“Đánh!”
Một tiếng thét dài, mái tóc tung bay, sắc vàng loan tỏa, uy thế cuồng bạo, như thần tựa ma.
Võ Tòng nhún người đạp đất liền biến mất không còn bóng dáng, Phùng Hạo chỉ nhìn thấy một luồng ánh sáng màu vàng bay xẹt qua, mà Võ Tòng đã mất hút tại chỗ nọ.
Nơi đặt chân tiếp theo của y lại chính là nơi kế bên hổ vương, một nắm đấm vung lên khiến không khí nứt toác vỡ toang, nguyên khí từ thiên địa bùng sôi như thể có Võ Thần ghé qua, góc không gian này lại hệt như bị phong ấn.
Phùng Hạo hoảng sợ nhìn nắm đấm ấy, hắn cảm giác như bản thân đã bị khóa chặt không thể động đậy, cứng nhắc như thể trời sập vậy.
“Trời ạ, rõ ràng mình đã tránh xa cả trăm mét.”
Uỳnh
Grào
Nắm đấm vung xuống, hổ vương rít gào, ngay khi nó định phản kích thì lên lưng chợt nhói lên, cơ thể không lồ lập tức bay vụt ra ngoài, nó phun ra một mồm máu loãng, máu của yêu thú trúc cơ!
Dưới tác dụng của men rượu, lại thêm sự áp chế đến từ yêu thú hình hổ, Võ Tòng mang trong người thiên phú vô song đã nổi điên thật rồi!
Thể diện Thần Ma, nhiệm vụ thôi thúc buộc y phải sử dụng toàn lực!
Trước đó tuy đã từng giúp Thang Nguyệt Lộ làm nhiệm vụ nhưng y lại chưa hề gắng hết sức, dù sao chỉ tùy tiện ra tay y cũng đã có thể xử lý được đám yêu thú tiên thiên đó, thế nhưng hôm nay tên mập kia lại khoác lác liên hồi, lời đã nói ra, y cũng chỉ có thể đâm lao theo lao!
Ầm
Lại một quyền lao tới, cơ thể Tật Phong Hổ Vương chưa kịp tiếp đất lại bị hất lên cao một lần nữa, máu hổ tung tóe, thảm không thể tả.
Thân là yêu thú trúc cơ, thế mà sau khi Võ Tòng say rượu, ngay cả phản đòn nó cũng không đánh nổi!
Phùng Hạo trợn tròn mắt, liên tục kinh hãi nuốt nước miếng, hung tàn quá đi mất, tiên thiên đỉnh phong hạ đo ván trúc cơ đỉnh phong?
Nguyên nhân là do say rượu?
Con mẹ nó đùa nhau chắc?
Uống rượu mà mạnh được như thế? Đờ mờ ta từng say mấy lần rồi, ngay cả đi đường cũng khó chứ nói chi!
Bịch bịch...
Răng rắc
Một đấm rồi lại một đấm, dù là yêu hổ trúc cơ, cũng bị đánh tới gãy xương, nó kêu rên thảm thiết, máu tuôn ra như xối.
Bịch
Rắc
Một quyền này của Võ Tòng đánh thẳng vào đỉnh đầu yêu hổ, tiếng xương vỡ vụn lại vang lên, yêu thú trúc cơ thê lương rít lên chấm dứt sinh mạng của mình.
Giải quyết xong yêu hổ trúc cơ, Võ Tòng trực tiếp quệt mông ngồi ì xuống đất, y mệt lử người há miệng thở hồng hộc.
“Tiền bối, tiền bối dũng mãnh, tiền bối vô địch.” Phùng Hạo mừng rỡ không xiết, vừa trông thấy yêu hổ trúc cơ ngã xuống hắn đã lập tức lao nhanh về đây, ra sức khen ngợi Võ Tòng.
Võ Tòng liếc hắn một phen, rút lại nét mỏi mệt trên mặt: “Ta muốn nghỉ ngơi nửa canh giờ để hồi phục thể lực, nếu không sẽ không gϊếŧ thêm được con yêu thú trúc cơ nào nữa.”
Phùng Hạo vội gật đầu: “Được chứ, tiền bối nghỉ ngơi, tiền bối nghỉ ngơi.”
Nãy giờ mới chỉ gần nửa canh giờ trôi qua, đồng nghĩa với việc chỉ cần sắp xếp thời gian hợp lý thì một canh giờ có thể săn được một con yêu thú trúc cơ!
Năm mươi nguyên tệ này thật chất là do hắn mượn người ta ấy, nhưng giờ có một con yêu thú trúc cơ này, hắn trả nợ xong còn có thể lời thêm một khoản lớn, lời to rồi!
Loạt xoạt
Cây cỏ phía sau lay động, Phùng Hạo biến sắc, vội vã lẩn tới bên cạnh Võ Tòng: “Tiền bối, có yêu thú.”
Võ Tòng nhíu mày, nhìn lướt qua khu rừng, rồi thở phào nhẹ nhõm: “Hai còn hổ con, ngươi đi bắt đi, có lẽ là con của yêu hổ này.”
“Con của yêu hổ trúc cơ?” Phùng Hạo kích động, hấp tấp chạy nhào vào rừng, hậu đại của yêu thú trúc cơ sau khi trưởng thành có khả năng rất cao sẽ trở thành yêu thú trúc cơ, cho dù không được thì ít nhất cũng là tiên thiên!
Chẳng bao lâu, Phùng Hạo ôm hai con hổ con đi ra ngoài, hai con hổ vẫn còn nhỏ, chưa đạt được cảnh giới nào nên không thể phản khác, song nó lại mang một chút linh tính, bởi ánh mắt nó nhìn Võ Tòng tràn ngập sợ hãi.
Chúng nhìn xác yêu hổ dưới chân Võ Tòng, gầm gừ ai thán.
“Xem ra chúng thật sự là con của yêu hổ này.” Phùng Hạo nói.
Võ Tòng gật đầu, nếu không phải con của nó, yêu thú hình hổ bình thường chỉ cần cảm nhận được hơi thở của hắn đã sợ chết khϊếp rồi, nào dám mò đến?
“Tiền bối, vậy...” Phùng Hạo lại ngó sang yêu hổ trúc cơ đã chết.
“Nó là của ngươi, trong thời gian nhiệm vụ, mọi vật đều thuộc về ngươi.” Võ Tòng bình tĩnh đáp, đây là quy tắc, mà y, cũng chẳng thèm để mắt đến mấy thứ này.
“Đa tạ tiền bối.” Phùng Hạo mừng rỡ, vội vàng nhận lấy xác yêu hổ, hắn vừa trêu đừa hai con hổ con vừa thầm nghĩ, lần này hời to rồi.
Chợt, Phùng Hạo dòm Võ Tòng, hắn nói: “Tiền bối, không ngờ sau khi ngày uống rượu xong lại có thể gia tăng sức mạnh, ta biết một chỗ có Long Huyết Tích Dịch, chúng ta đi...”
“Bị gϊếŧ rồi, trong đợt kiểm tra trước.” Võ Tòng thờ ơ lên tiếng, không chờ Phùng Hạo tiếp tục, y giành nói: “Mọi chuyện tiếp theo cứ nghe ta, ta sẽ giúp ngươi.”
Phùng Hạo không biết, nhưng Võ Tòng hiểu rõ, lần này có thể gϊếŧ chết hổ vương chẳng qua là do nó là yêu thú dạng hổ, nếu đổi thành yêu thú khác, dù y các nốc bao nhiêu rượu cũng chỉ là công cốc.
Phùng Hạo im lặng, nhưng nghĩ đến Long Huyết Tích Dịch, hắn lại hỏi: “Bị gϊếŧ? Sao có thể, Long Huyết Tích Dịch mạnh như vậy, kỳ thi học viện, lẽ nào...”
Nói đến đây, Phùng Hạo kinh hãi trợn tròn mắt.
Võ Tòng bình tĩnh gật đầu: “Bị Lý Quảng gϊếŧ, cũng là cường giả trúc cơ được thuê mất ấy, tại ngươi đến trễ nên lỡ mất.”
Phùng Hạo sợ khϊếp vía, mấy võ giả được thuê đều ghê gớm tới vậy ư? Bởi hắn biết rõ con Long Huyết Tích Dịch đó chết như thế nào, không bị thương, chết do trúng độc.
Con mẹ nó thật hung tàn, tiên thiên gϊếŧ trúc cơ thì thôi đi, còn trúc cơ gϊếŧ trúc cơ, nhìn nguyên nhân chết của Long Huyết Tích Dịch cũng đủ biết lần đó ra tay chẳng phí sức chút nào.
Hắn không phải học sinh của Thanh Nguyệt Học Viện nên cũng chỉ nghe kể lại, vốn còn nghĩ con Long Huyết Tích Dịch này sống ở chỗ khác chứ không phải con nằm trong Yêu Thú Sơn Mạch, ai ngờ hắn lầm rồi, nó không chỉ ở đây, mà còn bị bạn của Võ Tòng gϊếŧ.
“Lỡ mất thì lỡ mất, có tiền bối ở đây, ta đã biết đủ rồi.” Tuy có chút tiếc nuối nhưng chẳng mấy chốc Phùng Hạo đã điều chỉnh xong cảm xúc.
Lúc nãy gϊếŧ được một yêu thú trúc cơ, hắn còn bắt được thêm hai con nhỏ, cho dù có đi cùng Lý Quảng cũng chưa chắc có được nhiều thứ như vậy, sao hắn lại có thể không hài lòng cơ chứ?