Chương 17: Thất Thương Quyền chính thức
"Con đường Võ đạo, vĩnh viễn không có chừng mực, bởi vì cảm thấy đại nạn sắp đến, không muốn quyền pháp ngạo thế này biến mất ở nhân gian, đặc biệt lưu ở nơi đây, đợi người hữu duyên lấy ra, đem nó tỏa sáng một lần nữa.
Quyền Tông, Tư Đồ Hạo Thiên"
Quyền Tông Tư Đồ Hạo Thiên, người này không phải là cường giả cấp bậc Võ Tông sao, Trương Hiểu Vũ hít một hơi khí lạnh, thì ra Thất Thương Quyền là vũ kỹ của vị cường giả này, khó trách đẳng cấp cao dọa người.
Ta cũng không thể học không vũ kỹ của người ta, thôi thì dập đầu cho ngươi ba cái!
Trương Hiểu Vũ lui ra phía sau ba bước, dập đầu ba cái cho vị Võ Tông cường giả đã từng phong vân một cõi Võ này, trong nội tâm thì thầm: Lão tiền bối yên tâm, từ nay về sau ta nhất định sẽ đem Thất Thương Quyền của ngươi phát dương quang đại, ai không phục thì đánh kẻ đó.
Ba cái khấu đầu dập xong, dị biến nổi lên.
Tảng đá cực lớn ở chính giữa vỡ ra thành hai nửa, xuất hiện ở trong tầm mắt Trương Hiểu Vũ là một thạch đài nhỏ, bên trên có đặt một khỏa giới chỉ màu đen điêu khắc hoa văn cổ xưa.
Đồng dạng, trên bệ đá nhỏ cũng có khắc chữ.
Trương Hiểu Vũ vội tiến tới, đọc được: "Chúc mừng ngươi, ngươi mới chân chính là người hữu duyên, Thất Thương Quyền bên ngoài vốn là giả..."
Đọc đến nơi đây Trương Hiểu Vũ thiếu chút nữa thổ huyết, cái Quyền Tông Tư Đồ Hạo Thiên này quá trêu ngươi! Nếu không phải mình đột nhiên có suy nghĩ, dập đầu cho hắn ba cái, cũng đã lỡ mất dịp tốt.
Cười khổ một tiếng, Trương Hiểu Vũ tiếp tục nhìn xuống.
" Nguyên giới này cần nhỏ máu nhận chủ, sau khi nhận chủ dùng nguyên lực quán chú vào, có thể lấy ra vật phẩm ở bên trong. Mà sách vũ kỹ đặt ở bên trong mới là Thất Thương Quyền chân chính, ngươi có thể dập đầu ba cái cho ta, nói rõ ngươi và ta có duyên, nếu không vô duyên.
Ngoại trừ Thất Thương Quyền, trong giới chỉ còn có một thanh trọng kiếm, không biết được luyện chế bằng chất liệu gì mà lại nặng tới bảy trăm hai mươi cân, là ta ngẫu nhiên đoạt được, thật là huyền ảo.
Trong nguyên giới còn có dấu một phần bảo khố đồ không trọn vẹn, theo ta nghiên cứu mấy chục năm, rất có thể là mộ địa của một vị Võ Đế vài ngàn năm trước, đáng tiếc bảo khố đồ không trọn vẹn, tìm kiếm Võ Đế chi mộ chỉ là vô vọng, nếu có thể có được Thiên cấp công pháp, tất nhiên có thể đột phá đại nạn trong thời gian ngắn, đáng tiếc, đáng tiếc. . ."
Trong một đoạn thời gian này, Trương Hiểu Vũ cảm thấy hắn đã dùng cảm xúc nửa đời của mình phô bày ra hết, cảm khái một tiếng, cầm lấy giới chỉ màu đen.
Dựa theo Quyền Tông lão nhân gia nói, Trương Hiểu Vũ cắn ngón tay, nhỏ một giọt máu tươi lên trên mặt nhẫn.
Máu tươi chậm rãi bị hấp thu, giới chỉ tràn ngập tia sáng nhu hòa, Trương Hiểu Vũ dùng một tia nguyên lực quán chú vào bên trong giới chỉ, trong đầu đột ngột hiện lên không gian bao hàm trong giới chỉ.
Thì ra là không gian giới chỉ, mặc dù Trương Hiểu Vũ có chút kinh ngạc, bất quá cũng không hô to gọi nhỏ nữa, cái Đại Lục này thứ mình chưa thấy qua nhiều lắm, ngay cả một góc của băng sơn, như hạt gạo so với mặt trăng cũng chưa từng nhìn thấy.
Trong giới chỉ có một trọng kiếm màu đen, là một thanh trọng kiếm bề ngoài khắc đầy hoa văn kỳ dị, toàn thân đều được luyện chế từ kim loại màu đen kiếm, ước chừng dài tới một mét tám, so với thân thể Trương Hiểu Vũ hiện tại còn cao hơn một chút.
"Thanh trọng kiếm này phải chờ lực lượng thân thể của mình đủ mạnh mới lấy ra dùng được! Bảy trăm hai mươi cân không người phải bình thường có thể sử dụng, thậm chí cả cầm cũng cầm không nổi."
Lược qua trọng kiếm, tâm thần Trương Hiểu Vũ chú ý tới một bản vẽ trong góc không gian giới chỉ, ý niệm vừa động, bản vẽ hiển hiện ở trên hư không mặt nhẫn.
Trên mặt hàm chứa sự thích thú, Trương Hiểu Vũ nắm lấy phần bảo khố đồ.
Trong bảo khố đồ có núi có sông, còn có lộ tuyến phức tạp được đánh dấu bằng màu đỏ, Trương Hiểu Vũ không rõ địa hình Đại Lục này lắm, tự nhiên không thể nào xác định được đó là nơi nào. Theo như lời Quyền Tông lão nhân gia nói, đây là bảo khố đồ không trọn vẹn, ở ngoài lệ cũng có dấu hiệu bị xé, không biết được chia ra làm mấy phần.
Vũ Đế chi mộ, chỉ là mấy kí tự này đã đủ để hấp dẫn vô số cường giả đến tầm bảo, Trương Hiểu Vũ cũng rất có hứng thú, độc giả từng xem qua Ma Thổi Đèn chỉ sợ cũng có ý nghĩ này. Đáng tiếc thời đại không cho phép, hiện tại không giống với lúc trước, có thực lực chính là lão đại, đi đến chỗ nào cũng không có người cản trở ngươi, đáng tiếc bảo khố đồ hiện tại không trọn vẹn, muốn đi trộm mộ trước tiên phải gom góp đủ bảo khố đồ mới được.
Ngoại trừ hai thứ này, bên trong nguyên giới còn có một bình ngọc và một quyển sách vũ kỹ.
Bên cạnh bình ngọc có một tờ giấy, Trương Hiểu Vũ lấy nó ra đọc, trên đó viết "Hóa Nguyên Thủy cấp ba, dược tính thuần túy ôn hòa, cấp thấp Võ giả dùng sẽ không bị tổn thương kinh mạch."
Sẽ không tổn thương kinh mạch, Trương Hiểu Vũ mừng thầm, một ít dược phẩm đẳng cấp cao có dược lực rất bá đạo, tu vi đẳng cấp hơi thấp một chút sẽ bị nó cắn trả, hơn nữa nguyên lực ẩn chứa bên trong cũng không tinh thuần, cần phải đi trải qua thời gian dài luyện hóa mới có thể thành nguyên lực của chính mình. Mà Hóa Nguyên Thủy không thể nghi ngờ sẽ không xuất hiện tình huống như vậy, nếu không coi như là có hiệu quả, Trương Hiểu Vũ cũng không dám lấy thân thể của mình ra đùa giỡn.
Trước mặc kệ Hóa Nguyên Thủy, Trương Hiểu Vũ đưa ánh mắt quăng về phía cuối giới chỉ, sách vũ kỹ Thất Thương Quyền phổ.
Dù là đã biết kết quả rồi, nhưng tâm tình Trương Hiểu Vũ vẫn là rất kích động, lấy nó ra từ trong nguyên giới.
"Địa cấp thượng thừa vũ kỹ: Thất Thương Quyền, luyện đến đại thành, quỷ thần phải sợ hãi."
"Đệ nhất sát: Hắc Ma Thủ, quyền kình hộ thể, vô kiên bất tồi." Nguồn truyện:
Đọc TruyệnGiới thiệu vô cùng đơn giản, nhưng lại đem đặc tính bá đạo của đệ nhất sát - Hắc Ma Thủ miêu tả vô cùng rõ ràng, nếu đem nhất sát này luyện đến đại thành, chỉ sợ đã không thua Địa cấp vũ kỹ bình thường.
Tờ thứ nhất vẽ một cái hình người, dùng đường cong màu xanh da trời vẽ ra lộ tuyến huyền ảo quỷ dị, cuối cùng hội tụ ở trên cánh tay, đường cong màu xanh trở thành màu đỏ. Hơn nữa có rất nhiều kinh mạch khác, trên cánh tay rậm rạp chằng chịt lộ tuyến kinh mạch. Giống như bị một tấm lưới phủ lên trên.
"Thật phức tạp, không hổ là vũ kỹ thượng thừa nhất!" Trương Hiểu Vũ có chút kinh ngạc, lập tức tâm thần trầm xuống, dựa theo đồ hình vận hành nguyên lực, bắt đầu thử tu luyện Hắc Ma Thủ.
Một lúc sau, theo trên cánh tay truyền đến từng trận đau đớn, nắm tay phải Trương Hiểu Vũ đột nhiên đánh xuống dưới, trong tiếng vang ầm ầm, mặt đất ở dưới nắm tay trọng kích lập tức rạn nứt ra, giống như bị một thiết chùy cực lớn đập trúng vậy, một vòng sóng cuộn nhàn nhạt khuếch tán mọi nơi.
Khóe miệng lộ ra mỉm cười, Hắc Ma Thủ uy lực xác thực mạnh mẽ, lấy lực công kích của võ giả căn bản không đủ khả năng lưu lại ấn ký sâu như vậy trên mặt đá, nhưng Hắc Ma Thủ lại làm được, huống chi vừa rồi Trương Hiểu Vũ chỉ mới đả thông một bộ phận nhỏ kinh mạch trên cánh tay, chờ từ nay về sau kinh mạch cánh tay toàn bộ đả thông, Hắc Ma Thủ lại tu luyện đến đại thành, hẳn là là có thể làm được quyền kình hộ thể, vô kiên bất tồi.
Giờ phút này nội thương của Trương Hiểu Vũ còn chưa tốt, không chỉ có xương cốt trên bờ vai cánh tay trái bị hao tổn, lục phủ ngũ tạng cũng bị kình đạo cuồng bạo của Mạc Khắc chấn thương, khá tốt có Tích Cốt Tán và Tinh Nguyên Đan không ngừng trị liệu, nếu không tối thiểu cũng phải mười ngày nửa tháng mới có thể khỏi hẳn.
Trương Hiểu Vũ quyết định, tu luyện ở trong thạch thất này, chờ đạt tới cảnh giới Võ Sư rồi ra ngoài cũng không muộn, có Hóa Nguyên Thủy cấp ba, tấn cấp võ sư cũng không tốn hao thời gian quá dài.