Chương 1

"Úc lão sư, một lần cuối cùng là hoàn thành. Hiện tại chia phòng làm việc sao?"Úc Phỉ ghé vào trên bàn mơ mơ màng màng nghe thấy trợ thủ ở bên canh nói chuyện. Nàng mở một con mắt ra nói "Ân", sau đó chuyển sang hướng khác tiếp tục ngủ.

Trợ thủ tay chân di chuyển nhẹ nhàng trở lại chỗ ngồi rồi đem văn kiện chuyển phát đến hòm thư phòng làm việc. Ngay sau đó trở về đem thảm lông khoác lên cho lão bản.

Một giờ sau, Úc Phỉ lại lần nữa mở to mắt. Thảm lông cũng theo nàng đứng dậy mà chảy xuống đến trên ghế, che đậy gối ôm hình cầu mềm mại phía sau.

Gian phòng công tác trống rỗng, trợ thủ theo nàng lúc trước cũng đã dựa theo nàng an bài về nhà. Suốt đêm cơn đau đầu đến khiến trong người bực bội, Úc Phỉ mơ mơ màng màng mà lấy gối ôm đến, tay trái xoa nhẹ bảy lần còn tay phải cũng xoa nhẹ bảy lần. Lúc này mới đứng lên đi rửa mặt, sau khi trở về nàng ngồi ở trên ghế xoay một vòng rồi thở dài một hơi khiến tâm tình cũng thoải mái không ít.

Một giờ trước, nàng lại thuận lợi kết thúc một bộ truyện tranh. Bắt đầu từ một nữ xuất bản mới 17 tuổi, nay nàng đã kết thúc 5 bộ tác phẩm.

Thời gian đi qua thật mau a, nàng còn nhớ rõ bảy năm trước tâm tình thấp thỏm khi gửi truyện tranh cho biên tập. Trong nháy mắt, chính mình coi như là lão nhân trong cái ngành sản xuất truyện.

Nội tâm cảm khái rất nhiều, Úc Phỉ sờ mở di động tính toán cấp bạn tốt biên tập báo hỉ. Mở ra WeChat lại thấy mẹ đại nhân buổi sáng phát cho nàng tới địa chỉ gần đây ----XX chủ đề ánh nến bữa tối nhà hàng 29 bàn.

........ Từ từ, mình có phải hay không bị ảo giác?!

Gọi điện thoại, nàng "Uy" một tiếng liền nói thẳng đến chủ đề nói: "Mẹ, như thế nào đột nhiên kêu ta đi xem mắt a? Mẹ tháng trước không phải nói về sau sẽ không cho ta lại đi xem mắt, hết thảy thuận theo tự nhiên hay sao?"

"Con gái của ta điều kiện cũng không kém, cùng tiểu thịt tươi xem mắt thì làm sao nào? Thêm nữa, mẹ và Chu a di con đều cảm thấy cho con lưu ra một năm yêu đương. Chờ hắn 22 tuổi lại kết hôn vừa vặn rất tốt. Cho nên hiện tại tuyệt đối là thời kỳ thân cận tốt nhất, con mau đi đi thôi."

Úc Phỉ: "....."

Mụ mụ nàng cùng Chu a di suy xét cũng thật chu toàn a.

Úc mụ mụ thấy nàng không trả lời, hỏi: "Con hiện tại công tác rất bận?"

Úc Phỉ không muốn cùng người nhà nói dối, căng da đầu đáp: "Không vội, bộ truyện kỳ này con mới vừa kết thúc."

"Kia không phải vừa lúc có thời gian yêu đương sao?" Úc mụ mụ tiếp tục khuyên bảo, "Mẹ cùng Chu a di làm bằng hữu nhiều năm, nàng giới thiệu người sao có thể có sai sót được? Con lát nữa hảo trang điểm rồi chính mình đi qua đi. Những người tuổi trẻ các con việc này, trưởng bối chúng ta đương nhiên không thể trộn lẫn."

Nói đến cái vấn đề này, Úc Phỉ thật sự tìm không thấy lý do nào khác để cự tuyệt nên chỉ có thể đáp ứng.

Kết thúc điện thoại, trên biểu tình trên mặt nàng vẫn luôn không có gì mà giờ chậm rãi hiện ra một tia thần sắc khó xử.

Chính mình không ngủ nghỉ công tác hai ngày, hiện tại trời tối nàng chỉ nghĩ muốn trở lại cái giường ngủ nhỏ ấm áp mà không phải đi cùng đối tượng xem mắt rồi ăn bữa tối cái gì ánh nến.

Chính là Chu a di cùng mụ mụ nàng làm khuê mật vài chục năm. Người ta mở miệng giúp tới, chính mình cần thiết muốn bỏ cái tình này.

Tính....... Còn không phải là đi xem mắt sao, lừa gạt nàng đi qua thì tốt rồi.

Vội vàng về đến nhà, nàng thay quần áo xuyên suốt cho hai ngày, tắm rửa một cái, sau đó kéo thân thể mỏi mệt ngồi vào trước bàn trang điểm.

Nhìn bộ dáng chính mình, Úc Phỉ nhịn không được thở dài.

Người trong gương giờ phút này môi khô nứt, không có ánh sáng gì trên mặt. Thức hai ngày hai đêm màu đỏ tơ máu che kín trong mắt, trên da thịt trước mắt còn lộ ra màu sắc đen nhàn nhạt.

Dùng một khuôn mặt như vậy đi ăn bữa tối ánh nến, đối phương khả năng sẽ trực tiếp bị ánh nến chiếu lên mặt nàng bị hù chết đi.....

Còn nữa, nàng lớn lên vốn là khó coi, cũng sẽ không nói chuyện phiếm. Chu a di người ta giới thiệu cái tiểu thịt tươi trở từ Anh quốc cái gì kia thật sự không thể nào coi trọng chính mình. Chi bằng chính mình giả trang thành xấu xí làm đối phương nhìn đến chính mình đứng dậy liền đi để miễn làm cho lãng phí thời gian hai bên.

Úc Phỉ tính toán tốt liền lập tức tới tủ quần áo lấy ra một kiện áo khoác ô vuông chính mình năm trước tuỳ tay mua về lại đến nay không có mặc đến.

Kiểu dáng khí sắc già nua kết hợp với sắc thái có phần thô tục. Như vậy hoàn mỹ phù hợp với yêu cầu giả xấu của nàng.

Úc phỉ thay quần áo, lại cố ý tuyển một khoản quần áo màu sắc không phù hợp với ba lô. Đeo Balô lên rồi nhanh chóng ra cửa.

Chờ khi nàng đến nhà hàng, khoảng cách thời gian ước định còn có hai mươi phút. Đối tượng xem mắt còn chưa tới, Úc Phỉ chỉ có thể chống cằm chờ. May mà Chu a di chọn vị trí nhà hàng không tồi, cảnh đêm thành thị nhìn không sót gì. Tầm nhìn trống trải khiến nàng tâm tình cũng được thư hoãn đến cực đại.

Ở giữa nhà hàng phát ra âm nhạc du dương, đột nhiên, một trận tiếng bước chân hỗn độn cùng loại đánh trống giống nhau thanh âm dần trở nên rõ ràng. Úc Phỉ quay đầu lại nhìn thoáng qua, ý thức được người tới đại khái là đối tượng xem mắt của nàng thì vội đứng lên.

Đi tới hướng nàng có một nam một nữ, nam vóc dáng không cao nhưng mặt mày có phần thanh tú kết hợp với một thân chính trang đem lại vài phần ra vẻ thành thục soái khí. Hoàn toàn phù hợp với miêu tả của mẹ đại nhân.

Nữ nhân bên cạnh chống nạng, nửa tóc lớn lên tuỳ ý cột sau đầu. Trên mặt thuần tịch không trang điểm, mắt kính phó tơ vàng được đeo trên mũi cao thẳng có phần hơi che lại tròng mắt đen bóng nàng.

Nàng thực mỹ, Úc Phỉ vẫn là lần đầu tiên nhìn đến người có nhan sắc đẹp đến trình độ này.

Hai người đồng thời cũng đánh giá nàng. Người đối diện hai người mặt cũng quá mức tiều tuỵ cùng với trang phục kỳ lạ mặc trên người.

Nam nhân cảm thấy Chu di hắn nhất định là điên rồi, bằng không như thế nào sẽ giới thiệu một người như vậy.....Người như vậy cấp chính mình sao?

Nữ nhân trên mặt không có biểu tình gì, trong lòng lại tràn ngập vui sướиɠ khi người gặp hoạ. Ức gì làm vị tiểu thư phong cách thanh cao kỳ lạ này hảo hảo tra tấn em trai nàng một chút.

Nỗ lực xây dựng làm tốt tâm lý, nam nhân dẫn đầu mở miệng giới thiệu: "Cô hảo, tôi là Liễu Xuyên Trạch, là người Chu a di giới thiệu tới. Đây là tỷ của ta, Liễu Biết Hạ. Nàng có điểm không yên tâm ta, cho nên cùng nhau theo tới." Hắn chỉ chỉ nữ nhân xinh đẹp bên cạnh.

Nhưng mà giây tiếp theo, Liễu Hạ Biết thập phần vả mặt mà liếc đệ đệ ngốc nhà mình mà không chút để ý mà nhẹ a một tiếng.

Ách, nàng thoạt nhìn tựa hồ cũng không phải thực tình nguyện.....

Úc Phỉ thu hồi lực chú ý ở trên người Liễu tiểu thư, tự giới thiệu nói: "Các người hảo, tôi kêu Úc Phỉ."

"Ân Úc tiểu thư hảo ---- ai cũng đừng đứng a, tới tới tới, ngồi đi."

Liễu Xuyên Trạch tiếp đón hai câu, lập túc ngồi ở đối diện Úc Phỉ. Liễu Biết Hạ chống nạng khập khiễng mà đi đến bên cạnh hắn âm thanh lạnh lùng nói: "Liễu Xuyên Trạch, tỷ tỷ ngươi dây chằng xé rách còn đứng chỗ này. Ngươi là như thế nào không biết xấu hổ ngồi xuống?"

Úc Phỉ thấy tình thế không ổn, lập tức kéo ra ghế dựa bên cạnh chính mình: "Liễu tiểu thư, không ngại mời ngồi ở chỗ này đi."

Liễu Biết Hạ khó chịu mà mắt nhìn đệ đệ, hoạt động hai bước ngồi vào chỗ bên cạnh Úc Phỉ. Đem cái nạng đặt ở bên cửa sổ gần sát đất dưới chân bàn.

Ba người chi gian không khí có chút vi diệu, phục vụ sinh đi tới dò hỏi có thể hay không gọi món. Liễu Xuyên Trạch tiếp nhận thực đơn nhìn nhìn, đem thực đơn đưa cho Úc Phỉ: "Lady first, các người gọi trước đi."

Liễu Biết Hạ phảng phất dường như không nghe thấy lấy di động ra đùa nghịch. Ngay sau đó, di động phát ra một âm thanh nhắc nhở đổi mới Weibo. Úc Phỉ đành tiếp nhận thực đơn lật xem, cảm nhận được ánh mắt khác phái đến từ đối diện xem kỹ. Tay chân nàng đột nhiên bắt đầu tê dại ra, cảm giác khẩn trương mãnh liệt đánh úp lại.

Nàng đột nhiên phát bệnh luôn là như vậy thế mà tới. Úc Phỉ không chịu khống chế mà động tác tay nắm thật chặt. Tay trái nắm bảy lần, tay phải lại nắm bảy lần. Lúc sau trong lòng hơi chút thoải mái , nàng vừa nhấc đầu thì chỉ thấy Liễu Xuyên Trạch kỳ quái mà nhìn mình.

"Úc tiểu thư vừa mới đang làm cái gì vậy?"

Bị hỏi đến cái này, mặt Úc Phỉ chậm rãi đỏ dần lên.

Nàng tận lực bảo trì sự trấn định nói: "Không có gì, tôi chỉ là có chút khẩn trương thôi."

Liễu Xuyên Trạch không lại hỏi nhiều, chờ Úc Phỉ tiếp tục lưỡng lự xem thực đơn. Hắn qua lại đánh giá đối tượng xem mắt lần này, càng xem càng thấy đau đầu.

Không phải nói vị này chính là tác giả truyện tranh nổi danh quốc nội sao? Không phải nói con gái làm nghệ thuật là năng lực dễ thương mười phần, hoặc là văn nghệ tươi mát, hoặc có thể là tri thức ưu nhã sao?

Úc tiểu thư này tình huống là như thế nào a?!

Nghĩ tới nghĩ lui, Liễu Xuyên Trạch chống đỡmặt bàn đứng lên nói: "Ngượng ngùng, tôi đi vệ sinh một chút."

Úc Phỉ gật gật đầu nhìn theo hướng hắn rời đi, sau đó ngang qua chờ người phục vụ nói: "Một phần bơ canh nấm, một phần cơm chiên hải sản Tây Ban Nha. Cảm ơn."

Liễu Biết Hạ một bên kéo trang đầu, nhìn đến son môi người nào đó nói chuyện với phục vụ. Cười nhạo một tiếng đem điện thoại ném tới trên bàn, đối Úc Phỉ nói: "Gọi xong rồi? Thực đơn đưa cho tôi."

Úc Phỉ nghe lời mà đưa ra thực đơn. Khi nàng cúi đầu, hai mắt lại nhìn nàng lại nhiều.

Cằm nhu hoà, khéo đưa đẩy và phát hoạ ra một đường tiêu chuẩn mặt trứng ngỗng. Mắt hai mí ấn thực nhẹ, khoé mắt khẽ nhếch lên. Đây là tiêu chuẩn bộ dáng cổ điển mỹ nhân Đông Phương.

Khó được ở trong đời sống hiện thực nhìn đến người xinh đẹp như vậy, ngón tay Úc Phỉ khẽ nhúc nhích. Hận không thể hiện tại liền lấy ra giấy bút vì nàng đồ một bản ký hoạ.

Nàng nghĩ đến xuất thần, bỗng nhiên nghe được đối phương mở miệng nói: "Một phần cá salmon salad, không cần tương salad."

Người phục vụ ghi nhớ lại nói: "Tốt, xin hỏi vị tiên sinh kia yêu cầu gọi cái gì?"

Liễu Biết Hạ không kiên nhẫn mà nhíu nhíu mi: "Không biết, chờ hắn trở về chính mình gọi."

"Tốt, hai vị nữ sĩ thỉnh chờ một lát."

Thời điểm người phục vụ rời đi, chỉ còn Úc Phỉ cùng tỷ tỷ đối tượng xem mắt ở ánh nên song song ngồi chơi di động. Ai cũng không nói lời nào.

Đợi mười phút, Liễu Xuyên Trạch vẫn như cũ đi vệ sinh chưa có trở về. Úc Phỉ cảm thấy chính mình xấu có khả năng thật sự đem đối tượng xem mắt sợ đến nỗi rời đi. Chính là hắn đi rồi, tỷ hắn vẫn còn chưa đi a. Chính mình chẳng lẽ là muốn cùng tỷ tỷ đối tượng xem mắt dùng bữa tối ở dưới ánh nên ưu nhã?!

Liễu Biết Hạ tại đây có phần trầm mặc quỷ dị nhưng nhìn chung cũng không tự tại. Cấp Liễu Xuyên trạch phát ra vài tin tức nhưng đều không thấy hắn đáp lại.

Khi không khí xấu hổ tới cực điểm, di động Liễu Biết Hạ bỗng nhiên vang lên. Cuối cùng cũng đánh vỡ trận trầm mặc này. Nàng thấy tên người gọi điện thì biểu tình liền biến đổi, tất cung kính mà mở màn hình, giọng thanh lãnh nói: "Uyển tỷ hảo."

Trần Uyển hỏi: "Chân của em thế nào rồi?"

"Khi Uyển tỷ nói, em hiện tại có thể đi được. Bác sĩ nói tháng sau có khả năng liền hồi phục đi làm huấn luyện vận động."

Thân là người đại diện của mình Trần Uyển ở chỗ trống như liếc nàng một cái: "Chút cùng chị bàn luận, chị cùng em nói a. Bên kia công ty đối với em càng ngày càng không hài lòng. Tại sao tài nguyên tốt đến trong tay em liền đều xảy ra sự cố chứ. Lưu tổng hiện tại đều không nhớ được tên thật em, em biết không? Mở miệng ngậm miệng đều là "cái quỷ xui xẻo kia"! Còn như vậy đi xuống, không cần kỳ hợp động kéo dài. Em liền có thể về nhà kết hôn sinh con a!"

Liễu Biết Hạ ngoan ngoãn nhận sai: "Uyển tỷ đùng nóng giận, em về sau làm việc nhất định sẽ phi thường phi thường cẩn thận."

Khi nói chuyện, người phụ vụ bưng tới ba ly nước chanh. Liễu Biết hạ vừa vặn khát nước, duỗi tay bưng cái ly trước mặt chính mình, tiếp tục nghe Trần Uyển nói: "Tính, nói cho em cái tin tức tốt. Công ty mới vừa nhận được cái vở, là một bộ tình cảm hài kịch. Chị cảm thấy em vừa vặn có thể diễn vai phụ nhỏ chân bị thương bên trong vở kịch, còn có thể tự mang nạng, đỡ phải chuẩn bị đạo cụ."

"Em..... Khụ, khụ!"

Liễu Biết Hạ đã hơn hai tháng không tiếp nhận công tác mới, nhất thời kích động dẫn tới nước trong miệng chưa kịp nuốt xuống liền không phòng ngừa mà bị sặc. Thảm hại hơn chính là, Khi ho khan kịch liệt đỡ hơn, tay phải nàng cầm cái ly quơ quơ. Có hơn nửa chén nước đổ tới trước ngực trên quần áo nàng.

Áo sơ mi màu lam vốn di cũng không trong suốt, nước lại kề sát trụ bên trong ngực. Rõ ràng mà phát hoạ đường cong nữ nhân.

Bên cạnh Úc Phỉ đang vùi đầu chơi di động nghe thấy âm thanh ho khan liền ngẩng đầu, ngẩn người, vội đem cái ly trong tay nàng đoạt xuống dưới. Nhưng mà, nàng tính toán tìm ra khăn giấy hỗ trợ lau khô, lại thấy nội y màu xám trước ngực Liễu tiểu thư. Tựa hồ ăn bốn chữ cái to----

Đồng nhan cự nhũ. ( theo tui tìm hiểu thì có nghĩa là ngực lớn í :>)

Úc Phỉ chậm rãi ngẩng đầu, nhìn nhìn lại chính mình, không có ngực lớn như Liễu tiểu thư.

........ Ha????

- Uii, tui cũng là người mới tập exit truyện thui nha^^. Có gì còn sai sót thì mong mọi người bỏ qua nghen! Moah moah ( づ ̄3 ̄ ) づ╭~