Chương 14: Tham lam và hung tính
Trương Hiểu Vũ nhìn hòn đá trong tay, phía trên tỏa ra bạch quang yếu ớt, từng trận nguyên khí dư dả lan ra, chỉ cần ngửi nhẹ, tinh lực dường như cũng thư thái rất nhiều.
Trên mặt ba người Mạc Khắc không thể không hiện lên vẻ hâm mộ, tham lam, nhìn chằm chằm nội đan hóa thạch trên tay Trương Hiểu Vũ, tâm tình dần trở nên nặng nề hơn rất nhiều.
Nội đan chỉ có thú hoang ngoài cấp ba mới có thể hình thành, một viên nội đan cấp ba phối hợp với vài loại tài liệu khác có thể luyện ra một viên nguyên đan tăng tu vi đại võ sư, giá trị khoảng hơn năm trăm, vô cùng trân quý. Nội đan hóa thạch tên như ý nghĩa, là nội đan rớt trên đất qua nhiều năm nên hóa thạch, mặc dù cũng có thể phối hợp với các loại tài liệu khác luyện ra Tăng Nguyên Đan.
Đương nhiên tác dụng chủ yếu của nội đan hóa thạch không phải để luyện chế Tăng Nguyên Đan, mà bởi vì trong quá trình hóa thạch nó hấp thu rất nhiều vật chất mỏ quặng, khiến nó có rất nhiều tác dụng khác, ví dụ như có thể luyện chế Hổ Lực Đan gia tăng khí lực cho người luyện võ. Người dùng Hổ Lực Đan, căn cứ vào thể chất khác nhau của mỗi người, có thể tăng cường độ, cũng có thể tăng độ dẻo dai của kinh mạch.
Nói về giá trị, nội đan hóa thạch cấp ba tuyệt đối vượt trên nội đan cấp ba, khoảng hơn sáu trăm hai, hơn nữa giá cả cũng dao động, dù sao nội đan cấp ba trong cơ thể hoang thú cũng có, nhưng điều kiện hình thành nội đan hóa thạch thì khó hơn rất nhiều, hơn nữa rất khó kiếm, một viên nội đan hóa thạch nếu đem bán, cho dù bán mấy ngàn hai cũng có người mua, hơn nữa còn dễ bị tranh đoạt.
Ba người nuốt nước miếng nhìn nhau, trong đồng tử ẩn nhiên hung quang, giá trị nội đan hóa thạch đủ để bất cứ một ai cũng cảm thấy thèm muốn và nổi hung tính.
Chú ý tới ánh mắt khác thường trong mắt ba người, Trương Hiểu Vũ bỏ nội đan hóa thạch vào túi, thản nhiên nói: "Các ngươi tiếp tục đi săn đi! Ta đi trước một bước."
Mạc Khắc mơ hồ cản đường Trương Hiểu Vũ, cười nói: "Trương huynh đệ, ngày hôm qua chúng ta không phải đã nói rồi sao? Nếu có đồ vật gì thì mọi người chia đều, nội đan hóa thạch này."
Trương Hiểu Vũ cười lạnh nói: "Ta nhớ rõ là chia đều con mồi." Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Đọc Truyện chấm cơm.
Lý Đường lúc này mở miệng nói: "Là chúng ta quên nói cho ngươi biết, gia nhập đội ngũ chúng ta, có bất cứ thứ gì cũng phải chia đều, ngươi nói có đúng không Mạc Khắc, Trát Phổ."
"Đúng, Trương huynh đệ, ngươi làm như vậy dễ mất cảm tình lắm." Hai mắt Trát Phổ híp lại.
Nhìn ba người chặn kín đường lui của mình, càng lúc càng bước tới gần, Trương Hiểu Vũ thầm nghĩ: "Chỉ sợ các ngươi căn bản không muốn chia đều với ta, mà là muốn giết ta đoạt lấy nội đan hóa thạch. Đội ngũ tạm thời quả nhiên không thể dựa vào, đương nhiên, ta cũng chưa từng nghĩ tới cần nhờ vào các ngươi."
Nghĩ tới đây, Trương Hiểu Vũ nhếch miệng nói: "Vậy các ngươi tính sao bây giờ."
Đá lông nheo ý bảo Lý Đường lại gần Trương Hiểu Vũ một chút, Mạc Khắc cười hắc hắc nói: "Như vậy đi! Khối nội đan hóa thạch này giá trị nhiều nhất là một trăm hai, chúng ta mua nó, thế nào."
"Một trăm lượng bạc, vậy mà cũng là buôn bán sao?" Trương Hiểu Vũ thắt đai lưng, đứng thẳng trên cự thạch.
"Động thủ, Lý Đường." Mạc Khắc rống to.
Vù, hai chân dậm mạnh xuống, thân hình Lý Đường xẹt qua khoảng cách ba thước, trong nháy mắt đến gần Trương Hiểu Vũ còn ba thước, từ trong tay áo lấy ra hai thanh chủy thủ phát sáng hàn quang, đâm tới ngực Trương Hiểu Vũ.
Tốc độ quá nhanh, khẳng định là trước đây hắn đã ẩn tàng thực lực của mình, động cơ như thế nào đã không còn quan trọng, bây giờ là cuộc chiến sinh tử, tất cả những cái khác đều vô nghĩa.
Dường như vô cùng tin tưởng vào tốc độ của Lý Đường, Mạc Khắc cùng Trát Phổ nhếch miệng cười, lao nhanh đến, chuẩn bị công kích mạnh mẽ giết chết Trương Hiểu Vũ.
"Trương huynh đệ, nói thật cho ngươi biết, cho ngươi gia nhập đội ngũ chúng ta, chúng ta cũng không có ý định chia xẻ thành quả cho ngươi, vốn định qua vài ngày, sau khi hết lợi dụng sẽ giết ngươi, hiện tại coi như không còn sớm, vận khí ngươi quả thực rất tệ." Trên đường chạy tới, Mạc Khắc âm lãnh nói.
"Hừ, các ngươi ẩn tàng thực lực, ta làm sao không biết." Trương Hiểu Vũ ngửa người ra sau, dưới ánh mắt khó tin của cả đám, bàn tay thon dài linh hoạt nắm chính xác cổ tay Lý Đường, lam mang nhạt bắn ra, tiếng xương vỡ phát ra từ cổ tay Lý Đường.
Lý Đường chỉ cảm thấy cổ tay tê rần, thân thể nhất thời mất đi khống chế, bị Trương Hiểu Vũ cầm lấy, sau đó trở thành vũ khí quét ngang về phía Mạc Khắc cùng Trát Phổ đang xông lên.
Cái gì!
Mạc Khắc cùng Trát Phổ giật mình, sau khi lùi lại mấy bước, sắc mặt vô cùng khó coi nhìn chằm chằm Trương Hiểu Vũ.
"Rất tiếc, các ngươi không thể giữ ta lại được." Trương Hiểu Vũ kéo thân thể Lý Đường nhanh chóng nhảy xuống cự thạch, chạy đi.
"Ở lại cho ta." Trát Phổ dậm mạnh chân xuống đất, giống như đạn pháo lao về phía Trương Hiểu Vũ, nắm tay mang theo tiếng xé gió đánh về phía Trương Hiểu Vũ.
Lắc người qua một cái, Trương Hiểu Vũ cầm thân thể Lý Đường che giữa hắn và Trát Phổ.
"Hèn hạ! Phá Thạch Quyền". Ngoài dự đoán của Trương Hiểu Vũ, Trát Phổ chẳng những không chậm thế công, ngược lại còn thi triển ra võ công mạnh mẽ, một quyền đánh lên lưng Lý Đường.
Lý Đường trừng to mắt, nhìn chằm chằm Trát Phổ, hắn cũng tuyệt đối không tin, đồng bạn đã hợp tác rất lâu lại không để ý tới an nguy của hắn.
Nội tang vỡ vụn, phun ra một ngụm máu tươi, Lý Đường hung hăng hỏi: "Tại sao?"
Mạc Khắc từ phía sau đuổi theo, cười lạnh nói: "Không có lý do gì hết, trong đội ngũ này chỉ có ta và Trát Phổ mới là đồng bọn, những kẻ khác chỉ là dê béo."
Phá Thạch Quyền của Trát Phổ so với bom cũng không kém hơn bao nhiêu, xuyên thấu qua thân thể Lý Đường đánh lên vai Trương Hiểu Vũ, khiến hai người quay cuồng.
Phun ra một đống cát, Trương Hiểu Vũ ném Lý Đường đã tắt thở, giơ ngón tay cái lên nói: "Quả nhiên tàn nhẫ, tình nguyện bỏ mặc đồng bạn của mình, cũng muốn giữ ta lại."
"Đồng bạn? Hắn không phải." Trát Phổ cùng Mạc Khắc một trái một phải xông tới.
Dù bận vẫn ung dung nhìn hai người, Trương Hiểu Vũ phủi cát trên tay áo, lạnh nhạt nói: "Chỉ bằng vào hai người các ngươi mà muốn giữ ta lại, sợ rằng phải có một kẻ chết mới làm được." Đối mặt với một tên võ giả cấp sáu, Trương Hiểu Vũ hoàn toàn nắm chắc đánh bại hắn, nhưng hai người thì không chắc, đương nhiên đối phương muốn giữ hắn lại thì phải trả giá lớn.
Lắc cổ một cái, Mạc Khắc quỷ dị nhìn chằm chằm Trương Hiểu Vũ: "Đúng là nếu hai người chúng ta muốn cường hành giữ ngươi lại, rất có thể sẽ bị thương, thậm chí có một người chết, chỉ là, nếu như có cái này thì sao?" Mạc Khắc lấy ra một viên dược hoàn màu đỏ sậm từ trong túi ra, cười lạnh nói.
"Bạo Khí Hoàn!"
Sắc mặt Trương Hiểu Vũ khẽ động, Bạo Khí Hoàn hắn có xem qua trong dược điếm, mỗi một viên giá sáu lượng bạc, so với phần lớn dược phẩm cấp hai thì quý hơn rất nhiều, thuộc về một trong số vài loại dược phẩm cấp một quý nhất, đương nhiên cũng chỉ có võ giả mới đi mua loại dược phẩm này, bởi vì Bạo Khí Hoàn đối với võ sư có tác dụng vô cùng nhỏ. Chỉ là không nghĩ ra đối phương ngay cả thứ này cũng chuẩn bị, xem ra chuẩn bị cho việc giết người không ít thứ.
Nuốt Bạo Khí Hoàn vào miệng, chỉ một lát, nguyên lựng trong cơ thể hắn tăng vọt, da dẻ đổi sang màu đỏ nhạt.