Chương 21: Phải Kịp Thời Gian, Gấp Lắm!

Tây Môn mập mạp nước miếng văng tung tóe giảng đạo lý, giống như đã da^ʍ hóa thành Thanh Nguyệt vậy, kích động đến toàn thân run rẩy.

Kế tiếp, Tây Môn mập mạp bị đánh càng thảm hơn, mặt mũi bầm dập không nói đi thân thể còn sưng một cục to.

Chạng vạng tối, Võ Tòng khiêng hai đầu Tiên Thiên yêu thú trở về, về phần Trần Xung, thì tự mình về nhà.

“Tràng chủ, ta đã hoàn thành nhiệm vụ.” Võ Tòng giành công chạy đến phía trước Giang Thái Huyền.

Lý Quảng vẻ mặt hâm mộ, Tây Môn mập mạp vẻ mặt mơ hồ, không hiểu hai vị chủ nhân này đang giở trò quỷ gì, rõ ràng có thực lực mạnh như vậy, còn muốn ở chỗ này.

Giang Thái Huyền trừng mí mắt lên, lấy ra một viên Thần Ma đan, đưa cho Võ Tòng: “Đây, phần thưởng của ngươi."

“Đa tạ tràng chủ.” Võ Tòng cầm Thần Ma đan, vẻ mặt vui mừng, đồng thời không quên khıêυ khí©h Lý Quảng một chút .

“Tràng chủ, lúc làm nhiệm vụ, ta thăm dò được một việc.” Võ Tòng thu hồi Thần Ma đan, một mặt vui mừng nói.

“Chuyện gì?” Giang Thái Huyền ngẩng đầu, hắn biết, nếu như không liên quan tới việc làm ăn, Võ Tòng sẽ không hứng thú.

“Nghe nói hai ngày này, thành Thanh Nguyệt tổ chức một trận thi đấu đi săn ở đây, đám đạo sư, học sinh học viện Thanh Nguyệt cũng sẽ tham gia.” Võ Tòng nói.

“Cụ thể là ngày nào?” Giang Thái Huyền vội nuốt miệng thịt xuống, hỏi.

“Không biết cụ thể này nào, chỉ biết là hai ngày này.” Võ Tòng nói.

“Cơm nước xong xuôi, ngươi trong đêm vào thành ngay, nghe ngóng việc này, nhất định phải có được tin tức cặn kẽ, đến lúc đó nghe ta sẽ có an bài.” Giang Thái Huyền nói.

“Tràng chủ, ta thì sao?” Lý Quảng gấp gáp, chuyện gì đều để Võ Tòng làm, mình thành đồ trang trí rồi sao? Có nhiệm vụ, tràng chủ khẳng định sẽ sắp xếp Võ Tòng trước, như vậy sao được?

“Ngươi? Ngươi ngay trong đêm đánh Tây Môn mập mạp, ta muốn huyết mạch của hắn trong thời gian ngắn nhất phải kích hoạt!” Giang Thái Huyền trầm giọng nói.

"Huyền ca......"

Tây Môn mập mạp vẻ mặt cầu xin, cho dù có lý tưởng, cũng chống đỡ không nổi ngày đêm bị đánh đập.

Nhưng hắn còn chưa hết lời, Giang Thái Huyền trực tiếp cắt đứt: “Tây Môn mập tử, ca ca ta là vì tốt cho ngươi, nhìn bảng hiệu của ta xem, Huyền ca về sau còn muốn cho ngươi cơ hội da^ʍ hoá thần nữ !”

“Da^ʍ hóa thần nữ?” Tây Môn mập mạp mở to hai mắt nhìn, nhìn thấy bồi dưỡng, chế tạo, thu về bảng hiệu củaThần Ma, nuốt nước miếng một cái, hắn, không tin!

Thế nhưng, hiện thực luôn không chiều lòng người, Tây Môn mập mạp vừa muốn chạy trốn, liền bị Lý Quảng dẫn theo đi.

“Tràng chủ, thật ra, ta có thể cùng Lý Quảng thay phiên làm nhiệm vụ này.” Võ Tòng xoa xoa nắm đấm, nói.



Giang Thái Huyền liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Không được, ta sợ ngươi lỡ tay đem hắn đánh chết.”

Vỗn dĩ Tây Môn mập mạp sức mạnh yếu ớt, nếu như trước mặt Võ Tòng nói lý tưởng của hắn, không chết cũng phế, đây là nhân viên chào hàng sau này, sao có thể để Võ Tòng ra tay chứ?

“Đúng rồi, thay ta đem cái bảng hiệu này... bỏ đi, ngươi thân phận quá cao, để ta trực tiếp đi đi.” Giang Thái Huyền bĩu môi, vốn định bảo Võ Tòng đem bảng hiệu Trần Xung ôm trở về đi treo lại, nhưng Võ Tòng khẳng định không làm, vẫn nên đừng lên tiếng.

Võ Tòng cùng Lý Quảng đều đi làm việc, Giang Thái Huyền đang muốn về đạo tràng, Vương Minh Minh lại tới.

“Nhanh như vậy đã có tiền?” Giang Thái Huyền cười híp mắt ra nghênh đón Vương Minh Minh.

“Huyền ca, đám tiểu thương kia, cửa hàng thật sự rất nghèo, miễn cưỡng thu về một trăm kim tệ, đến liều một phát.” Vương Minh Minh nói.

“Mời.” Thịt muỗi dù ít cũng là thịt, Giang Thái Huyền đương nhiên hoan nghênh, đưa Vương Minh Minh đi vào bàn quay trước.

“Ting, cảm ơn đã tham gia.”

“Ting, cảm ơn đã tham gia.”

“Ting...”

Trong nháy mắt, một trăm kim tệ đã hết, Vương Minh Minh sắc mặt ảm đạm, thở dài, đứng dậy rời đi.

“Vương...”

Giang Thái Huyền còn muốn nói nữa, Vương Minh Minh lại mở miệng: “Huyền ca, những thứ này nếu lấy đi, sẽ còn xuất hiện không?”

Lúc trước hắn quên hỏi, việc này phải biết rõ ràng, nếu không sau người khác lấy đi, hắn không phải uổng công rồi sao?

“Đổi mới mỗi ngày, phần thưởng vô hạn, chỉ cần ngươi nạp đủ...”

"Ta biết rồi Huyền ca, ta đi học viện thu phí bảo hộ."

Vương Minh Minh biết được đáp án, trong nháy mắt kích động, nếu đã vô hạn, cũng tức là, chỉ cần có tiền, về sau nhất định có.

“Ây, Vương...”

“Huyền ca, đừng nói nữa, ta phải kịp thời gian, gấp lắm.”

“Ta chỉ là muốn nói, trong học viện người giỏi rất nhiều, ngươi đừng bị người ta đánh chết.” Giang Thái Huyền miệng nói to, đáng tiếc, Vương Minh Minh đã chạy xa rồi.

Vương Minh Minh đi không bao lâu, Thang Nguyệt Lộ lại tới.



Giang Thái Huyền nhìn Thang Nguyệt Lộ, mang theo ý cười: “Thang tiểu thư, lần này tới muốn chọn gì?”

Hai mắt trong trẻo của Thang Nguyệt Lộ quét qua quầy hàng, trong mắt lộ ra một tia tiếc hận: "Bàn quay đi, thứ khác đắt quá, ta cũng mua không nổi.

"Còn có thứ rẻ đó." Giang Thái Huyền liền vội vàng giới thiệu: "Đây là Thần Ma linh thực, Tiên Thiên linh thạch cấp thấp, chỉ cần ba ngàn nguyên tệ; một sợi Tiên Thiên linh khí, chỉ cần năm ngàn nguyên tệ. Một viên Thần Ma đan, chỉ cần một vạn nguyên tệ."

“Linh thạch, linh khí, đều không cần giới thiệu, viên Thần Ma đan này, tuyệt đối là vật mà ngươi cần, hắn có thể rèn luyện thể chất, cho dù là Thần Ma cũng có loại dùng lâu dài, càng có thể khiến cho thể chất, huyết mạch tăng cấp, Thần võ huyết của ngươi, chỉ là Thần cấp cấp thấp, nếu như phục dụng đầy đủ, tuyệt đối năng lên tới cấp trung.”

"Ngươi suy nghĩ chút xem, Thần huyết cấp thấp, đều khiến thiên tư yêu nghiệt như ngươi, trực tiếp vọt đến Võ đạo cấp chín đỉnh phong, cấp trung thần huyết, vậy...”

“Ngươi đừng nói nữa, ta mua không nổi.” Thang Nguyệt Lộ lộ ra nụ cười khổ, nàng cũng muốn, nhưng, nàng thật mua không nổi.

Một viên Thần Ma đan cũng mắc như vậy, còn phải dùng đủ nhiều, bao nhiêu mới là đủ nhiều? Đây chính là cái hang không đáy, bẫy to.

“Được rồi, ngươi tự mình xem xem.” Giang Thái Huyền chậc lưỡi, có chút chưa thỏa mãn đành ngậm miệng .

“Đúng rồi, chuyện thi đấu đi săn, ngươi có biết không?” Giang Thái Huyền trong lòng hơi kích động, lên tiếng hỏi.

“Thi đấu đi săn?” Thang Nguyệt Lộ hơi sững sờ, trầm tư một lát, nói: “Ta đúng là biết một chút, đây là thành Thanh Nguyệt thi đấu tuyển chọn, về sau còn có cả nước thi đấu đi săn, chỉ là thời gian cụ thể, không quá chắc chắn, tràng chủ từ đâu biết được, chuyện thi đấu đi săn này?”

“Trần Xung đã tới, hắn nói một chút, nhưng thời gian cụ thể cũng không nói, có thể là hai ngày này.” Giang Thái Huyền nói.

“Trần Xung à? Nếu là hắn, vậy tám chín phần mười là đúng rồi.” Thang Nguyệt Lộ gật đầu nói.

“Ồ? Trần Xung này, có bản lĩnh gì, việc ngươi và Vương Minh Minh không biết nhưng hắn lại biết?” Giang Thái Huyền tò mò.

“Tỷ tỷ của hắn là thiên tài cấp cao của học viện Thanh Nguyệt, biết một chút tin tức cũng rất bình thường, không nói nữa, ta trở về xoay tiền, ngày đó thi đấu đi săn, Lý Quảng giữ cho ta.” Thang Nguyệt Lộ ném một câu nói, bàn quay cũng không có tâm tư mà chơi, vội vã rời đi.

“Xem ra, lần thi đấu đi săn này rất quan trọng?” Giang Thái Huyền sờ lên cằm, cơ hội kiếm món hời đã tới rồi!

“Mười nhiệm vụ làm ăn, có thể hoàn thành hay không, liền nhờ trận thi đấu đi săn này rồi.” Giang Thái Huyền suy tư.

“Xem ra, người biết đến trận thi đấu đi săn này cũng không nhiều, tin tức Võ Tòng tìm hiểu lần này, không biết có thể thăm dò được hay không, còn hiện tại thì xem trước xem mình còn bao nhiêu tiền.”

Trong lúc Giang Thái Huyền đang đếm tiền, thì ở thành Thanh Nguyệt,Thang Nguyệt Lộ đang xoay tiền, Trần Xung cũng đang gấp gáp kiếm tiền, thậm chí, tìm tới vị thiên tài tỷ tỷ kia của mình.

Lần này, hắn muốn đạt được ba hạng đầu, chỉ có ba hạng đầu, mới có thể có đầy đủ phần thưởng, để địa vị trong gia tộc của hắn cao hơn, tài nguyên sẽ có được càng nhiều hơn.

Hắn cũng không phải Vương Minh Minh, nhận được muôn vàn sự sủng ái, ưu thế của hắn, chỉ có một điểm đó là có một thiên tài tỷ tỷ yêu thương hắn.

“Tỷ, chỉ cần ngươi cho ta đủ tiền, ta liền có thể lấy được phần thưởng thi đấu đi săn!”