Chương 62. Quang minh chính đại đào chân tường

Khi ba vị Tiên Thiên võ giả đi rồi thì Giang Thái Huyền tiếp tục ngồi xổm ở trước cửa chờ khách. Hắn mở Thiên Võng lên, không ngoài dự liệu, phần giao lưu trên Thiên Võng đã bùng nổ.

"Thần Ma đạo tràng Giang Thái Huyền, ngươi mau đến khu rừng trong Học viện Thanh Nguyệt cho lão tử."

Giang Thái Huyền bấm vào xem nội dung bài đăng: Tên nghịch đồ Giang Thái Huyền tội ác tày trời. Từng là phận cô nhi được đạo sư Mộc Vân của Học viện Thanh Nguyệt một tay nuôi lớn. Nay đã không báo đáp công ơn dưỡng dục mà còn tàn sát đệ tử của Học viện Thanh Nguyệt, hãm hại đạo sư.

"Tên Giang Thái Huyền này lại là loại người gì vậy? Gϊếŧ hại người của học viện còn dám đi khắp nơi chửi bới học viện, thật quá ghê tởm."

"Tên này đúng là cặn bã, còn đáng ghét hơn cả tên Dư Thanh."

Càng xem những bình luật trả lời phía dưới, sắc mặt Giang Thái Huyền càng lạnh lẽo, hắn đáp lại một câu: "Học viện Thanh Nguyệt cạnh tranh với Thần Ma đạo tràng bọn ta không lại liền giở trò vu oan hãm hại người đấy à?"

"Ghê tởm, ngươi dám thề rằng ngươi không phải do Học viện Thanh Nguyệt nuôi lớn không?

Lâm Thần phẫn nộ nên mở miệng chửi mắng rất cay nghiệt: "Ngươi là một tên Bạch Nhãn Lang, cặn bã, phế..."

"Lâm Thần đạo sư, ta muốn hỏi ngươi, Học viện Thanh Nguyệt đã nuôi ta lớn như thế nào vậy?

Giang Thái Huyền cười lạnh.

"Chuyện này còn có ẩn tình à? Hôm nay ta cái gì cũng không thèm làm nữa, chỉ ngồi hóng đám người của Học viện Thanh Nguyệt và Thần Ma đạo tràng xâu xé lẫn nhau.

Có vị võ giả Tiên Thiên nào đó vui vẻ xen vào một câu.

Câu hỏi của Giang Thái Huyền khiến Lâm Thần nhất thời không biết trả lời thế nào, trầm mặc thật lâu mới trả lời: "Học viện Thanh Nguyệt đã nuôi ngươi từ nhỏ đến lớn, truyền thụ cho ngươi tri thức để tu luyện, do chính bản thân ngươi ngu ngốc học không xong còn oán hận đổ tội cho học viện à?"

"Đừng tự cho là mình cao quý.

Giang Thái Huyền cười lạnh một tiếng, trong lòng tức giận: "Học viện Thanh Nguyệt nuôi lớn ta? Ngươi nói câu này ra không sợ người khác cười rụng răng à!"

"Trước kia đúng là Mộc nãi nãi nuôi ta lớn lên, nhưng đó là Mộc nãi nãi tự dùng tiền lương của bà dưỡng dục ta, đời đời ta đều không quên công ơn của bà!"

"Mà các ngươi thì sao? Mở miệng ngậm miệng đều gọi ta là phế vật không có thiên phú, trực tiếp xem như nô ɭệ để sai sử, sung quân đến rừng rậm trong Thanh Nguyệt trông coi Dược điền cằn cỗi, hiện tại lại muốn ôm toàn bộ công ơn dưỡng dục vào người của Học viện Thanh Nguyệt các ngươi, các ngươi không cảm thấy nực cười à?"

"Vậy cũng được tính là ngươi lớn lên tại Học viện Thanh Nguyệt, bọn ta còn truyền thụ lại cho ngươi những kiến thức căn bản để tu luyện, muốn trách thì trách chính bản thân mình không có thiên phú, hơn nữa, ngươi làm vậy không sợ Mộc đạo sư nổi giận à?

Lâm Thần nói.

"Bà nội ngươi ai nói ta là phế vật? Lâm Thần, ngươi mà cũng dám nhận những kiến thúc tu luyện của ta là do ngươi truyền thụ cơ đấy? Không! Là Mộc nãi nãi dạy, không phải là các ngươi! Lũ đạo sư, viện trưởng của Học viện Thanh Nguyệt đều là một lũ mù lòa, chỉ biết mở miệng nói một tiếng phế vật. Nhưng không sao, ta thực tình cám ơn các ngươi, đã giúp ta trở thành một người biến dị huyết mạch Đỉnh cấp!" Giang Thái Huyền nói xong câu này thì không trả lời thêm bất cứ thứ gì nữa.

"Cái gì, biến dị huyết mạch Đỉnh cấp?"

"Lợi hại thế mà vẫn bị Học viện Thanh Nguyệt bỏ qua á?"

"Cái Học viện Thanh Nguyệt này đều bị mù à? Vừa có khế đất vừa có biến dị huyết mạch đỉnh cấp, ta dám cược tiền, toàn thể Học viện Thanh Nguyệt đều là bọn não tàn!"

Bài đăng bùng nổ trong nháy mắt, Lâm Thần ngơ ngác nhìn sáu chữ —— biến dị huyết mạch đỉnh cấp!!!

Chẳng lẽ lúc trước kiểm tra là bọn họ nhìn lầm, người này thật sự là biến dị huyết mạch đỉnh cấp?

Đúng là biến dị huyết mạch đỉnh cấp không dễ dàng tra ra được, cùng lắm bọn hắn chỉ mang tiếng sơ ý mà thôi, thế nhưng bọn họ lại cùng biến dị huyết mạch đỉnh cấp xung đột, chuyện này thì khó nói rồi.

"Không được, nhất định phải lên báo chủ nhiệm.

Lâm Thần vội vàng đứng dậy đi về hướng chỗ ở của chủ nhiệm.

"Lâm Thần đạo sư, đại sự không ổn.

Một học viên vội vàng chạy đến.

"Xảy ra chuyện gì?

Lâm Thần sắc mặt rất khó coi.

"Cửa học viện đột nhiên bị treo một tấm ván gỗ, phía trên viết chúng ta là lũ Học viện Thanh Nguyệt rác rưởi, kêu gọi học sinh nên đến Thần Ma đạo tràng gì gì đó.

Học vien nọ dè dặt kể lại.

"Giang Thái Huyền!" Lâm Thần nghiến răng nghiến lợi, tên này là loại người gì vậy? Còn dám nói quang minh chính đại cạnh tranh thương nghiệp, vậy ngươi treo quảng cáo trên cổng của Học viện Thanh Nguyệt là có ý gì hả?

Đây là quang minh chính đại đào chân tường thì có!!!

Giang Thái Huyền đóng Thiên Võng thì không tiếp tục để ý nữa. Chỉ là lúc Lý Nguyên Bá đi ra, sắc mặt có chút không dễ nhìn.

"Sao thế?

Giang Thái Huyền nghi hoặc hỏi.

"Tràng chủ, ta đã rảnh rỗi mấy hôm nay rồi, vẫn không có nhiệm vụ gì ạ?

Lý Nguyên Bá xoa xoa bàn tay, có chút nóng nảy: "Võ Tòng lúc bế quan thì xung kích Trúc Cơ rồi, Lý Quảng cũng chỉ còn thiếu một chút nữa là sẽ tiến vào Đạo Quả."

Giang Thái Huyền giật mình, thì ra là thế. Lý Quảng đạt được nhiều Thần Ma đan như vậy nên muốn cũng nhanh chóng tiến vào Đạo Quả, y đây là đang sốt ruột.

"Ngươi chịu khó chờ một chút, gần đây không có phát sinh việc gì lớn nên tạm thời không có nhiệm vụ.

Giang Thái Huyền nói.

"Tràng chủ, rẻ một chút ta cũng có thể tiếp nhận.

Lý Nguyên Bá nói, vì Thần Ma đan, hắn dự định giảm giá một chút cũng không sao.

Giang Thái Huyền lắc đầu cười khổ: "Chuyện này không thể được, phải là một trăm đồng tệ trở lên, hơn nữa phải là khách nhân chủ động thuê nhiệm vụ thì các ngươi mới có thể lấy được linh thực."

Đây là hạn chế chính thức mà hệ thống mở ra, nếu không thì chỉ cần tùy tiện làm mấy nhiệm vụ nho nhỏ, cho một tiền đồng đã được thì ăn Thần Ma đan thay cơm cũng ăn không hết.

Lý Nguyên Bá bất đắc dĩ thở dài một tiếng, có chút lo lắng nói: "Tràng chủ, vậy ngươi nhớ mau chóng phát triển đạo tràng."

Giang Thái Huyền bĩu môi, ngươi cho rằng ta không muốn vậy chắc? Ta so với các ngươi cũng sốt ruột chết đi được.