Thần Ma Cửu Biến

9.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Giới thiệu Truyện - Từ một tác giả viết tiểu thuyết mỳ ăn liền trên internet kiếm ăn qua ngày, Trương Hiểu Vũ bất ngờ xuyên việt đến thế giới phá vỡ những sự tưởng tượng thông thường. Nơi đây là sân k …
Xem Thêm

Chương 55: Tiểu Kim thân Lý Dục
Trên con đường trải nham thạch chỉnh tề, dòng xe cộ người ngựa nối liền không dứt, một đội xe ngựa không nhanh không chậm đi trên đường, mục tiêu chính là tòa thành thị màu đen phía trước.

"Tới Hắc Thạch thành, mấy người chúng ta đi uống một chén." Ở chung với nhau mười ngày, phần lớn hộ vệ đều đã quen thuộc. hòa đồng với nhau. Họ thường xuyên đùa giỡn làm cho lữ trình nhàm chán này tăng thêm một tia vui vẻ.

Triệu Thành cao hứng nói với Trương Hiểu Vũ: "Hiểu Vũ ca, để ăn mừng ta trở thành Võ giả cấp ba, ta mời ngươi uống một chén." Những ngày này, Triệu Thành tiến bộ vô cùng rõ ràng, sau cuộc chiến đấu cuối cùng, hắn đã tấn cấp thành Võ giả cấp ba thành công, làm cho Triệu thúc của hắn cao hứng hồi lâu, chính hắn cũng tràn đầy ý chí chiến đấu, âm thầm thề nhất định phải trở thành Võ Sư, thậm chí Đại Võ Sư người người kính ngưỡng. Đọc Truyện

Trương Hiểu Vũ nói: "Ngươi tiến bộ nhanh như vậy, hẳn là ta mời ngươi uống một chén mới đúng! Tiền của ngươi giữ lại để chữa bệnh cho Triệu thúc ngươi đi!"

Triệu Thành thúc thúc gọi là Triệu Đức, Trương Hiểu Vũ đã kiểm tra thương thế của hắn, tình huống không hề lạc quan chút nào, bởi vì thời gian dài không được trị liệu đàng hoàng nên kinh mạch đã dần dần khô héo, khó trách hắn lại lui bước đến Võ giả cấp hai.

Triệu Đức cảm kích nói: "Trương huynh đệ, có chút thành tựu nên mời ngươi uống rượu, ngươi cũng không nên từ chối, bệnh của ta cũng không phải việc gì lớn, huống chi phần tiền lương này cũng do ngươi giúp chúng ta kiếm được."

Triệu Thành kiên định nói: "Chờ ta đã trở thành Võ Sư, kiếm tiền được rồi sẽ thỉnh đại phu tốt nhất cho Triệu thúc đến xem bệnh, nhất định có thể trị khỏi."

Trương Hiểu Vũ không muốn đả kích Triệu Thành, nếu mời đại phu tốt nhất thì người bình thường cũng không mời nổi, phải tốn ít nhất hơn một vạn lượng bạc, Võ sư bình thường dù có không ăn không uống thì ít nhất phải hơn mười năm mới có thể kiếm được.

"Bệnh của Thúc thúc ngươi kéo dài không được, nếu như còn tiếp tục như vậy, về sau rất có thể trở thành phế nhân." Trương Hiểu Vũ không phải nói chuyện giật gân, kinh mạch héo rút kết quả cuối cùng nhất định là một phế nhân, cả việc vặt của người bình thường cũng không làm được.

Triệu Thành do dự một chút, nói: "Được rồi! lần sau ta nhất định mời Hiểu Vũ ca uống rượu."

Vào thành, bọn hộ vệ lấy bạc từ thương nhân mập mạp, vui tươi hớn hở đi tửu lâu uống rượu, một số người tới mời Trương Hiểu Vũ, nhưng bị Trương Hiểu Vũ khách khí cự tuyệt.

Tửu lâu hai tầng, ba người Trương Hiểu Vũ ngồi cạnh cửa sổ, nhàn nhã uống rượu, ăn đồ ăn, thuận tiện nhìn cảnh tượng náo nhiệt ngoài cửa sổ.

Nơi này chính là thành thị của Thiên La quốc, so với thành thị của sa mạc Đôn Hoàng thì phồn hoa náo nhiệt hơn rất nhiều, dân cư vô cùng dày đặc, âm thanh phồn hoa náo nhiệt vang lên liên miên không dứt.

Nhẹ nhàng uống một ngụm rượu, Trương Hiểu Vũ nghĩ đến tình huống của chính mình, lắc đầu cười khổ, thế gian lại có chuyện kỳ diệu như thế, mình đã thật sự xuyên việt tới một thế giới Võ giả, Người thường trong này phải tích cực lao động, Võ giả cường đại thì dùng thực lực, thương nhân thì bôn ba giữa các thành thị, tất cả đều vì kiếm bạc, kiếm miếng ăn.

Nếu như bây giờ trở về thế giới của mình, Trương Hiểu Vũ đem những thứ này viết xuống, chỉ sợ sẽ trở thành quyển mở đầu của một tiểu thuyết kinh điển.

"Triệu Thành, nói cho ngươi biết một việc, nếu như ngươi nguyện ý thì cam đoan ngươi có thể kiếm được tiền." Trương Hiểu Vũ chợt mở miệng nói.

Hai mắt Triệu Thành sáng lên, "Hiểu Vũ ca, ngươi nói đi."

"Ta nghĩ nên mở một cửa hàng ở trong thành thị, do ngươi làm chủ, ngươi thấy thế nào?" Trương Hiểu Vũ đề nghị.

"Ta làm chủ, chẳng lẽ là tửu điếm bán thịt nướng." Trương Hiểu Vũ đã từng đề cập qua chuyện bán thịt nướng, nhưng vì Triệu Thành không có tiền vốn nên cũng không giải quyết được gì, bây giờ nghe Trương Hiểu Vũ nói như vậy, lập tức đoán được.

"Không sai." Trương Hiểu Vũ đã suy nghĩ cẩn thận, sinh tồn ở thế giới này, tuyệt đối không thể không có bạc, mặc dù mình có ba mươi vạn lượng bạc, nhưng một ngày nào đó sẽ xài hết. Nếu để đến lúc đó mới tìm sinh kế thì không bằng bắt đầu từ bây giờ. Nhưng hắn cũng không định tự mình mở cửa tiệm, một là hắn không có kinh nghiệm, hai là hắn không muốn lãng phí tinh lực ở trên việc kiếm tiền, tu luyện mới là mục tiêu quan trọng nhất của hắn.

Triệu Đức nhíu mày nói: "Trương huynh đệ, tiền vốn để mở cửa tiệm không phải số nhỏ, nếu như mở ở trong thành thị, chẳng những phải thuê cửa hàng mặt tiền, mà còn phải có chứng nhận kinh doanh, chứng nhận vệ sinh, các trình tự vô cùng rườm rà, không có mấy ngàn lượng bạc căn bản không có khả năng." Nhà Triệu Đức và phụ thân Nhà Triệu Thành đều mở cửa hàng, tuy chỉ trong trấn nhỏ, nhưng cũng có kinh nghiệm về phương diện này.

Trương Hiểu Vũ tự tin nói: "Tiền không phải là vấn đề, vấn đề là các ngươi có lòng tin hay không."

Triệu Thành lập tức nói: "Đương nhiên là có."

"Vậy được, từ nay về sau các ngươi đi cùng ta, đợi mở cửa tiệm."

Triệu Thành thúc cháu rất có hi vọng với thời gian sau này, hai người đều hết sức cao hứng, uống rượu liên tục, khuôn mặt hồng nhuận phơn phớt.

Hô!

Bên ngoài chợt xuất hiện một hồi lớn gió, thổi trúng cửa sổ làm nó vang lên mấy tiếng cộp cộp liên tục.

Trương Hiểu Vũ kỳ quái nhìn ra bên ngoài, trên không trung giữa đường đi là một con phi hành hoang thú cực lớn đang xoay quanh, tốc độ đang dần dần chậm lại.

Hoang thú vào thành, Trương Hiểu Vũ tràn đầy nghi hoặc, trong thành thị là nơi sinh sống của con người, một con hoang thú sức chiến đấu cực kỳ hung hãn đi vào lại không có ai quản ư?

"Hoang thú cấp ba: Phi Thiên Điêu." Một số người nói ra tên của phi hành hoang thú.

"Chỉ có cao thủ cấp bậc Võ Vương mới được mang hoang thú vào thành, ngồi ở phía trên nhất định là một Võ Vương cao thủ." .

Trương Hiểu Vũ hỏi Triệu Thành: "Võ Vương cao thủ có thể mang hoang thú vào thành, đây là thật à?"

Triệu Thành nói: "Hiểu Vũ ca là từ sa mạc đến đây đi!"

Trương Hiểu Vũ gật gật đầu.

"Đa số hoang thú đều không thể mang vào thành, ngoại trừ những hoang thú không có lực sát thương, nhưng vì Võ Vương cao thủ thực lực cường đại, ở nơi nào cũng đều có đặc quyền, đưa hoang thú có sức chiến đấu cường đại vào thành chính là một trong số đó, thật hâm mộ! Nếu như ta có thể trở thành Võ Vương, cưỡi hoang thú chạy trong thành thị, không biết sẽ trông như thế nào!" Vẻ mặt của Triệu Thành đầy sự hâm mộ nhìn con phi hành hoang thú và một thân ảnh còn trẻ tuổi trên lưng.

Võ Vương cao thủ có thể mang hoang thú vào thành, Trương Hiểu Vũ cũng có chút kích động, Trương Hiểu Vũ càng ngày càng yêu mến thế giới này.

"Ồ, đây không phải là Tiểu Kim Thân Lý Dục sao?" Thực khách chung quanh chỉ trỏ thanh niên trên lưng phi hành hoang thú.

"Thiên tài Kim Quang Quận Thành, Tiểu Kim Thân Lý Dục." .

"Nghe nói hai mươi bốn tuổi hắn trở thành Võ Vương cao thủ, là một trong thập đại cao thủ trẻ tuổi của Thiên La quốc, quả thật rất giỏi."

Một ít thực khách cô lậu quả văn hỏi: "Hắn nổi danh như vậy à?"

"Huynh đệ, ngươi từ trong sơn cốc nào ra thế? Ngay cả Tiểu Kim Thân Lý Dục cũng không biết, hắn là Võ Vương cao thủ trẻ tuổi nhất Kim Quang Quận Thành, đã từng một mình diệt cả một đoàn cường đạo cường đại nhất ở phụ Kim Quang Quận Thành. Một năm sau lại đi khiêu chiến một Võ Vương cao thủ thành danh đã lâu Thiết Nhân Vương, nguyên nhân là vì Thiết Nhân Vương và hắn đều tu luyện công pháp kim thuộc tính phòng ngự cực cao."

Lý Dục, Lý Đức, hai người này là thân huynh đệ ! Người này lớn hơn Lý Đức vài tuổi, rất có thể là ca ca của Lý Đức, không thể tưởng được hắn lại là Võ Vương cao thủ. Những thiên tài của Sa mạc Đôn Hoàng và thiên tài của Thiên La quốc căn bản không phải một cái cấp bậc.

Thêm Bình Luận