Chương 49: Lôi Minh Cổ Thành
"Tốt lắm!" Mấy người tinh thần đại chấn, Cương Thi Hầu khổng lồ mất đi hai mắt, tuy sức chiến đấu vẫn còn, nhưng cũng không có cách công kích bọn họ một cách chính xác.
Con mắt bị bắn mù, Cương Thi Hầu khổng lồ gầm lên, đang lúc mọi người kinh hãi, đầu lâu cực lớn đột nhiên rút vào trong l*иg ngực, rồi sau đó vị trí trước ngực xuất hiện một vết sẹo thật dài.
"Chuyện gì xảy ra!" Trương Hiểu Vũ ngạc nhiên nhìn qua.
Máu từ trong vết sẹo bắn ra tung tóe, phảng phất như muốn vỡ ra bất cứ lúc nào, Cương Thi Hầu đã biến thành không đầu hung hãn quỷ dị, một âm thanh ở bụng nó ong ong vang lên.
"Đó là con mắt, trên ngực nó mở ra một con mắt." Từ sau khi thôn phệ rất nhiều mật rắn, con mắt của Trương Hiểu Vũ vốn đã lợi hại lại càng lợi hại hơn. Lập tức nhìn thấy một con mắt mở ra trên người đối phương, hắn vô cùng kinh hãi.
Ca sát, mọi người tựa hồ nghe được thanh âm xé rách thanh thúy, vết sẹo trên ngực Cương Thi Hầu không đầu tràn ra, xuất hiện trong tầm mắt là một con mắt cực lớn, com mắt này vốn có màu trắng, nhưng sau khi xoay tròn một vòng, ở trung tâm lại hiện một chút màu đỏ, màu đỏ càng lúc càng lớn, cuối cùng khuếch trương đến cỡ cái đầu của con người, quỷ dị nhìn chăm chú vào mọi người.
Ực, tất cả nuốt nước miếng, khẩn trương nhìn đối phương.
Tiếng trâu rống vang lên, bụng Cương Thi Hầu không đầu phát ra tiếng rống như trâu, đùi phải quỳ trên mặt đất đứng thẳng lên, huyết nhục trên đầu gối quay cuồng, rất nhanh đã muốn khôi phục lại bộ dáng cũ.
"Không được cho nó thời gian khôi phục." Trương Hiểu Vũ chém ra một đạo Không Khí Nhận, chém lên đầu gối kia một lần nữa, lưu lại một vết rách thật sâu.
Xì, xì!
Từng đạo năng lượng đủ mọi màu sắc công kích lên đầu gối Cương Thi Hầu không đầu, trong chốc lát đã huyết nhục mơ hồ, so với lúc trước càng thêm tệ hại.
Lúc này, ánh mắt trước ngực Cương Thi Hầu không đầu đột nhiên phát ra hồng quang như ẩn như hiện, trông giống y như đèn cảm ứng, lập loè bất định. Ở kiếp trước xem qua không ít truyện anime cơ giáp, da đầu Trương Hiểu Vũ một hồi tê dại, thân thể theo bản năng cúi đầu vọt sát xuống mặt đất ở một bên.
Hồng quang trong chớp mắt ngưng tụ đến cực hạn, theo tiếng tru mãnh liệt của Cương Thi Hầu không đầu, giờ khắc này, trong đại sảnh tựa hồ tạo lên một vầng mặt trời màu đỏ, tia sáng rừng rực lấy nó làm khởi điểm, tạo thành hình quạt phóng về phía trước.
Rầm rầm rầm! ! ! !
Hồng quang cực mạnh, khối không gian này giống như bị một vòng lửa tập kích oanh tạc, trong khoảnh khắc, mặt đất văng tung tóe, bệ đá nổ tung, không khí vặn vẹo, một cảnh tượng hủy diệt kinh hoàng hiện lên.
Nguyên lực hộ thể cứng cỏi nát bấy thành cặn bã, tư duy của năm người không kịp vận chuyển đã bị đánh bay đi ra ngoài, nặng nề rơi lên mặt đất, sinh tử không rõ.
Trương Hiểu Vũ nằm sấp trên mặt đất chỉ cảm thấy hai bên tai vang lên tiếng nổ không ngừng, sau đó bị một luồng sóng năng lượng bá đạo nghiền áp, thân thể chà xát trên mặt đất, bị đẩy đi một đường dài, lưu lại dấu vết thật sâu.
Hồng quang tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, chờ nó triệt để tan rã thành ánh sáng màu đỏ biến mất trong không khí, cảnh tượng xung quanh vừa xem đã hiểu ngay.
Mặt đất bằng phẳng rộng lớn giống như bị lê vô số lần, khắp nơi đều là vết nứt cực sâu, từng khối nham thạch lớn bị nát bấy thành đá vụn nhỏ bé, trải trên mặt đất, cẩn thận quan sát thì có thể cảm giác, những chỗ bị phá hư hiện lên hình một cái quạt to lớn, mà bên ngoài hình quạt thì rất ít bị ảnh hướng.
Hai tay chống chỗ lên mặt đất, Trương Hiểu Vũ rêи ɾỉ một tiếng chậm rãi bò lên.
"May mắn kiếp trước đã xem anime, có thể sớm phát hiện nguy hiểm." Trương Hiểu Vũ xoa bả vai đau nhức không thôi, may mắn nói.
Cương Thi Hầu không đầu sau khi phát ra hồng quang khủng bố, thân thể cũng vỡ ra, tựa hồ tất cả năng lượng sinh mệnh lực đều bị rút đi.
Nhìn năm người Công Dương Như, giờ phút này đều là thất khiếu chảy máu, khí tức yếu ớt, nếu như trong thời gian dài không được cứu chữa, thì cách cái chết cũng không xa.
Lắc đầu, Trương Hiểu Vũ không đi gϊếŧ bọn hắn, đương nhiên cũng sẽ không cứu bọn hắn, có thể sống sót hay không cũng chỉ xem vào số mệnh của chính mình.
Đi tới vị trí cửa đá, Trương Hiểu Vũ rốt cục phát hiện ra cơ quan ở trong l*иg sắt giam giữ Cương Thi Hầu khổng lồ, người xếp đặt thiết kế ở đây thật đúng là âm hiểm, muốn mở ra cửa đá nhất định phải mở ra l*иg sắt, chẳng khác gì phải chiến đấu với Cương Thi Hầu khổng lồ, người bình thường làm sao có thể thắng được nó.
Theo cửa đá ầm ầm mở ra, Trương Hiểu Vũ đi vào.
Đứng ở trên bình đài cao cao, phía dưới là một không gian bị đào rỗng cực lớn, rốt cuộc lớn bao nhiêu thì Trương Hiểu Vũ không cách nào phỏng đoán được. Nhưng có thể chứng kiến trên đất bằng phẳng phía dưới, tọa lạc một tòa thành thị hùng vĩ.
"Lôi MinhCổ Thành!"
Trương Hiểu Vũ thốt ra, tòa thành thị này đúng là giống hệt như thành thị trên bích hoạ, mỗi một tòa nhà cách nhau năm mươi mét đều có một khỏa Huỳnh Quang Thạch cực lớn, làm cả tòa thành thị nổi bật giống như mỹ ngọc.
Mặc dù biết nơi này rất có thể có Lôi Minh Cổ Thành tồn tại, nhưng nhìn thấy trước mắt, Trương Hiểu Vũ vẫn hết sức kích động, tâm tình rung chuyển không thôi.
Tâm tình bình tĩnh trở lại, đáy lòng Trương Hiểu Vũ có chút nghi hoặc, cả tòa thành thị bị sa vào dưới cát, làm sao có thể không tổn thương chút nào, theo đạo lý cho dù không bị phá hủy, thì ít nhất cũng phải là cảnh tượng bị tổn hại mới đúng.
Trước mặc kệ, đi xuống xem đã nói sau, Trương Hiểu Vũ từ bậc thang bên cạnh chật vật đi xuống, rất nhanh đã tới trứo của thành, trên đó viết bốn chữ to 'Lôi Minh Cổ Thành' .
Đi ở trên đường phố rộng lớn của Lôi Minh Cổ Thành, Trương Hiểu Vũ quan sát cảnh vật xung quanh, hiện tất cả kiến trúc đều có dấu vết được tu kiến, xem ra năm đó Lôi Minh Cổ Thành xác thực lọt vào hủy hoại, sau đó lại được người sửa lại, không biết người nọ làm vậy có mục đích gì. Hay là thành chủ Lôi Minh Cổ Thành không chết, sau khi đánh lui quái vật đã cho người sửa chữa một lần nữa.
Theo đường lớn một mực đi vào phủ thành chủ trong thành thị, cửa lớn không khóa, Trương Hiểu Vũ trực tiếp đi vào, xuất hiện ở trong một tòa đại sảnh hùng vĩ.
Dùng sức đẩy cửa đại sảnh ra, ánh sáng chói mắt bên trong làm cho Trương Hiểu Vũ nhịn không được nhắm mắt lại, chờ con mắt thích ứng cường độ ánh sáng rồi mới bước chân đi vào. Nguồn truyện:
Đọc TruyệnHai bên Đại sảnh rộng rãi khí phái có mười tám cái cột đá to lớn, trên cột đát điêu khắc hoa cỏ, chim cá, côn trùng, trên nóc đại sảnh là một tầng mái xa hoa, chính giữa có một cái đèn chùm, trên đèn chùm là hơn trăm khỏa Huỳnh Quang Thạch, ánh sáng chói lọi đúng là từ trong đó phát ra.
Trương Hiểu Vũ nhìn thấy phía trước có một cái bàn dài, cao chừng nửa thước, trên mặt để một quyển sách và một khỏa bảo thạch.
Trong lòng một hồi lửa nóng, Trương Hiểu Vũ cẩn thận đi tới.
Quyển sách trông có vẻ rất cổ xưa, mấy trăm năm còn không mục nát, đã nói rõ tạo lên nó không phải vật phàm. Hẳn là dùng da thú đẳng cấp cao, mà bảo thạch thì có chút hiếm thấy, ít nhất Trương Hiểu Vũ chưa từng gặp qua loại bảo thạch màu nâu bạc mà lại có điểm trong suốt này.
Không biết tại sao, Trương Hiểu Vũ không cầm lấy quyển sách trước, mà lại bắt lấy bảo thạch.
Trong nháy mắt bàn tay chạm vào bảo thạch, đột nhiên cường quang tăng vọt, từ trong bảo thạch tuôn ra một năng lượng không hiểu, tạo thành một tấm màn che trong suốt phía trước Trương Hiểu Vũ.