Lại nói hai vị thần có suy nghĩ riêng, ở trên ngôi sao hoang vắng này ngây người hồi lâu, Trọng Quang nghĩ muốn rèn sắt khi còn nóng, nói:
“Ma Hoàng vẫn là nên cân nhắc một chút cần điều kiện như thế nào mới bằng lòng lui binh. Nên biết rằng nếu như tiếp tục đánh tiếp, chiến lực của Thiên giới hùng hậu, tất nhiên sẽ không sợ, chính là sẽ làm khổ chư giới dưới trần gian. Trời cao có đức hiếu sinh, nếu như có thể chấm dứt cuộc chiến này, Thiên giới chắc chắn là cực kỳ vui mừng. Hy vọng điều kiện của Ma Hoàng đừng quá mức hà khắc là được rồi.”
Một câu cuối cùng hắn nói ra ý tứ sâu xa hàm súc, mới là mục đích cuối cùng.
Nhưng với trí tuệ của Ma Hoàng, chắc chắn sẽ không ra giá vô độ.
Ma Hoàng ngạo nghễ nói:
“Thiên giới của ngươi không sợ chiến tranh, chẳng lẽ Ma giới ta sợ sao? Chư tiên Thiên giới của ngươi, ngoại trừ thiên tiên đắc đạo ra, còn lại chỉ là phàm nhân hạ giới tu luyện mà thành, số lượng có hạn. Mà Ma giới ta không chỉ có ma vật sinh ra từ ma khí, các ma thần còn *** với nhau, số lượng ma thần được sinh ra lớn hơn Thiên giới các người nhiều. Nếu như chiến tranh kéo dài, chịu thiệt chính là các ngươi. Chính là bản tôn cũng không muốn tiếp tục cuộc chiến kéo dài vĩnh viễn với Thiên giới các ngươi, lúc này mới có ý niệm đình chiến trong đầu. Chỉ cần Thiên giới các ngươi có thể đáp ứng điều kiện của bản tôn, bản tôn lập tức dẫn ma quân quay về Ma giới, quyết không nuốt lời.”
Trọng Quang không muốn cùng y lằng nhằng về việc nếu cuộc chiến Thần Ma tiếp tục thì kết quả sẽ ra sao. Nhưng Ma Hoàng cũng không nói sai, thần tiên trên Thiên giới bọn họ chết một người mất một người, nếu như đại chiến liên tục kéo dài, phá hủy mất tầng đất phía dưới, phàm nhân tu luyện thành tiên sẽ giảm đi rất nhiều, đối với Thiên giới cũng không phải chuyện tốt.
Hắn liền chuyển đề tài, nói:
“Như vậy, liền đợi Trường Đình ngươi nghĩ một điều kiện tốt hơn.”
Ma Hoàng cũng không muốn làm căng với hắn, thầm nghĩ vừa rồi mình thiếu kiên nhẫn, khẩu khí ngược lại trở nên ôn hòa hơn một chút, nói:
“Lần này lưu lạc sang thế giới khác, ta cùng cùng Côn Hạo cũng coi như đồng cam cộng khổ một phen…” Còn mập hợp ước chừng hai mươi mốt năm.
Ma Hoàng nghĩ đến đây, sắc mặt hơi hơi biến đổi, ngừng lại một chút, tiếp tục nói:
“Nếu như ta muốn thỉnh Côn Hạo đến Ma giới ở một khoảng thời gian, không biết ý của Côn Hạo như thế nào?”
Trọng Quang vừa rồi thấy thần sắc y khẽ biến, cũng nghĩ tới tình cảm hoan hảo hai mươi mốt năm kia.
Nói cũng lạ. Nguyên nhân đại khái chắc cũng liên quan đến thân thể, Trọng Quang tuy rằng có đề phòng với Ma Hoàng, nhưng không có cách nào tiếp tục sinh ra cảm giác căm thù, ở sâu trong lòng cũng coi như tin tưởng y sẽ không thật sự hãm hại mình, bởi vậy khi nghe thế tuy rằng sửng sốt, nhưng vẫn chưa cho rằng đó là nói khích không có ý tốt.
Nhưng hắn cũng không có khả năng chấp nhận việc này, cho nên chỉ cười nhạt nói:
“Không ngờ Trường Đình lại hiếu khách như vậy. Nhưng ta bản tính chây lười, không thích dạo chơi, vẫn là không quấy rầy Trường Đình thì hơn.”
Ma Hoàng nói:
“Nếu như đây chính là điều kiện của ta thì sao?”
Tâm của Trọng Quang nhảy lên một cái, trên mặt lại không chút thay đổi, thản nhiên nói:
“Nếu như Trường Đình có thể vì vậy mà lui binh, cũng có thể.”
Ma Hoàng cảm thấy vui vẻ, ai ngờ Trọng Quang lại nói tiếp:
“Nhưng mời ta đi Ma giới, không biết Trường Đình định tiếp đãi ta như thế nào đây?”
Ma Hoàng cười nhạt, nói:
“Sẽ khiến cho Trọng Quang vừa lòng.”
Tròng mắt của Trọng Quang khẽ chuyển, nhẹ nhàng nhìn lướt qua y, cười khẽ:
“Vậy ta mỏi mắt trông chờ.”
Hai người không nói chuyện nữa, sau một lúc lâu, Trọng Quang đứng dậy, lười biếng duỗi thắt lưng, nói:
“Được rồi, đi thôi.”
Hai người lại một lần nữa bay vào trong đường hầm không gian, không biết qua bao lâu sau, rốt cuộc tìm được cửa vào Thiên giới.
Trọng Quang mở cửa không gian ra, lướt vào, Ma Hoàng cũng theo sát phía sau.
Từ sau khi hai người phá nát hư không trong cuộc đại chiến, khiến cho không gian gió lốc đồng thời biến mất, Thiên giới cùng Ma giới liền tạm thời ngừng chiến. Nhưng đại quân Ma giới vẫn như hổ rình mồi đóng ở ngoài đại môn Thiên giới, do hai vị Ma Tôn Cự Thái cùng Giác Sắc thống lĩnh.
Lúc này Trọng Quang cùng Ma Hoàng đồng thời trở về, hai bên đều cảm nhận được, Đại Chính cùng Đông Hoa Thần đế đều hiện ra ở đại môn của Thiên giới, đón Trọng Quang quay về, bên kia cũng như thế.
Nhưng là khi chia tay, Ma Hoàng không quên nhắc nhở Trọng Quang:
“Đừng quên chuyện ngươi đã hứa.”
Trọng Quang cười:
“Ma Hoàng cũng đừng quên.”
Trở lại Thiên giới, Trọng Quang đem chuyện xảy ra trong lúc mất tích mấy trăm năm qua kể cho hai vị Thần đế kia, nhưng không biết là cố ý hay vô tình, lại giấu đi chuyện từng hoan hảo cùng với Ma Hoàng, cũng không nói Ma Hoàng muốn hắn đến Ma giới làm khách.
Đông Hoa Thần đế nói:
“Qua mấy trăm năm cũng tìm được đường trở về, rất may. Ma Hoàng có ý đàm phán hòa bình, càng là một chuyện tốt, bằng không cứ giằng co cùng đại quân Ma giới lâu dài, cũng không phải là kế hay.”
Đại Chính Thần đế cũng nói:
“Không tồi. Chỉ là không biết Ma Hoàng sẽ nói ra điều kiện gì, đến lúc đó chúng ta sẽ từ từ thương lượng một phen.”
Trọng Quang đứng dậy mệt mỏi duỗi thắt lưng, nói:
“Được rồi, chuyện của ta đều đã khai báo xong hết rồi, còn lại các ngươi cứ thương lượng đi, ta muốn về ngủ trước một giấc.”
Đại Chính cùng Đông Hoa liếc nhau, đều không khỏi bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Cái tên Trọng Quang lười biếng này, xem ra có tiếp tục tu luyện bao nhiêu vạn năm cũng không sửa được.
Chỉ là bọn họ ở bên này còn chưa thương lượng xong, động tác của Ma Hoàng bên kia lại cực nhanh, ba ngày sau liền tự mình đi đến đại môn Thiên giới, tiến đến đàm phán.
Ma Hoàng vội vàng như vậy khiến cho Đại Chính cùng Đông Hoa có chút kinh ngạc, nhưng việc này có lợi cho bọn họ, tất nhiên là cũng bằng lòng.
Trọng Quang vẫn luôn ngủ say, lười đi quản bọn họ cuối cùng đàm phán như thế nào. Dù sao hắn chỉ đến ý đến đánh nhau, đánh xong rồi sẽ không còn chuyện gì của hắn.
Nhưng trước khi đại quân Ma giới lui binh, Ma Hoàng lại phái một con bướm ma đến, bay thẳng lêи đỉиɦ Dương Sơn của hắn, khiến cho hắn tỉnh lại từ trong giấc ngủ say.
Trọng Quang cầm Thiên Ma Lệnh kia đi đến Ma giới, không khỏi có chút đăm chiêu.
Rốt cuộc là có chuyện gì, khiến cho Ma Hoàng cấp bách mong hắn có thể đi đến Ma giới như thế?
Nếu nói là có âm mưu gì, lại không cần thiết. Hắn dù sao cũng là một trong ba vị Đại Thần sinh ra từ không gian hỗn mang, thần lực vô biên, đi Ma giới, cho dù không có gì tốt, nhưng cũng không bị ảnh hưởng gì. Huống chi Đại Chính và Đông Hoa huyết mạch tương liên với hắn, nếu hắn xảy ra chuyện gì, hai người kia có thể biết ngay lập tức, đến lúc đó khiến cho Thần Ma hai giới đại chiến lần hai, cũng không phải chỉ hòa đàm là có thể giải quyết.
Trọng Quang không đoán ra nổi mục đích của Ma Hoàng, nhưng vẫn quyết định đi một chuyến.
Hắn cũng không nói cho Đại Chính cùng Đông Hoa, nhưng có để lại một thứ truyền tin ở chỗ kết giới. Nếu như hai vị Thần đế đi tìm hắn, tự nhiên sẽ biết nơi hắn đến. Nếu như không đến, cũng không cần đặc biệt nhắc tới.
Trọng Quang cho tới bây giờ vẫn chưa từng đến Ma giới, trong lòng thật sự có chút chờ mong.
Không gian tiếp giáp giữa Thiên giới cùng Ma giới có một cái khe, đã bị hắn cùng với Đại Chính, Đông Hoa ba vị thần hợp lực lại phong ấn, phong ấn kia ở trong cuộc đại chiến Thần Ma hình thành nên không gian bốn giới. Phía trên là Thiên giới, phía tây là nhân gian, phía đông là biển rộng, phía dưới xuống Âm phủ.
Tuy rằng đường hầm không gian đã bị phong ấn lại, nhưng Ma Hoàng đưa đến cho hắn Thiên Ma Lệnh cũng là chìa khóa nối thẳng đến Ma giới, Trọng Quang cực kỳ am hiểu việc nắm giữ không gian và thời gian, bởi vậy một mình hắn mở ra thông đạo này cũng không quá khó khăn.
Khiến cho hắn ngoài ý muốn chính là, khi hắn đi qua Thiên Ma Lệnh, bước ra từ đầu bên kia của đường hầm, mới phát hiện nơi này chính là tẩm điện của Ma Hoàng.
Vì sao hắn liếc mắt một cái đã có thể kết luận như thế?
Bởi vì trong ma điện trống trải, bốn phía thắp lửa ma màu đen, ở giữa có một cái vạc lớn, đằng sau là một cái giường lớn rộng rãi cực kỳ xa hoa, ở giữa đám màn che, Ma Hoàng tùy ý ngồi đó, một nữ ma thần dung mạo tuyệt sắc, dáng người xinh đẹp đang quỳ gối bên chân y, giúp y đấm chân.