Chương 36: Thanh niên cường giả
Tiến vào Hỗn loạn sơn lĩnh, Trương Hiểu Vũ thầm than một tiếng, không thể tưởng được ở trong sa mạc còn có thể nhìn thấy sơn mạch, vách núi màu xám trắng cùng thâm nâu, mặt trên có một số thảo mộc cổ quái, dưới ánh mặt trời lóe ra quang mang trong suốt.
Bởi vì sơn mạch thập rất lớn nên cát bụi không thể xâm nhập vào sâu bên trong, cố đi ước chừng vài dặm thì đã có thể nhìn mặt đất màu nâu rồi, trên mặt đất có đám đám châm thảo thật nhỏ, mấy con hoang thú nhỏ đáng yêu nhấp nháy ánh mắt cúi đầu gặm cỏ.
Phún hỏa tích dịch đi rất nhanh về phía trước, dọc theo con đường men theo chân sơn mạch đi về phía trước. Nguyên bản Trương Hiểu Vũ cũng như những người khác, chuẩn bị tìm kiếm Lôi minh cổ thành trong truyền thuyết bất quá cao thủ Công Dương gia tộc rất nhanh sẽ tới nên Trương Hiểu Vũ không thể không thay đổi kế hoạch, tận lực trước rời khỏi Hỗn loạn sơn lĩnh đến bắc bộ Đôn Hoàng sa mạc.
Tiền phương truyền đến dao động của khí kình phá không, thỉnh thoảng lại có vài tiếng kêu ngắn ngủi thảm thiết. Cưỡi Phún hỏa tích dịch xuất hiện ở trên một mảnh đất nhỏ nhìn đường lớn phía trước Trương Hiểu Vũ thoáng kinh ngạc.
Tỷ lệ song phương cách nhau quá xa, một phương toàn bộ là thợ săn cầm trảm đao, xuất thủ tàn nhẫn lưu loát, phối hợp ăn ý, nhân số đại khái vào hai mươi mấy người. Một phương khác là một nữ bốn nam, đều là người trẻ tuổi, nữ thân thể thon dài, tướng mạo xinh xắn, quần áo màu tím nhàn nhã tựa vào vách đá bên cạnh mà xem. Hai bên cô ta có ba thanh niên khí chất cao quý, ánh mắt sắc bén cũng đứng xem màn chiến đấu.
Giao thủ cùng chúng thợ săn là một gã hắc y thanh niên tướng mạo tuấn lãng kiêu ngạo, trên tay cầm một thanh loan đao dài ba thước dài màu xanh biếc, đao mang phun ra nuốt vào, thỉnh thoảng lại bắn ra từng đạo hồ quang màu lam, thế công sắc bén và hung mãnh.
"Đông Dã Vân Thiên một năm khổ tu thăng nhị cấp, rốt cục đã là ngũ cấp Đại võ sư, xem ra cũng chỉ có Trầm Kiêu là có thể ngăn được chặn hắn". Nữ tử áo tím người như không xương dựa vào vách đá, trong bàn tay trắng nõn thỉnh thoảng lại hiện lên hào quang màu bạc, cô ta có vẻ vô cùng tự tin.
Bên trái cô ta là thanh niên tóc dài mặc áo choàng, mắt hổ mũi long, thân cao gần hai thước, sau lưng đeo một cây búa lớn màu đen dài gần bằng chiều cao cơ thể hắn. Lưỡi búa lấp lóe quang mang lạnh lẽo, hắn nghe vậy thì nói:"Cấp bậc không có nghĩa lý gì, chỉ có chiến lực mới là tối trọng yếu, Đông Dã Vân Thiên nếu chỉ có điểm chiến lực này thì năm nay không đến phần hắn ".
"Ha ha! Xa Phi Hào nói chuyện vẫn thẳng thắn như vậy, bất quá ta xem Đông Dã Vân Thiên hẳn là vẫn còn tuyệt chiêu, chỉ sợ là lưu lại cho vài người các ngươi ". Nữ tử áo tím tươi cười lộ ra vẻ mềm mại đáng yêu như nước.
"Không cần thiết ! Công Dương Nhược, nghe nói nửa năm trước cô đã cho Đông Dã Vân Thiên ăn đau khổ, người này mang thù không chừng là để lại cho ngươi đó". Thanh niên nói chuyện hai tay ôm ngực, một cỗ khí thế bễ nghễ phát ra.
Xa Phi Hào nghe thanh niên ôm ngực nói chuyện thì hừ lạnh nói:"Thuần Tử Phong, năm trước bị ngươi cướp vị trí thứ hai, năm nay cũng không dễ dàng như vậy đâu".
Buông tay ra, Thuần Tử Phong không khách khí nói:"Nếu không phải Thác Bạt Nam đấu với Trầm Kiêu bị thương thì ngươi ngay cả vị trí thứ ba cũng không giữ được".
"Ngươi!" Xa Phi Hào mắt hổ trừng to, hơi thở hùng hồn tập trung vào Thuần Tử Phong.
"Còn một tháng nữa mới đến bài danh chiến, hiện tại nhiều lời vô ích, dùng ít khí lực đi!". Thanh niên áo lam còn lại lạnh nhạt nói.
Thuần Tử Phong nhìn về phía thanh niên áo lam này trong ánh mắt mang theo một chút kiêng kị, lúc Trầm Kiêu còn chưa quật khởi Thác Bạt Nam đã là địch nhân tối mạnh mẽ của hắn, một năm qua, không biết đối phương đã phát triển đến tình trạng gì rồi.
Những người này không ai đơn giản cả, khí tức tuyệt không ở dưới Lý Đức, nếu đoán không sai thì đây hẳn là tứ đại cao thủ thanh niên cực phú nổi danh trong sa mạc, Trương Hiểu Vũ có chút hứng thú quan sát.
Loan đao xanh biếc trong tay chợt sáng lòe, điện mang tựa như một tia chớp lấy loan đao làm trung tâm vọt ra tàn sát, Đông Dã Vân Thiên hét lớn một tiếng, loan đao nhằm vào đám thợ săn bạo phát ra.
Xích lạp lạp, tám gã thợ săn bị cháy sém, theo sau thân thể bỗng nhiên tứ phân ngũ liệt. Còn lại năm sáu gã thợ săn trong lòng run sợ xoay người chạy trốn.
Trong ánh mắt lóe ra tinh quang bá đạo, Đông Dã Vân Thiên hai tay giơ loan đao lên chém ngang ra, một đạo điện quang dài mấy thước xẹt qua đại khoảng cách đem đám thợ săn chạy trốn đốt cháy xém. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Đọc Truyện chấm cơm.
"Không tệ, Đông Dã Vân Thiên, Lôi đao trảm của ngươi quả nhiên là bá đạo". Công Dương Nhược đứng thẳng lại cười nói.
Hừ, Đông Dã Vân Thiên lạnh lùng liếc nhìn Công Dương Nhược một cái nói: "Một năm qua ta chuẩn bị hai tuyệt chiêu, cái thứ nhất tặng cho ngươi".
Công Dương Nhược cười khẽ nói: "Hy vọng cái ngươi gọi là tuyệt chiêu đó có thể làm cho ta cảm thấy hứng thú!"
Đưa mắt thoáng nhìn, Thác Bạt Nam mặc áo lam đạm mạc nói:"Công Dương Nhược, ngươi không nhận ra kẻ gϊếŧ đại ca ngươi hả, có muốn ta giúp ngươi gϊếŧ hung thủ hay không ".
Công Dương Nhược ngạc nhiên rồi lập tức tỉnh ngộ, nhất thời quay đầu quét quanh một vòng và chú ý tới một người một thú đứng trên sườn núi xa xa.
"Là hắn!" Công Dương Nhược trong nháy mắt sắc mặt lạnh như băng, tuy nàng đối với Công Dương Minh không có cảm tình gì nhưng cuối cùng vẫn là người cùng gia tộc, bị người ta tùy ý gϊếŧ chết thì mặt mũi mình cũng không đẹp đẽ gì.
Trên tay ngân mang nở rộ, cánh tay Công Dương Nhược bắn ra một đạo ánh sáng màu bạc và mang theo tiếng xé gió rồi chợt lóe lên biến mất.
Thanh niên áo lam kia rất mạnh, hắn đã ẩn tàng khí tức mà không ngờ đã bị phát hiện nhanh như vậy. Trương Hiểu Vũ đưa tay bắt lấy đạo ánh sáng màu bạc, lòng bàn tay mở ra thì thấy đó là một thanh tiểu kiếm, lực xuyên thủng cường đại lưu lại trên lòng bàn tay một vết xước màu trắng.
"Tiểu hỏa, đi thôi!" Trương Hiểu Vũ không muốn tranh đấu cùng đối phương vì thực lực của hắn đối phó với một đã là cực hạn, đối mặt với năm hẳn phải chết.
Chờ năm người chạy tới thì Trương Hiểu Vũ đã biến mất không thấy nhưng hắn dùng huyết nhục chi khu bắt được tiểu kiếm của Công Dương Nhược làm cho ai nấy đều sắc mặt thoáng ngưng trọng. Công Dương Nhược đã lĩnh ngộ được kiếm khí sơ hình, bề ngoài tiểu kiếm bắn ra được bao trùm bởi một tầng kiếm khí vô kiên bất tồi. Ngay cả tinh cương dầy cả tấc cũng có thể bị xuyên thủng thế mà bị người ta dùng tay nhẹ nhàng bắt lấy.
"Người này thực lực chỉ sợ không thua ta, khó trách hắn có thể gϊếŧ chết tên tự đại kia". Xa Phi Hào nói.
Công Dương Nhược gương mặt đột nhiên tươi cười nói:"Trận đấu còn một tháng nữa, chúng ta cạnh tranh đi".
Thuần Tử Phong nói:"Cạnh tranh đi săn hả?"
"Không sai, năm người chúng ta tách ra, xem ai đi trước một bước bắt được hoặc gϊếŧ chết được hắn, đương nhiên cũng có thể không tham gia, ta không miễn cưỡng". Công Dương Nhược đưa mắt nhìn quét quanh một vòng thản nhiên cười nói.
Đông Dã Vân Thiên mở miệng nói:"Ta tham gia!"
"Búa của ta lâu rồi không gặp huyết !" Xa Phi Hào đạm thanh trả lời.
Thuần Tử Phong cười cười không có trả lời nhưng tất cả mọi người đều cảm nhận được hàn khí trong đó. Cuối cùng chỉ còn lại Thác Bạt Nam, mọi người đưa ánh mắt nhìn hắn.
"Kế hoạch của ngươi rất khó thành công, thôi cố hết sức đi!" Thác Bạt Nam mở miệng nói.
Công Dương Nhược vừa lòng gật gật đầu:"Thác Bạt Nam ngươi đa tâm rồi, hắn ngoại trừ bàn tay ra thì cũng chỉ là một võ sư".