dối đoàn phim hiểu biết so với tai to mặt lớn kia hiểu biết còn nhiều. Cô muốn hỏi cái gì thì có thể hỏi tôi a!"
Nàng vội vàng ký xong, động tác cứng đờ đưa quyển vở đưa lại: "Không cần, tạ....."
Nói còn chưa dứt, Úc Phỉ đột nhiên bị người chọc hạ phía sau lưng. Nàng sợ hãi kêu lên đi về hướng bên cạnh trốn đi, hoảng loạn mà quay đầu lại đi xem trò đùa hai người.
Liễu Biết Hạ không nghĩ nàng phản ứng lớn như vậy, ngượng ngùng mà đem xe lăn về phía sau hai bước mới nói: "Tốt, tôi vừa vặn đi ngang qua nhìn đến cô, muốn chọc ghẹo một chút. Ngượng ngùng, doạ đến cô rồi."
Úc Phỉ ngơ ngẩn mà nhìn nàng, Mắt kính Liễu tiểu thư mang cùng lần trước nhìn hoàn toàn không giống nhau. Mất đi vẻ cổ điển phảng phất đến từ bụ mưa Giang Nam, lại nhiều vũ mị cùng tri thức hơn.
------ Nàng không còn mang nạng mà là ngồi trên xe lăn.
Ánh mắt Úc Phỉ ngưng lại một chút, thần sắc lo lắng dần dần hiện lên trên mặt.
Không xong rồi, chẳng lẽ thương Liễu tiểu thư trở nên càng nghiêm trọng sao?