Chương 73. Hoàng Nhược Yên, Tây Môn gặp hạn

"Cô nương, tại hạ là Tràng chủ Giang Thái Huyền của Thần Ma đạo tràng, xin hỏi nhị vị đây đêm khuya ghé thăm là có chuyện gì vậy?

Giang Thái Huyền bỗng nhiên quay đầu ngoặt sang một bên mà nhìn nam tử thanh niên nọ với ánh mắt tràn ngập đồng tình.

Nam tử thanh niên nọ cũng nhìn hắn một cái, trong mắt lóe lên một tia bi phẫn.

"Ngươi là tràng chủ à? Vậy ở đây có người nào tên là Tây Môn Tình không?

Con mắt to bằng hạt đậu nỗ lực mở ra, đầy khẩn trương mà nhìn chăm chú Giang Thái Huyền.

"Không biết cô nương tìm hắn chuyện gì?

Giang Thái Huyền gian nan mà nhìn lại đối phương, thanh âm và tướng mạo sao có thể có khoảng cách lớn như vậy chứ?

"Tràng chủ, Tây Môn Tình chính là lang quân như ý của ta. Tiểu nữ tên là Hoàng Nhược Yên, từng cùng Tây Môn công tử thề non hẹn biển, lưỡng tình tương duyệt..."

"Dừng lại!" Giang Thái Huyền chịu không nổi nữa: "Tây Môn Tình luôn luôn làm việc trong đạo tràng, hắn rất ít khi ra ngoài, làm sao có thể cùng cô nương đây thề non hẹn biển? Còn lưỡng tình tương duyệt?"

Tây Môn mập mạp đang "ngất xỉu" trong Đạo Tràng nhẹ nhõm thở ra một hơi dài, Huyền ca quả nhiên không bán đứng hắn.

"Mấy canh giờ trước, Tây Môn công tử đứng ở dưới lầu nhà ta ngâm thơ tình cho ta nghe. Tràng chủ ngươi nghe nhé: "Phượng hề Phượng hề quy cố hương...Ngao du tứ hải cầu kỳ hoàng...

Nếu như không phải yêu ta sâu đậm thì sao có thể viết ra những vần thơ rung động lòng người đến thế?

Nàng ta dùng thanh âm mềm nhẹ như tơ kể đến đây thì gương mặt cũng tràn đầy ngượng ngùng và kích động.

Khoé miệng Giang Thái Huyền giật một cái, hắn tuyệt đối không dám thừa nhận bài thơ này là do hắn dạy cho Tây Môn mập mạp. Hắn nhịn không được mà nhìn về phía tên thanh niên nọ thì phát hiện đối phương dùng vẻ mặt đầy kích động vỗ tay tán thưởng: "Tây Môn công tử văn chương thật tốt, không hổ danh là lang quân như ý của tiểu thư. Tràng chủ ngươi mau gọi Tây Môn công tử ra đây thành hôn luôn đi."

Tên này rốt cuộc khao khát gả người đến mức nào rồi vậy?

Mặt mũi Giang Thái Huyền cũng tái nhợt rồi, Tây Môn mập mạp ngươi rốt cuộc ngu đến mức nào mà có thể đối diện với một đống thịt cũng nổi ngâm thơ vậy?!

Trong đạo tràng Tây Môn mập mạp đang gấp như kiến bò chảo nóng, không ngừng co rụt cả người lại, chỉ sợ một khắc nào đó bị Giang Thái Huyền xông vào ném ra thành hôn cùng với Hoàng Nhược Yên.

"Khụ.

Giang Thái Huyền ho nhẹ một tiếng, nói: "Tây Môn Tình suy cho cùng vẫn người của đạo tràng chúng ta. Nếu là lưỡng tình tương duyệt thì đương nhiên ta đây không lí nào phản đối, nhưng chưa chắc Tây Môn Tình cũng có ý với Hoàng cô nương đây."

Giang Thái Huyền nói rất uyển chuyển rồi nhưng sắc mặt của Hoàng Nhược Yên vẫn rất khó coi: "Tràng chủ, Tây Môn công tử đã vì ta mà cả thơ tình cũng viết rồi, điều đó chưa đủ để chứng minh bọn ta lưỡng tình tương duyệt hay sao? Chẳng lẽ tràng chủ đây thật sự muốn chia rẽ uyên ương, hủy đi một mối lương duyên của hai kẻ có tình?"

"Cái này... Cô nương đừng vội nóng.

Giang Thái Huyền lau mồ hôi, cô gái này tám phần là không có ai lấy thì bỗng gặp được mập mạp ra tay trêu ghẹo nên lập tức nhận định mập mạp không chịu buông.

"Tràng chủ, tục ngữ đã có một câu lưỡng tình tương duyệt, nay tiểu thư nhà ta cũng đã nguyện ý gả cho mà tên Tây Môn Tình này còn dám không cưới sao?

Thanh niên võ giả kia rốt cục cũng được nghỉ ngơi đầy đủ rồi nên đứng dậy lên tiếng.

Gả cho?

Ý của hắn là Tây Môn mập mạp con mẹ nó đang trèo cao à?

Giang Thái Huyền bỗng cảm thấy dường như da mặt của hắn đang co rút dữ dội, tên này chắc chắn khao khát đến mức bằng mọi giá phải gả cho được vị kia rồi. Hắn cẩn thận cảm nhận lại lần nữa, tên này thế mà lại là Tiên Thiên, Tiên Thiên mà cam chịu làm nô bộc sao? Hơn nữa nhìn tướng mạo của hắn e là mới hai mươi mấy tuổi. Thành Thanh Nguyệt từ bao giờ xuất hiện ra một gia tộc dùng nô bộc sang vậy nhỉ?

Hơn nữa ở thành Thanh Nguyệt cũng có gia tộc cao cấp nào mang họ Hoàng đâu.

"Tràng chủ...

Hoàng Nhược Yên u oán mở miệng.

Trong đạo tràng, Tây Môn mập mạp chắp tay trước ngực, vẻ mặt đầy thành kính khấn: "Lão thiên gia, ngươi nhất định phải phù hộ cho ta, đừng để Huyền ca đem ta đưa ra ngoài."

Giang Thái Huyền nghiêm mặt, nói: "Bổn tràng chủ không phải người vô tình. Có điều, Thần Ma đạo tràng là một thế lực lớn nên nếu muốn cưới vợ cũng cần phải xem đối phương có thân phận gì, môn đăng hộ đối hay không nữa?"

"Vẫn là Huyền ca thông minh, cho bọn hắn biết khó mà lui.

Tây Môn mập mạp nhẹ nhàng thở ra, gương mặt khó coi cũng xuất hiện một tia cười nhẹ nhõm.

Thế lực lớn? Võ giả Tiên Thiên nọ bĩu môi, trong mắt lóe lên một tia khinh thường nhưng hắn không nói gì.

Hoàng Nhược Yên hơi sững sờ, nói: "Xin hỏi tràng chủ, như thế nào thì mới được coi là môn đăng hộ đối?"

"Tiểu thư, hắn đây là đang hỏi thân phận của ngươi, để ta nói cho.

Thanh niên võ giả giành nói: "Tràng chủ, tiểu thư nhà ta là con của một Đại Gia tộc, cụ thể hơn thì không thể nói được nhưng ta có thể cam đoan với ngươi rằng cả thành Thanh Nguyệt này không một ai dám trêu chọc."

Giang Thái Huyền nhướng mày, lại nói tiếp: "Vậy cũng được, coi như ngươi qua ải. Nhưng Tây Môn Tình chính là Đỉnh cấp biến dị Huyền Quy huyết mạch, là một Tuyệt Đỉnh thiên kiêu, tương lai ắt sẽ thành cường giả nắm quyền một phương."

Hoàng Nhược Yên cao hứng nói: "Chuyện này ta biết, lúc ấy Tây Môn lang quân đọc thơ tình đã triển lộ ra."

Mẹ nó!

Tây Môn mập mạp, ngươi não tàn đến mức lão tử cũng phải bất ngờ luôn?! Nếu là một mỹ nữ thì không sao, thế nhưng ngươi lại vừa ngâm thơ tình cho Hoàng Nhược Yên vừa triển lộ ra Đỉnh cấp huyết mạch là sao? Người ta không quấn lấy ngươi mới là lạ!