Chương 2

Tay cầm khăn giấy treo ở giữa không trung, Úc Phỉ tâm tình phức tạp mà nhìn Liễu Tiểu thư.Liễu Biết Hạ bị loại ánh mắt này nhìn chăm chú. Đại não chết máy trong chớp mắt, thong thả nhớ tới hai giờ trước nàng đang ở phòng xuyên đến tình thú nội y. Nghe thấy đệ đệ ở bên ngoài thúc dục nàng không dứt thì liền tuỳ ý mặc một bộ cái áo sơ mi ra cửa.....

Nàng cúi đầu, nhìn đến điểm trước ngực chính mình mà lâm vào trầm tư.

Nàng nên cấp giải thích cho đối tượng xem mắt đệ đệ như thế nào. Tỷ tỷ hắn xuyên cái nội y này cũng không có hàm nghĩa gì kì quái đâu nhỉ?

Nghe thanh âm nàng ho khan dần dừng lại, mặt khác đầu dây điện thoại Trần Uyển tâm mệt mỏi: "Tổ tông, em lại làm ra chuyện xấu gì a?

"Không có việc gì..... Liền sặc một chút...." Đại não Liễu Hạ Biết bắt đầu vận chuyển trở lại, xấu hổ mà từ trong tay Úc Phỉ lấy ca khăn giấy, một bên lau nước trên người nói: "Uyển tỷ, chị tiếp tục nói. Khi nào cái này bắt đầu chụp vậy?"

"Hai cái diễn viên chính đều đang diễn đây. Bên này chụp hai ngày bên kia chụp hai ngày, còn thời gian cụ thể chưa xác định đến xem nhân gia an bài. Như vậy đi, em cuối tuần về công ty nghe giảng bài trước, chân bị thương nhưng đầu óc cũng không phải còn chưa phế sao? Chờ thời điểm đoàn phim muốn người rồi chị lại đem em...... Liễu Biết Hạ em lại làm cái quỷ gì đây?!"

Di động Trần Uyển từ ống nghe truyền ra một trận thanh âm lách cách lang cang. CÙng với thủ hạ nàng xui xẻo kia ngoài ý muốn kêu đau.

Lúc này Liễu Biết Hạ bị xui xẻo ngoài ý muốn khuỷu tay trụ trên mặt đất, cái nạng đè lên trên đùi, bình tĩnh mà đáp: "Nghe, tê ----- Uyển tỷ nói, tiểu nhân không có việc gì, tình huống đặc biệt tốt, tốt đến không thể tốt hơn."

"......." Trần Uyển vỗ trán, "Chị đem an bài gửi WeChat cho em, treo."

Trò chuyện kết thúc, Liễu Biết Hạ nhe răng nhếch miệng mà đem điện thoại hướng Úc Phỉ đang bị kinh hoảng cùng thất thố, tức giận mà đối với tên đầu sỏ gây tội nói: "Cô đem ta tới nâng dạy a."

"Nga, nga!" Úc Phỉ đem di động của nàng phóng lên trên mặt bàn rồi theo sau dời đi cái nạng, đem Liễu Biết Hạ một lần nữa an ổn đến trên ghế.

Kỳ thật nàng vừa rồi thật sự không phải cố ý. Nàng chính là cảm thấy Liễu tiểu thư lộ trước ngực bốn chữ cái to không quá đẹp mắt liền cởϊ áσ khoác phủ thêm cho nàng. Ai ngờ đối phương ghét bỏ áo khoác nàng quá xấu nhưng mặt lại hướng bên cạnh trốn đi ---- kết quả ném tới trên mặt đất.

Liễu Biết hạ mở tay áo của áo sơ mi, chạm chạm khuỷu tay chính mình sưng đỏ mà hin không được kêu lên một tiếng "Tê".

Úc Phỉ vội xin lỗi: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Tôi không phải cố ý. Cô có hay không muốn đi bệnh viện? Tôi đây liền mang cô đi qua."

"Không đi bệnh viện, tôi không nghĩ ngửi được mùi nước sát trùng." Lúc này Liễu Biết Hạ không còn bộ dáng chân khó xử như vừa rồi nữa, trên mặt tràn ngập "Lão tử thực khó chịu". Nàng đem tay áo buông xuống, nói: "Cơm đều gọi xong rồi, không nên lãng phí đồ ăn. Xui xeo đệ đệ tôi kia phỏng chừng là rời đi, không về nữa, cô có thể ăn đến tự tại một chút."

Úc Phỉ vô ngữ. Liễu tiên sinh có bị xui xẻo hay không nàng không biết nhưng Liễu tiểu thư là thật sự xui xẻo a.

Nàng không nói lời nào, Liễu Biết Hạ lại nhịn không được mượn cơ hội mở ra lời nói: "Cô nói cô a, tốt xấu cũng là đi xem mắt liền không thể trang điểm một chút sao? Quầng thâm mắt cô này đều phải cùng như pháp lệnh văn liền đi lên tốt sao? Ở thời điểm đệ đệ tôi ngượng ngùng nói, nhưng cô xem chính mình cái dạng này. Tôi nếu tôi là đệ của mình, ta cũng chắc chắc bỏ đi rồi, hảo sao?"

Úc Phỉ nghe được thì một đầu hắc tuyến, quần thâm mắt cùng pháp lệnh văn liền đi lên?!

Liễu Biết Hạ một bên quở trách nàng, một bên cổ áo sơ mi vì bị chấn động mà rớt xuống. Nội y xuyên bên trong không tồi, run lên nửa ngày mà vẫn ướt đến lợi hại, tay nải của nàng cũng cùng bị ướt. Chính mình dụ hoặc gian nan lựa chọn nửa ngày, cuối cùng cũng vươn tay: "Cái kia.... Cô vẫn là đem quần áo cho tôi mượn chút đi."

Úc Phỉ lập tức đem quần áo ôm trong ngực đưa qua.

"Tốt xấu cũng là cái hoạ gia, Cô này thẩm mỹ cái gì a." Liễu Biết Hạ phun tào đem áo khoác mặc vào, buộc thành nút thắt trước ngực hảo, "Cô vẽ nhân vật cũng đều ăn mặc xấu như vậy sao?"

Úc Phỉ: "......."

Nàng là vì đi xem mắt mới trả điểm xấu như vậy a, nàng ngày thường không xấu!

Nhưng mà nàng chỉ ở trong lòng gào thét vài cai, ngoài miệng lại nói: " Bọn họ ăn mặc còn tốt đi....."

Liễu Biết Hạ cười một tiếng, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền nhợt nhạt. Úc Phỉ nhìn nhìn nàng, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích liền lại nghĩ cấp vị mỹ nữ này ký hoạ.

Bất quá trở về, một cái cổ điển mỹ nhân hảo, vì cái gì một hai phải mặc cái "Đồng nhan cự nhũ" đây?

Chẳng lẽ là không chiếm được vĩnh viễn xôn xao?

Ở thời điểm tự hỏi, người phục vụ rốt cuộc bưng tới mấy món các nàng gọi đến. Liễu Biết Hạ thong thả ung dung ăn salad chính mình. Ngẫu nhiên liếc mắt một cái hướng đến món cơm chiên hải sản cùng bơ canh nấm của Úc Phỉ. Nuốt nuốt nước miếng, thu hồi ánh mắt liền tiếp tục nhai lá cải trong miệng.

Cơm nước xong, Úc Phỉ giành thanh toán tiền trước rồi trở về nâng Liễu Biết Hạ dậy. Vì nàng đưa cái nạng đến hảo, hỏi: "Nhà cô ở nơi nào? Tôi đưa cô trở về."

Liễu Biết Hạ nhìn xem chính mình xấu áo khoác trên người mình, suy xét đến chính mình tốt xấu cũng là một cái tiểu nghệ sĩ có một trăm lẻ tám người theo dõi, hơi hơi nhăn mày nói: "Như vậy đi, tôi không có phương tiện về nhà. Cô bồi tôi mua một kiện quần áo mới đi thôi."

Này khu mua sắm phụ cận không ít, nhưng là Úc Phỉ đánh giá lấy năng lực hành động Liễu tiểu thư đi dạo phố mua quần áo vẫn là có chút khó khăn. Nghĩ nghĩ, nàng đem Liễu tiểu thư đưa vào trong xe nói: "Cô ở chỗ này chờ, tôi đi mua. Số đo cụ thể của cô là nhiêu?"

Liễu Biết Hạ an bài ngồi ở phía sau, ngón tay thon dài đẩy mắt kính, mỉm cười hỏi: "Cô muốn biết ba vòng của tôi sao a?"

Vốn là một câu trêu đùa không sao cả, trên mặt Úc Phỉ lại nổi lên màu hồng. Trong đầu nàng bỗng toát ra dáng người sau khi áo sơ mi của Liễu Biết Hạ bị ướt, môi giật giật, một cảm giác chán ghét đáng úp lại.

Nàng đột nhiên đóng sầm cửa xe, túm mở cửa xe trước, từ trên chỗ ngồi ghế phụ cầm lấy một cái gối ôm hình tròn.

Trên bị nhìn có chút áp lực, Úc Phỉ cái trán mồ hôi lạnh, làm xong động tác chính mình.

Tay trái bảy cái, tay phải bảy cái, một lần đều không thể thiếu.

Lo âu cùng khủng hoảng trong lòng được thư hoãn xuống, sợ hãi bị tâm tình trở thành biếи ŧɦái lại càng thêm mãnh liệt.Nàng không lại đi xem Liễu Biết Hạ, ném xuống gối ôm cúi đầu nói: "Tôi đi mua quần áo, cô ở trong xe chờ."

Nàng nói xong liền chạy, Liễu Biết Hạ mới vừa nói một câu "Cô từ từ chút", liền thấy Úc Phỉ chạy đi rồi.

Không phải a tỷ tỷ, cô thực sự có thể đảm bảo mua quần áo mới không xấu sao?!

Liễu Biết Hạ không thể hiểu được mad nhìn nàng biến mất ở bên trong tầm mắt, không có biện pháp, đem đầu dựa vào trên chỗ ngồi nhắm mắt dướng thần đi.

Mặc kệ nói như thế nào, vị Úc tiểu thư này tuy rằng làm việc kỳ kỳ quái quái nhưng tâm nhãn thật ra khá tốt a.

So Liễu Xuyên Trạch cái kia vứt bỏ thân tỷ khá hơn nhiều.

Bên ngoài nhà hàng ở giữa bãi đỗ xe, nàng hơi hơi hạ một chút cửa sổ xe. Gió thổi ban đêm mát lạnh mà ôn nhu khiến tâm trạng có một chút buồn ngủ mơ mơ màng màng. Thời điểm cửa xe lại một lần nữa mở ra, nàng mở to mắt còn có chút chưa lấy lại tinh thần."Cô như thế nào nhanh như vậy liền......" Nàng ngồi đánh ngáp xong, tiếp nhận Úc Phỉ đưa cái túi đóng gói. Bỗng nhiên thấy trán nàng cùng trên mũi đầy mồ hôi, còn nghe thấy được tiếng nàng thở dốc dồn dập.

Cô nương này nhưng thật chân thành a. Liễu Biết Hạ đối với nàng lại sinh ra nhiều hảo cảm một chút, lấy ra từ túi giấy một cái áo sơ mi màu lam. Ngoài dự đoán phát hiện nó phù hợp với thẩm mỹ của chính mình.

"Ánh mắt của cô cũng không kém a." Nàng vừa nói vừa giũ ra quần áo mới. Chất liệu bề mặt loại tơ tằm mềm mại mà tinh tế, cổ áo cùng cổ tay áo sơ mi có hoa màu sắc caramel được dệt trên áo. Trang phục kết hợp loại cổ điển cùng hiện đại phá lệ xinh đẹp.

Úc Phỉ nhấp môi. Xem như nhận lấy khẳng định từ nàng, sau đó lưu lại câu "Cô trước thay đồ " rồi đóng cửa xe lại.

Liễu Biết Hạ nhanh nhẹn mà đổi tốt áo sơ mi. Nhìn nữ nhân chính mình đang đưa lưng về phía hướng cửa sổ xe thì cảm thấy tiểu cô nương này cũng rất không dễ dàng.

Bởi vì cùng đệ đệ mình đi xem mắt thất bại liền rơi vào đường cùng bắt đầu ở trước mặt tỷ tỷ khoe mẽ, lại là mời khách ăn cơn còn chạy bộ đi mua quần áo. Chính mình không giúp nàng một phen giống như có chút không đúng.

Hạ quyết tâm, Liễu Biết Hạ mở cửa xe nói: "Tôi thay xong rồi."

Úc Phỉ đi trở về, ngồi vào vị trí khởi động xe. Liễu Biết Hạ đem địa chỉ nói cho nàng, tiếp theo đi tìm biên lai của túi đồ nhưng tìm cả nửa ngày cũng không thể nào tìm thấy thì liền hỏi: "Quần áo này bao nhiêu tiền? Tôi đem tiền chuyển cho cô."

Úc Phỉ liền cự tuyệt: "Không cần, tôi hại cô bị ngã. Quần áo này là tôi nhận lỗi."

Liễu Biết Hạ không chút đồng ý: "Tiền là tiền, ngươi không nói vậy tôi liền chính mình đi lục soát. Sau đó tìm Chu a di đưa qua cho cô đi."

Nữ nhân ngữ khí kiên quyết, Úc phỉ thở dài liền nhượng bộ.

Chuyển trong tiền, Liễu Biết rốt cuộc ngừng lại ngồi im nghỉ ngơi. Bắt đầu thông qua bên trong kính chíu hậu mà quan sát khuôn mặt Úc Phỉ.

Ngũ quan của nàng lớn lên không tồi một đôi mắt tròn hắc bạch phân minh. Mi mắt cùng chân núi so cao, đột nhiên hiện ra ngũ quan rõ ràng. Miệng mỏng nhưng dài, khoé miệng xinh xắn như sinh ra đã có sẵn lực tương tác. Khuyết điểm là hai má không cùng ngũ quan phù hợp, còn có cái cằm kia mượt mà như vừa thấy chính là ăn nhiều lại không chịu vận động.

Bất quá..... Liễu Biết Hạ xoa bóp cánh tay chính mình, cảm thấy Úc tiểu thư này dáng người hơi béo nếu xoa lên xúc cảm hẳn không tồi.

Ánh mắt nàng quá chuyên chú khiến Úc Phỉ có cảm giác ai đó nhìn mình liền liếc nhìn về về sau coi kính. Bốn mắt nhìn nhau nhưng nàng còn chưa kịp xấu hổ thì Liễu Biết Hạ trước một bước mở miệng nói ra quyết định của chính mình: "Cô yên tâm, cô nếu là coi trọng đệ của tôi. Tôi khẳng định rằng sẽ toàn lực trợ giúp cô, bảo đảm hắng trong thế giới này chỉ còn ba nữ nhân, mẹ tôi, tôi và cô."

Úc Phỉ: "......."

Cô không cần!

Cô xấu hổ mà cười cười liền tiếp tục chuyên tâm lái xe. Liễu Biết hạ cho rằng nàng thẹn thùng thì cười tủm tỉm mà nằm ở chỗ ngồi phía sau Úc Phỉ nói: "Nói cho cô cái bí mật đi. Kỳ thật đệ tôi thực hảo truy, hắn thích nhất thế giới giả tưởng có muội muội dễ thương! Lần sau tôi giúp cô kêu hắn ra tới. Cô mặc một tiểu váy đáng yêu, vẽ mấy trang loại thì bảo đảm trong nháy mắt hạ gục hắn liền."

Úc Phỉ: "....."

Nàng, không, cần, muốn!

Liễu Biết Hạ nhìn mặt nàng lấy mắt thường cũng có thể thấy mặt nàng đang đỏ lên, ý cười càng đậm: "Cô so với hắn lớn hơn, càng muốn chủ động một chút nha. Hắn mới từ nước ngoài trở về, tâm trạng chơi bời còn lớn. Cô nhưng phải thông cảm nhiều hơn. Nhưng là hôm nay hắn rời đi là thật sự quá đáng. Tôi sẽ làm hắn cùng cô xin lỗi."

Úc Phỉ rốt cuộc nhìn không được mở miệng: " Cảm ơn thì không cần. Kỳ thật tôi cảm thấy chính mình là một người khá tốt."

"Như vậy. một người sinh hoạt càng tự tại." Liễu Biết Hạ hướng phía trước như nhìn thấu. Cách lỗ tai Úc Phỉ càng ngày càng gần một ít, "Bất quá cô nếu là đối với tiểu thịt tươi cảm thấy hứng thú thì đệ của tôi tuyệt đối là một cái lựa chọn không tồi. Cô xem hắn muốn mặt có mặt, muốn eo có eo, muốn mông có mông. Đem về nhà không làm thiệt cho cô được đâu."

Úc Phỉ: "......."

Này bộ vị đó là dùng để giới thiệu đệ đệ chính mình sao?! Đây là phương thức giới thiệu đặc thù đi!!

Tóc mái bên tai bị hô hấp của Liễu Biết Hạ hơi hơi động đậy dẫn đến vành tai có chút ngứa. Úc Phỉ đành phải giảm tốc độ lái xe lại. Miễn cho Liễu tiểu thư ở phía sau chính mình lại nói ra lời nói kinh người. Sợ tới mức nàng không kịp phản ứng liền đem xe chạy đến trên vòng bảo hộ.

Liễu Biết Hạ bị phản ứng của nàng chọc cười. Thân mình hơi di chuyển về phía sau, không tiếp tục quấy rầy nàng lái xe nữa.

Lộ trình kế tiếp, Liễu tiểu thư vẫn luôn an tĩnh mà chơi di động. Úc Phỉ nhẹ nhàng thở ra đồng thời cảm thấy bên trong xe quá mức an trĩnh. Vì thế mở ra xíu âm nhạc, phóng lên bài hát chính mình thực yêu thích.

Liễu Biết hạ nghe ca, thần sắc dần dần cổ quái lên. Nàng nhìn thẳng mặt Úc Phỉ đang bình tĩnh, ý đồ từ trên mặt nàng tìm ra cái gì khác thường. Nhưng cuối cùng lại lấy thất bại mà chấm dứt.

Xe di chuyển đến tiểu khu, ngừng ở trước cửa, Úc Phỉ xuống xe lấy từ trong cốp xe cái nạng. Liễu Biết hạ đem túi đồ treo lên cái nạng rồi chống chúng nó đi đến trước cửa lớn.

Tại thời điểm nàng chuẩn bị đi vào, nàng đột nhiên quay đầu lại. Đối với Úc Phỉ theo nàng phía sau nói: "Cảm ơn cô đã đưa ta trở về, nói tới, cô vừa rồi mở chính là bài mới của Nhạn Đường đi?"

Úc Phỉ gật gật đầu.

"Hảo xảo, tôi cũng thích nghe nàng ca." Liễu Biết Hạ khoé miệng căng thẳng, dừng một chút hỏi, "Bất cô biết bối cảnh bài hát này sáng tác sao?"

Úc Phỉ ngẩn người: "Tôi chỉ nghe nhạc, không hiểu biết về ca sĩ."

"A ------ thật là làm tôi sợ nhảy dựng." Liễu Biết Hạ như trút được gành nặng mà thả nhẹ lời nói. Thấy bộ dáng Úc Phỉ không hiểu chuyện gì, vội vàng giải thích cho nàng nói: "Cô vừa rồi mở chính là bài Nhạn Đường viết cho bạn gái kỉ niệm 1 năm. Tôi về sau nghe xong còn tưởng rằng, cô là ám chỉ với tôi cô là đồng tính luyến ái đây."

Úc Phỉ: "......"

Vị Liễu tiểu thư này sức tưởng tượng cũng thật phong phú như vậy a, sợ không phải là một cái tiểu thuyết gia đi!

------

Chiều nay hoặc tối mai sẽ có chương mới nghen^^.