Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thần Ma Cung Ứng Thương

Chương 99. Đồng ý với ta một điều kiện

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giang Thái Huyền không thèm để ý đến ba người bọn họ mà bảo A Hoài nhanh chóng đi nấu cơm, còn hắn mở Thiên Võng xem lại bài đăng hôm qua mà hắn đăng lên.

Hắn cũng không nhìn phần bình luận bên dưới mà tiếp tục đăng thêm một bài viết nữa: "Hai đại thế lực hợp mưu buôn bán thiên tài, Công Hội Dong Binh bán đứng đồng minh gửi đi hai viên thuốc, một thật một giả châm ngòi xích mích giữa Thanh Nguyệt Học Viện và Thần Ma đạo tràng – Hòng làm ngư ông đắc lợi trong khi hai phe chém gϊếŧ nhau, thủ đoạn hết mực hèn hạ."

"Giang Thái Huyền, ngươi đã gϊếŧ chủ sự của bọn ta còn dám đặt điều nói xấu Công Hội Dong Binh, không thể chấp nhận được! Châm ngòi mối quan hệ giữa ngươi và Thanh Nguyệt Học Viện? Nực cười! Quan hệ giữa bọn ngươi và Thanh Nguyệt Học Viện mà cũng cần châm ngòi thêm à?

Trương chấp sự thuộc Công Hội Dong Binh.

"Giang Thái Huyền, ngươi dám gϊếŧ đạo sư Lâm Thần của học viện bọn ta, thật ác độc! Thật là phách lối!! Phó viện trưởng đã xuất quan rồi, ngươi chờ ngày chết đi.

Thanh Nguyệt Lâm Hồng.

Sau khi Giang Thái Huyền đăng bài xong, Tây Môn Mập Mạp càng sốt ruột hơn: "Huyền ca, ngươi điên thật rồi, ngươi làm như vậy là đang chọc cho bọn họ kéo đến đây đánh đó."

Hoàng Nhược Yên cũng mang vẻ mặt sầu lo: "Tây Môn công tử, chúng ta chạy đi thôi. Đến gia tộc của ta sẽ không có người nào dám làm gì chúng ta nữa."

Giang Thái Huyền không để ý đến hai người họ mà gọi Lý Nguyên Bá đến: "Lý Quảng, khi nào thì Võ Tòng xuất quan?"

Lý Nguyên Bá vẻ mặt bình tĩnh đáp: "Có lẽ Võ Tòng sẽ xuất quan vào hôm nay, về phần Lý Quảng thì e là sẽ xuất quan sau mấy ngày nữa. Nếu cưỡng ép hắn xuất quan sẽ khiến hắn đột phá thất bại, khi đó chắc chắn phải cần rất nhiều Thần Ma đan mới có thể đột phá lại, thậm chí còn ảnh hưởng đến sự phát triển sau này."

Sắc mặt của Giang Thái Huyền có chút khó coi, nếu Lý Quảng có thể đột phá Đạo Quả thành công thì bọn họ chẳng cần lo lắng gì nữa, cứ trực tiếp xông lên cũng chả vấn đề gì, Lý Quảng chỉ cần bắn mấy phát cung là có thể giải quyết sạch bọn chúng.

Thế nhưng nếu cưỡng ép đột phá, lỡ như thất bại còn ảnh hưởng đến sự phát triển sau này, vậy thì rắc rối rồi đây.

"Nếu để cho ngươi xuất thủ thì nếu có Đạo Quả xuất hiện ngươi có thể ứng phó được không?

Giang Thái Huyền hỏi.

"Nếu là võ giả vừa đột phá lên Đạo Quả thì có thể, nhưng bên đối phương vẫn còn võ giả khác nữa, ta chỉ có thể đối phó với một Đạo Quả thôi.

Lý Nguyên Bá thản nhiên nói.

Hai người nói chuyện phiếm làm bọn Hoàng Nhược Yên giật nảy mình, Trúc Cơ đỉnh phong mà có khả năng gϊếŧ được Đạo Quả ư?

Phải biết, dù có là võ giả vừa tiến vào Đạo Quả thì cũng đã là một cảnh giới hoàn toàn khác biệt, phất tay một cái có thể dời non lấp biển, vô cùng khủng bố.

"Huyền ca, chúng ta chạy đi.

Tây Môn Mập Mạp cầu xin, vẻ mặt đầy hoảng sợ.

Giang Thái Huyền thần sắc bình thản đáp: "Sợ gì chứ? Ta sẽ bảo vệ các ngươi."

Cùng lắm thì đến lúc đó trốn vào đạo tràng, nếu thật sự có người gϊếŧ được hắn ở bên trong đạo tràng thì dù có chết hắn cũng sẵn lòng tán thưởng đối phương một phen.

Thức ăn chín, mấy người bọn họ ăn cơm, vẫn là thịt của yêu thú Trúc Cơ như cũ.

"Có người đến, là Trúc Cơ đỉnh phong.

Lý Nguyên Bá đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về một hướng phía

Hoàng Nhược Yên và Tây Môn Mập Mạp lập tức khẩn trương, A Hoài cũng buông bát đũa xuống gấp gáp bảo vệ ở phía trước Hoàng Nhược Yên.

Giang Thái Huyền nâng mắt nhìn, có một lão khất cái đi ra từ phía Thanh Nguyệt Sâm Lâm, mái tóc muối tiêu bóng dầu, tay cầm một cái chén bể, quần áo rách rưới như miếng giẻ lau miễn cưỡng khoác lên người, toàn thân tản ra mùi hôi chua.

Đám người Giang Thái Huyền đã được Lý Nguyên Bá nhắc nhở, nên cũng không tin người này thật sự chỉ là tên ăn mày, một tên ăn mày Trúc Cơ? Đang nói đùa à?

"Ngươi là người phương nào?

A Hoài lên tiếng đầu tiên.

Lý Nguyên Bá bình tĩnh nhìn về phía Giang Thái Huyền, lôi quang lấp lóe khắp toàn thân như ẩn như hiện.

"Mấy vị đừng hiểu lầm, ta và Giang tràng chủ đây có quen biết.

Lão khất cái đứng vững thì vội vàng nói.

"Quen biết với ta?

Giang Thái Huyền nghi hoặc, sao hắn không nhớ rõ bản thân có quen biết một vị Trúc Cơ đặc biệt như vậy?

"Nhưng có nước sạch không, để cho ta rửa ráy một phen?

Lão khất cái nói.

Lý Nguyên Bá vung tay lên, một thùng nước sạch bay qua, rơi vào người lão khất cái.

Lão khất cái vội vàng lau sạch mặt, để lộ ra một khuôn mặt hồng hào, sắc mặt Giang Thái Huyền và Tây Môn mập mạp đồng thời thay đổi: "Viện trưởng Thanh Nguyệt, Liễu Thanh Minh?!"

Hai người không cách nào tưởng tượng nổi lão khất cái lại là viện trưởng Thanh Nguyệt Liễu Thanh Minh.

"Khiến hai vị chê cười.

Liễu Thanh Minh cười khổ nói.

"Ngươi đến đây để làm gì? Chẳng lẽ là muốn báo thù cho Thanh Nguyệt Học Viện?

Tây Môn Mập Mạp khẩn trương, vị này chính là viện trưởng của Thanh Nguyệt, là võ giả Trúc Cơ đỉnh phong, tiếng tăm lẫy lừng khắp Thanh Nguyệt thành, xếp hàng đầu trong hàng ngũ Trúc Cơ.

"Báo thù ư?

Trong lòng Liễu Thanh Minh nao nao, cay đắng mà đáp: "Ta tới là để thông báo cho các vị mau chóng rời đi, Phó viện trưởng Lý Hồng sắp đến đây rồi."

"Mộc nãi nãi hiện đang ở đâu?

Giang Thái Huyền bình tĩnh hỏi.

"Mộc Vân mang theo Ứng Minh Nguyệt tiến vào Tông môn rồi. Từ nay về sau đoạn tuyệt hồng trần, ngươi cũng không cần đi tìm bà ấy, ngươi yên tâm, ta lấy tính mệnh của bản thân ra đảm bảo đó là một tông môn đàng hoàng.

Liễu Thanh Minh nói.

"Nghe nói là ngươi liều mạng dù trọng thương cũng cứu Mộc nãi nãi?

Giang Thái Huyền hỏi.

"Là ta. Trước kia ta và Mộc Vân sư muội phụng mệnh của Tông môn thành lập nên Thanh Nguyệt học viện nhằm bồi dưỡng nhân tài cho Tông Môn và cũng tạo phúc muốn chỉ điểm con đường tu luyện cho võ giả Thanh Nguyệt Thành. Đến nay, tâm ấy chẳng đổi mà Thanh Nguyệt học viện đã sớm đổi thay rồi.

Liễu Thanh Minh thở dài nói.

"Vậy vì sao ngươi không rời đi cùng Mộc nãi nãi?

Giang Thái Huyền hỏi.

"Mộc Vân đã có Minh Nguyệt chiếu cố rồi, còn ta lại không buông nổi Thanh Nguyệt Học Viện, nó là tâm huyết cả đời của ta và Mộc Vân sư muội, cho dù ta phải chết cũng không bao giờ từ bỏ."

Liễu Thanh Minh than thở, chua chát mà nói: "Chỉ tiếc, thực lực của ta không đủ lại còn bị thương, chỉ có thể giả làm tên ăn mày để ẩn mình."

"Làm viện trưởng mà có thể làm tới mức này, đúng là chẳng ai hơn được ngài.

A Hoài bĩu môi nói.

Liễu Thanh Minh: "..."

"Các ngươi nhanh chóng chạy đi, nếu không thì không kịp nữa rồi.

Liễu Thanh Minh thúc giục nói.

"Được được được.

Tây Môn Mập Mạp liên tục gật đầu: "Huyền ca, chúng ta mau đi thôi, chào viện trưởng."

"Ngồi xuống cho ta!" Giang Thái Huyền liếc nhìn Tây Môn Mập Mạp, buông ra một câu lạnh tanh, hắn chợt nhìn về phía Liễu Thanh Minh: "Ở Thanh Nguyệt Học Viện còn có mấy người theo phe ngươi?"

"Hai vị nguyên lão và mấy vị đạo sư, có điều ta đã để bọn hắn thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi rồi.

Liễu Thanh Minh nói.

"Đồng ý với ta một điều kiện, ta sẽ trả lại một Thanh Nguyệt Học Viện hoàn chỉnh cho ngươi.

Giang Thái Huyền lạnh lùng nói.
« Chương TrướcChương Tiếp »