Thần Ma Cửu Biến

9.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Giới thiệu Truyện - Từ một tác giả viết tiểu thuyết mỳ ăn liền trên internet kiếm ăn qua ngày, Trương Hiểu Vũ bất ngờ xuyên việt đến thế giới phá vỡ những sự tưởng tượng thông thường. Nơi đây là sân k …
Xem Thêm

Chương 26: Thiên La Quốc thập đại cao thủ
"Lại chạy đến tổng bộ Hắc Sa chúng ta, muốn chết!" Hai cái thợ săn cấp bậc Võ Sư chợt nhảy lên từ trong đám người, một trái một phải nhắm thẳng tới Trương Hiểu Vũ đang đứng trên lưng Phún Hỏa Tích Dịch.

Đại kiếm trong nháy mắt đổi sang tay trái, Trương Hiểu Vũ vận khởi kình đạo Hắc Ma Thủ, đón thợ săn bên phải oanh ra một quyền, màu xanh đen sáng bóng khiến cho toàn bộ nắm tay tựa như chế tạo bằng sắt thép, vô cùng cứng rắn.

Trong tiếng Ầm ầm, ngực tên thợ săn kia bị quyền phong đập trúng, lập tức lõm xuống, ngửa mặt lên trời bay vụt đi ra ngoài.

Về phần tên thợ săn bên trái kia, thì hóa thành một hỏa cầu nóng bỏng dưới ngọn lửa của Phún Hỏa Tích Dịch, ngã xuống trong đám người không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết.

"Chết đi!" Thừa dịp Phún Hỏa Tích Dịch công kích những người khác, Lôi Phách một cước đạp nứt sàn nhà nham thạch cứng rắn, trong nháy mắt thân hình bay vυ"t lên phía trên Trương Hiểu Vũ, hai tay nắm một cây côn đập xuống dưới.

Ngang tay ngăn cản cây côn này lại, Trương Hiểu Vũ cười lạnh nhìn Lôi Phách. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenhdt.com

Lôi Phách cũng đồng dạng cười lạnh nhìn Trương Hiểu Vũ, cây côn trong tay hắn nặng tám mươi mốt cân, đừng nói là cánh tay, coi như là nham thạch cứng rắn cũng bị nện thành phấn vụn.

Trương Hiểu Vũ! Ngươi chết chắc rồi, con Phún Hỏa Tích Dịch này nhiều nhất là tàn sát bừa bãi một phen, chỉ cần ta còn sống, lại có được vũ kỹ của ngươi, Thợ Săn Trấn này vẫn thuộc về ta, sắc mặt Lôi Phách dữ tợn dị thường.

Đương, âm hưởng kim loại chấn động toàn trường, cánh tay của Trương Hiểu Vũ không có đứt gãy như trong dự liệu, ngược lại thân hình Lôi Phách lại bị chấn bay ra.

Làm sao có thể như thế, thực sự cứng rắn như vậy, trên mặt Lôi Phách tràn đầy sự kinh ngạc và hoảng sợ.

Hàm răng trắng nõn lạnh lẽo lộ ra, tay trái Trương Hiểu Vũ nắm lấy đại kiếm đột nhiên đâm đi ra ngoài, năng lượng lôi điện màu lam nhạt bao trùm ở vị trí mũi kiếm, tia sáng lập loè huyễn lệ.

Xì, mũi kiếm không có chút trở ngại nào đâm xuyên qua l*иg ngực Lôi Phách, lộ ra từ phía sau lưng máu tươi, ấm áp tung toé bay lên.

Giơ đại kiếm lên, chỉ về phía Lôi Khắc vẫn chưa chết, Trương Hiểu Vũ ra lệnh: "Gϊếŧ cho ta."

Phún Hỏa Tích Dịch phụt ra một ngọn lửa mãnh liệt về phía vị trí của Lôi Khắc, trong nháy mắt đem Lôi Khắc và mấy tên nòng cốt của thợ săn đoàn đốt chết tại chỗ, kế tiếp hoàn toàn là nghiêng về một bên gϊếŧ hại, mãi đến khi những thợ săn còn lại chạy ra khỏi tổng bộ mới ngừng lại.

Dùng cương côn xuyên qua người Lôi Phách, cắm trên quảng trường, Trương Hiểu Vũ nói khẽ: "Ngàn vạn không cần phải chọc ta, đây là kết cục."

Ầm ầm, cưỡi Phún Hỏa Tích Dịch khủng bố, Trương Hiểu Vũ bước ra khỏi Thợ Săn Trấn trước sự run sợ của mọi người, chạy về hướng Bắc.

Sau khi Trương Hiểu Vũ đi không lâu, tin tức Độc Nha thợ săn đoàn và Hắc Sa thợ săn đoàn bị diệt nhanh chóng truyền khắp cả Thợ Săn Trấn, đối với cái tin tức rung động này, tất cả mọi người đều tràn đầy kinh ngạc, đặc biệt sau khi bọn họ biết rõ đối phương còn là một thiếu niên, lại càng kinh hãi vô cùng.

Một thiếu niên tuổi vẫn chưa tới hai mươi, lại có thể đơn thương độc mã gϊếŧ chết hai đại thợ săn đoàn chiếm giữ Thợ Săn Trấn nhiều năm, điều này cần thực lực rất mạnh.

Hai đại thợ săn đoàn bị diệt, cũng làm cho những thợ săn đoàn khácn nổi lên dã tâm, hơn mười cái thợ săn đoàn mới bắt đầu chiêu binh mãi mã, tranh thủ chiếm lĩnh chỗ tốt của tình thế hỗn loạn này.

Mạc Tháp Thành là một trong mười tòa thành lớn nhất sa mạc Đôn Hoàng, cũng là căn cứ địa của gia tộc Hách Liên, một mảnh xa hoa kiến trúc cực lớn trong thành, có một số ốc đảo, bên trong có cây có nước, vô cùng mát mẻ.

Dưới một tán cây, một thiếu phù mặc váy dài nằm ngả người trên ghế, tà váy xẻ lộ ra một mảng đùi trắng nõn nà.

Một cô gái trẻ tuổi mặc quần áo màu đỏ cầm theo một cây cốt tiên từ bên ngoài đi đến, nhìn thấy thiếu phụ sắc mặt vui vẻ hẳn lên: "Mẫu thân, người về từ lúc nào vậy?"

Thiếu phụ mở hai mắt diễm lệ như bảo châu ra, mỉm cười nói: "Đã về vài ngày rồi, Mân nhi, con ra ngoài tìm nội đan hoá thạch, có tìm được không?" Nếu như Trương Hiểu Vũ ở trong này, nhìn thấy thiếu phụ này chắc chắn sẽ nhận ra nàng chính là nữ Võ Vương Hách Liên Xuân Thủy gặp được trong sa mạc ngày đó.

Thì ra Hách Liên Nhị tiểu thư tên là Hách Liên Mân, tức giận nói: "Tìm thì tìm được rồi, nhưng trong lòng con vô cùng." Nhớ tới một bộ dáng thong dong của Trương Hiểu Vũ, khí nóng dồn lên đầu Hách Liên Mân.

A, Hách Liên Xuân Thủy hứng thú, hỏi: "Nói cho ta nghe một chút đi."

Hách Liên Mân liền đem chuyện Trương Hiểu Vũ đả thương Tháp Mộc và ngắn tiến giai Võ Sư cấp hai trong thời gian nói cho Hách Liên Xuân Thủy, hơn nữa nàng hoài nghi, trên tay Trương Hiểu Vũ còn nắm giữ vũ kỹ hạng nhất, có thể bằng thực lực Võ Sư cấp hai một quyền đánh trọng thương Võ Sư Tháp Mộc cấp ba, ít nhất cũng là Nhân cấp vũ kỹ.

Hách Liên Xuân Thủy nói: "Nghe con nói như vậy, tiểu gia hỏa này còn rất thần bí, nếu ta đoán không sau thì, hắn nhất định là phát hiện ra linh đan vũ kỹ một vị tiền bối cao thủ nào đó lưu lại, dù sao sa mạc Đôn Hoàng nà rộng lớn vô biên vô hạn, những thứ tiền nhân lưu lại cũng không ít." Hách Liên Xuân Thủy có thể đột phá đến cảnh giới Võ Vương cấp bốn, trở thành gia chủ, Hách Liên gia đại bộ phận nguyên nhân là do nàng phát hiện ra nguyên giới của một vị Võ Tông cường giả lưu lại, bên trong có một quyển sách vũ kỹ cực kỳ cường và một khỏa Hóa Linh Đan cấp bốn, nếu không thì nàng không thể đạt được cấp bậc hiện tại, bây giờ nàng cũng chỉ mới 38 tuổi mà thôi.

Hách Liên Mân nghe Hách Liên Xuân Thủy nói như vậy, nhãn tình sáng lên, vội vàng nói: "Mẫu thân, có thể cho con mượn một vị Đại Võ Sư hay không!"

Hách Liên Xuân Thủy sao có thể không biết tâm tư của Nữ Nhi, Hách Liên Mân thiên tính mạnh hơn, đối với thực lực cực kỳ si mê, đã biết rõ trên tay đối phương có linh đan và vũ kỹ cường đại, chắc chắn sẽ không bỏ qua, điểm này thật ra có chút giống mình.

Vượt qua dự kiến của Hách Liên Mân, Hách Liên Xuân Thủy lắc đầu, nói: "Không được, gia tộc tổng cộng mới có mười sáu vị Đại Võ Sư, trong đó một nửa đi vào sa mạc tìm kiếm kẻ xâm nhập, còn lại một nửa tất phải thủ hộ gia tộc." Mạc Tháp Thành là tòa thành lớn cực kỳ phồn hoa trong sa mạc, rất dễ dàng gặp nguy hiểm, thời khắc nguy cấp thời bất luận một vị Đại Võ Sư nào cũng vô cùng quan trọng.

Hách Liên Mân buồn rầu nói: "Xâm nhập sa mạc đến tột cùng là người nào, sao lại năm lần bảy lượt tới tìm chúng ta gây phiền toái."

Hách Liên Xuân Thủy cau mày nói: "Lần này tới là Võ Hùng cường giả Ô Lương Vũ của Nam Vực vô cùng lợi hại, thực lực tương xứng với Đại trưởng lão, bài danh thứ bảy trong thập đại cao thủ ở Thiên La Quốc."

"Thiên La Quốc!" Hách Liên Mân thân là đệ tử đại gia tộc, đối với tình thế Nam Vực vẫn vô cùng rõ ràng, Thiên La Quốc là một trong bốn nước của Nam Vực, chỉ cách sa mạc Đôn Hoàng một dãy núi phía Nam, diện tích to lớn, ít nhất gấp hơn trăm lần sa mạc Đôn Hoàng, thực lực của nó vô cùng mạnh mẽ.

"Trong khoảng thời gian này ngươi tốt nhất là nên ở trong nhà, gặp phải Ô Lương Vũ sẽ có phiền toàn lớn, ảnh hưởng tới kế hoạch của chúng ta." Hách Liên Xuân Thủy thản nhiên nói.

Hách Liên Mân không cam lòng nói: "Mẫu thân, cái sa mạc Đôn Hoàng này lớn như vậy, nào có chuyện trùng hợp như vậy, huống chi hắn lại không biết thân phận con, sao có thể tự hạ thân phận đi đối phó con chứ."

Hách Liên Xuân Thủy lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Thật khuyên không được ngươi, kỳ thật trong gia tộc cũng có không ít vũ kỹ thượng thừa, linh đan diệu được cũng không thiếu. Chờ chuyện lần này chấm dứt, ta sẽ đến Thiên La Quốc tìm mua vài món cho ngươi." Dù sao trong sa mạc dân cư cũng không nhiều, so với Nam Vực bao la quả là một trời một vực, một số linh đan diệu dược quý hiếm ở sa mạc, tại Nam Vực lại có không ít.

Thêm Bình Luận