Chương 10-1

Úc Phỉ mặt nóng đến đỏ bừng.Nàng xác thật là nghĩ như vậy. Chính là lời này từ trong miệng Liễu tiểu thư nói ra làm nàng cảm giác vô cùng thẹn thùng.

Ngón tay càng ôm chặt lại, hồng thấu cả khuôn mặt nàng. Hơn nửa ngày mới hỏi: " Cô muốn sao?"

Liễu Biết Hạ đã làm tốt công tác chuẩn bị cự tuyệt nhưng nghe được lời này liền sửng sốt, theo sau cười nói: "Rất muốn, bất quá thời gian cô cho phép sao?"

"Có thể, phía trước quyển còn tiếp đã hoàn thành. Trước mắt vẫn chưa có việc gì làm." Úc Phỉ mím môi, bớt sung nói, "Cô nếu không thích thì không cần miễn cưỡng chính mình."

Liễu Biết Hạ nở nụ cười: " AI nói tôi không thích, thích muốn chết liền hảo sao?" Nàng vươn tay nói, " Có thể hay không cái túi văn kiện kia cũng là đem đưa cho tôi a? Tôi nghĩ phải thật hảo hảo trân quý, sợ trực tiếp cầm sẽ đem nó hư mất."

Nghe vậy, Úc Phỉ lập tức tay chân luống cuống mà đem túi văn kiện đưa tới trên tay nàng.

Liễu Biết hạ nhìn nàng bộ dáng hoảng loạn thì trong lòng liền mềm nhũn ra. Thời điểm Úc tiểu thư ở cùng người khác giống như Chu a di nói --- tự ti, khϊếp đảm, thật cẩn thận, như mọi người thường hay nói đây là chứng bệnh sợ xã giao. Nhưng chính mình ngày hôm qua ở trên mạng tra ra một ít bài báo chứng bệnh sợ xã giao. Cảm giác Úc tiểu thư cũng không hẳn ở tình trạng nghiêm trọng, nói cách khác, nàng hẳn là không bài xích cùng người khác nói chuyện ở chung.

Kia nguyên nhân nàng tự ti chính là chứng cưỡng bách nàng sao? Chu a di nói nàng đã bị bệnh rất nhiều năm. Tình huống có khả năng chuyển biến tốt hơn nhưng vô pháp khỏi hẳn. Kia nếu chính mình thường xuyên ở bên cạnh nàng thì có thể hay không làm nàng bớt đi cảm giác tự ti cùng khϊếp đảm a?

Liễu Biết hạ không phải thánh mẫu gì và sẽ không tuỳ tiện nhìn thấy một người đáng thương thì liền muốn yêu thương cùng quan tâm người đó. Thêm nữa, nàng tính tình tinh nghịch. Đừng nói kêu nàng quan tâm người khác mà người khác cùng nàng ở chung đều tính quan tâm nàng.

Nàng gần như đối với Úc tiểu thư có ý tưởng tiếp cận. Có lẽ bởi vì đôi mắt sạch sẽ của đối phương hay có thể bởi vì nàng cảm nhận được nhiệt tình thật lòng mà đối chính mình hảo.

Chính những hành động như vậy có thể không làm Úc tiểu thư cảm thấy chính mình đang trèo cao a? Rốt cuộc nàng chính là nhà đầu tư nào đưa người vào tới.

Liễu Biết Hạ thở dài thật cẩn thận đem bức tranh bỏ vào túi văn kiện. Sau đó, ngẩng đầu khen nói: "Hôm nay cùng ngày hôm qua cô đều rất đẹp. Cùng ngày xem mắt đó so ra thì hoàn toàn là hai người khác nhau a."

Úc Phỉ xấu hổ mà nhấp môi. Xem ra Liễu tiểu thư đã biết chính mình ngày đó cố ý giả xấu. Muốn nàng hay không nói lời xin lỗi gì đó?

DO dự một lát, nàng mở miệng nói: "Ngượng ngùng, tôi......"

"Ai nha cô xin lỗi cái gì. May mắn cô ngày đó trang điểm thành như vậy phong cách ...... bình thường như vậy. Bằng không thật bị em trai tôi coi trọng, kia thật đúng là xui xẻo tột cùng rồi." Liễu Biết Hạ đánh gãy lời nói của nàng, không chút lưu tình mà nói xấu em trai chính mình, "Nam nhân 21 tuổi, sống dường như 12 tuổi vậy. Một cái quỷ ấu trĩ như vậy, cũng không biết Chu dì như thế nào lại giới thiệu cho cô một nữ hài tử tốt như vậy chứ."

Úc Phỉ nhận thấy được chính mình dường như đang được khích lệ. Trong lòng mạc danh cảm giác cao hứng nhưng trên mặt lại không có biểu tình gì nói: "Là tôi không xứng với em trai cô, hắn cũng thực hảo."

"Thôi bỏ đi, kia hắn lớn lên cùng ta cũng không có sai biệt lắm, muốn sự nghiệp thì không có, muốn có ý chí tiến tới thì không có. Mặt cũng liền lớn lên chắp vá như vậy, nữ hài tử nào theo hắn cũng xui xẻo thật nhiều a." Liễu Biết Hạ đang nói chuyện thì đột nhiên cười xem nàng nói, "Bất quad vẫn là muốn cảm tạ Chu dì. Nếu như không có dì ấy thì tôi sao có thể nhận thức cô gái thực sự như vậy."

Úc Phỉ bị nàng khen đến sắp không chịu được rồi. Tròng mắt Liễu tiểu thư đen bóng nhìn chằm chằm chằm chính mình, làm nàng mặt vừa mới bớt nóng được chút thì lại bị thiêu lên rồi.

Liễu tiểu thư mặt quá đẹp đi. Vẻ đẹp của nàng không có tính xâm lược nhưng cho dù đều cùng là nữ nhân, chính mình liếc mắt nhìn một cái cũng không thể nào nhịn được mà trầm luân trong đó.

Phát hiện chính mình có chút thất thố, Úc Phỉ vội đi đến phía sau Liễu Biết Hạ. Nắm lấy xe lăn đẩy đi hỏi: "Cô muốn đi đâu đóng phim để tôi đưa cô đi."

Liễu Biết Hạ cảm thấy Úc tiểu thư thật sự đáng yêu, nhỏ giọng cười nói: "Vai chính còn không có tới đâu. Mấy phân cảnh kia đều phải cùng bọn họ diễn chung. Hiện tại chỉ có thể chờ. Nghe nói đến qua bọn họ ở thành phố kế bên chụp chân nhân tú. Xem thời gian như thế nào cũng muốn hơn mười một giờ mới có thể đến."

"Chính là đoàn phim không phải 8 giờ liền khởi công sao?" Úc Phỉ nghi hoặc.

"Trước chụp một ít không cần phải có trường hợp vai chính ra mặt, đến lúc đó hậu kỳ cùng nhau cắt là được." Liễu Biết Hạ buông ra tiếng thở dài, "Đóng phim rõ ràng là một việc vô cùng nghiêm tức nhưng này đó cán diễn diễn viên cán tới cán lui có đôi khi thực không phân rõ chính mình diễn nhân vật gì."

"Cán diễn là cái gì?" Úc Phỉ một bên hỏi, một bên tiểu tâm mà đem nàng đẩy bật thang rồi đi vào hoa viên nhỏ sau công ty.

Lúc trước kia Liễu Biết Hạ sau khi được Uyển tỷ đẩy xuống bậc thang thì mông đều bị cộm lên xuống vài cái. Lần này cơ hồ không có cảm giác gì hết. Nàng ngửa đầu nhìn nhìn Úc tiểu thư, trả lời nói: "Cán diễn chính là, diễn viên ở chụp A diễn đồng thời tiếp luôn B diễn C diễn D diễn...... Thậm chí còn muốn bớt thì giờ chụp quảng cáo cùng tổng nghệ gì đó. Sau khi xong phân cảnh này thì lập tức chạy tiếp phân cảnh khác. Cảm xúc nhân vật không được lẫn trạng thái diễn viên cũng không đúng. Làm cho toàn bộ kịch bản quay ra tới đều rối tinh rối mù."

Úc Phỉ nhíu mày: "Không chuyên nghiệp như vậy, đạo diễn sẽ không sinh khí sao?"

Liễu Biết Hạ cười nhạo nói: "Nhà làm phim chủ yếu là vào lưu lượng người xem cùng nhân khí kiếm ratings đây. Nào dám làm đạo diễn cùng diễn viên phát giận a. Có mấy phân đoạn nhỏ, quay tới mặt không được mấy lần. QUay đều là bóng dáng --- kỳ thật đó là thế thân giúp bọn hắn quay thôi. Liền tính như vậy, nhà làm phim cũng đến một bên chịu đựng tính tình nói " lão sư vất vả rồi", một bên đi trấn an đạo diễn tức giận đến phát hỏng. "

Úc Phỉ vẫn là lần đầu tiên biết giới nghệ sĩ có này đó sự việc rắc rối, suy nghĩ gì đó rồi gật gật đầu.

Hai người ở đoàn phim lất tốc độ tản bộ đi tới, bỗng nhiên, Liễu Biết Hạ nhìn đến cái gì thì vội hô: "Ai! Đình, đình!"

Úc Phỉ dừng chân lại, theo ánh mắt nàng nhìn tới.

Là một cậy đinh hương.

"Bên kia đinh hương hoa nở, chúng ta đi chụp ảnh đi." Liễu Biết Hạ lấy di động ra, mở nhanh tới phần mềm tự chụp.

Úc Phỉ không thích đối mặt với màn ảnh, hơn nữa nàng lớn lên khó coi. Từ nhỏ đến lớn không lưu lại quá mấy bức ảnh chụp. Nàng đem Liễu tiểu thư đẩy đến dưới tàng cây đinh hương. Chính mình hướng bên cạnh né tránh, tránh cho chính mình bị chụp được.

Liễu Biết Hạ đối với camera phía trước sửa sửa lại bên tóc mái, tiếp đón nói: "Cô như thế nào lại chạy? Lại đay, chúng ta cùng chụp ảnh chung nha."

"Không được, tôi không thích chụp ảnh." Úc Phỉ lắc đầu hướng theo phía sau cây, như sợ chính mình không cẩn cận bị chụp đến.

"AI, không cần thẹn thùng như vậy. Cô hôm nay trang điểm rất đẹp, lại đay cùng nhau chụp một tấm nè ----" Liễu Biết Hạ chơi vô lại chính mình đều sợ hãi, "Phần mềm tự chụp thực tốt, cô biết B126 sao? Có thể đem cô chỉnh sửa đến mẹ đều không nhận ra."

Úc Phỉ: "........" nàng chỉ biết 126 là hòm thư.

Hơn nữa nếu mụ mụ nàng đều không nhận ra nàng, kia nàng dùng phần mềm chụp ảnh này có ý nghĩa gì?!

Liễu Biết Hạ tiếp tục an ủi: "Phần mềm này còn có công năng chỉnh đổi mặt, hảo chơi. Lần trước Uyển tỷ chơi tô đen mặt với tôi. Sau lại chơi đến so với tôi còn cao hứng hơn!"

"....." Úc Phỉ có chút đau đầu, "Mặt cô thực đẹp ah, đến lượt mặt ta là cái gì đây?"

Liễu Biết hạ nghĩ Úc tiểu thư mặt có chút xúc cảm thịt. cong khoé miệng lên nói: "Trên mặt tôi cũng không có thịt nhiều ah, nhéo lên không có cảm giác. Mặt cô thoạt nhìn xúc cảm cũng thực tốt."

Úc Phỉ: "......"

Đây là khích lệ sao?:)

Nàng vẫn tránh ở đâu cây sống chết cũng không ra. Liễu Biết Hạ cảm thấy chính mình vừa rồi hình như nói sai, xấu hổ khụ hai tiếng nói: "ngượng ngùng a, tôi không phải nói cô bé đâu. Chỉ là tôi cảm thấy dàng người cô vừa vặn rất tốt! Thật sự!"

Úc Phỉ mặt một lần nữa lại hồng lên. Nàng trong lòng không ngừng khẩn cầu, khẩn cầu Liễu tiểu thư không cần nói nữa.

Nàng đối với mỗi chỗ trên người chính mình đều muốn tự ti muốn mệnh. Cho dù trong lòng nàng tin tưởng Liễu tiểu thư không có ác ý. Nhưng loại lời nói này nghe tới vẫn sẽ làm nàng có chút e lệ.