Chương 100. Ngươi còn do dự cái gì?

"Ý ngươi là sao?

Liễu Thanh Minh ngơ ngác.

"Ta muốn ngươi trở lại Thanh Nguyệt Học Viện và thừa nhận toàn bộ sai lầm trong chuyện này, sau đó công khai ra ngoài, bên cạnh đó, còn phải dẫn theo những người còn lại đứng về phe ngươi thừa nhận các ngươi không bằng Thần Ma đạo tràng ta.

Giang Thái Huyền nói.

Lần trước Lâm Thần thừa nhận là do bị bức bách, hơn nữa cũng không đại diện cho Thần Ma đạo tràng được, hắn cũng không hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng nếu là Liễu Thanh Minh thì khác, y là viện trưởng Thanh Nguyệt hàng thật giá thật, có hắn ra mặt tuyệt đối có khả năng hoàn thành nhiệm vụ.

Liễu Thanh Minh trong mắt lóe lên vẻ hoang mang, y có chút bất an. Bây giờ đã là thời khắc mấu chốt mà Giang Thái Huyền còn so đo chuyện này làm gì? Hắn đến tột cùng là đang suy nghĩ gì?

"Liễu Thanh Minh, không ngờ ngươi lại đi cấu kết với Thần Ma đạo tràng, thảo nào một tên phế vật lại dám cả gan chống lại Thanh Nguyệt."

Một tiếng cười truyền đến, một bóng người cầm trường kiếm chậm rãi bay đến, uy lực cường đại bao phủ toàn bộ đạo tràng.

"Lý Hồng!" Liễu Thanh Minh sắc mặt đại biến, lắc mình một cái xông lên chặn trước đám người nọ: "Các ngươi đi mau, ta bọc hậu yểm trợ cho."

"Viện trưởng, bộ ngươi có thói quen bọc hậu hả?.

Giang Thái Huyền vô cùng ngạc nhiên, y không nhìn thấy ở đây còn có một Thần Ma Lý Nguyên Bá à?

"Liễu Thanh Minh, ta bây giờ đã là bán Đạo Quả, siêu việt Trúc Cơ, hạng tàn phế như ngươi mà cũng dám cản ta?

Lý Hồng cười lạnh một tiếng rồi vung kiếm, một luồng sát khí toả ra.

"Bán Đạo Quả?

Liễu Thanh Minh còn chưa mở miệng thì bỗng một bóng người chắp tay bay đến, toàn thân lập loè lôi quang, thần thái uy nghiêm tựa như lôi thần: "Trong mắt Thần chỉ có Trúc Cơ và Đạo Quả, không có cái gọi là bán Đạo Quả!"

"Thần? Không tồn tại cái gọi là bán Đạo Quả? Buồn cười!" Lý Hồng cười lạnh một tiếng, trường kiếm phá không mà ra: "Ta đây một kiếm chém ngươi rồi lại diệt Liễu Thanh Minh cũng không muộn!"

Lý Nguyên Bá đứng chắp tay, toàn thân lập loè tử kim quang, kim chùy hiện lên, hắn liếc xéo Lý Hồng: "Gϊếŧ ngươi chẳng cần đến một chiêu!"

Gϊếŧ ngươi, chẳng cần đến một chiêu!

Vừa nói xong thì Lý Nguyên Bá lập tức xòe hai tay ra ra, kim chùy và Thiên Lôi lấp loè lóa mắt.

Sấm sét ở chân trời chớp động, lập loè tử kim quang, thần lực uy vũ, bá khí vô song, một chùy vừa giáng xuống, hư không lập tức vặn vẹo, nguyên khí đất trời bạo loạn.

Một kiếm này, Lý Hồng đã đạt đến cực hạn của Trúc Cơ, bước một chân vào cảnh giới Đạo Quả, uy thế vô song như muốn kết liễu Lý Nguyên Bá bằng một chiêu.

Tử Kim Chùy chấn động, một luồng năng lượng khổng lồ phóng xuống, toàn bộ chùy đột nhiên dừng lại, vô số lôi điện bao phủ Lý Hồng.

Kiếm thế cường đại, Lý Hồng bước nhanh như gió, trường kiếm trong tay nhằm thẳng vào yết hầu đối phương, chiêu của Lý Nguyên Bá hắn căn bản không để vào mắt, đang muốn ra chiêu thì bỗng không khí ở bốn phương đột nhiên sền sệt lại khiến tốc độ của hắn giảm mạnh.

Cả một trời lôi quang trút xuống, Lý Hồng không kịp trốn tránh trong nháy mắt bị lôi quang bao phủ.

Ông.

Thu lại kim chùy, Lý Nguyên Bá chắp tay quay về, thần sắc lãnh đạm nói: "Nửa chiêu!"

Oanh.

Bỗng lôi quang đột nhiên nổ tung, trên không trung chỉ còn lại vài miếng thịt vụn văng tung tóe, trường kiếm vỡ nát, không sót lại một thứ gì.

"Lý Hồng đã chết thật ư?

Liễu Thanh Minh ngơ ngác, thật đúng là một chiêu cũng chưa tới!

Tây Môn Mập Mạp há to miệng, nhịn không được nói một câu: "Lợi hại như hắn mà chỉ cần nửa chiêu!"

"Thần Ma đạo tràng, Liễu Thanh Minh ta không..."

Liễu Thanh Minh thở dài một tiếng, thổn thức không thôi, đang muốn cảm thán một câu thì Giang Thái Huyền quả quyết cắt ngang: "Viện trưởng, lại đây, ta cho ngươi một cơ hội thay đổi vận mệnh."

Nói rồi kéo Liễu Thanh Minh tiến vào đạo tràng.

"Tràng chủ, người ta trở thành ăn mày rồi mà ngươi cũng không buông tha à?

A Hoài nói.

Giang Thái Huyền không có thời gian để ý tới A Hoài, hắn chỉ vào kệ hàng: "Ngươi xem, đây là công pháp, thể chất, huyết mạch, tất cả đều là nguyên bộ, chỉ cần ngươi có tiền đều có thể lấy đi."

"Còn nữa, nếu huyết mạch của ngươi bị hao tổn thì đã có Thần Huyết đan thỏa mãn ngươi, thể chất không tốt? Thần Ma đan giúp ngươi giải ưu sầu, huyết mạch không cách nào kích hoạt? Dùng Kích Hoạt Chi Thủ, bảo đảm thành công."

"Cuối cùng, phẩm chất nguyên lực thấp? Không thành vấn đề, tiên thiên linh khí có thể tinh luyện chất lượng nguyên lực của ngươi, cũng có thể dùng để tu luyện. Chỉ cần ngươi có tiền thì tất cả những thứ này đều có thể là của ngươi, nếu thực sự không có tiền thì có thể quay bàn quay, một mai kim tệ có thể tranh thủ được một cơ duyên nghịch thiên đổi vận."

Liễu Thanh Minh ngây ngốc nhìn Giang Thái Huyền đang thao thao bất tuyệt, lại nhìn về phía các loại thương phẩm. Hắn đột nhiên có cảm giác hắn sống trên đời nhiều năm như vậy chỉ là sống vô ích.

Hắn nỗ lực dốc hết sức bồi dưỡng thiên tài, còn bị đồng môn lừa một cú nhớ đời, mệt như chó chết cũng không được một chỗ tốt nào, còn xém chút nữa góp cả mạng vào luôn.

Hiện tại, ngươi nói với ta, những thứ này chỉ cần dùng tiền là đều có thể mua được?

Ngươi nói sớm một chút, ta con mẹ nó còn mở học viện làm gì, ta đi buôn bán không tốt hơn sao?!

"Viện trưởng, ngươi đang nghĩ gì vậy?

Giang Thái Huyền nhìn Liễu Thanh Minh đang ngu người, quan tâm hỏi.

"Ta..."

"Lý Hồng chết rồi, còn ngươi vẫn là viện trưởng của Thanh Nguyệt như cũ. Hết thảy mọi chuyện đương nhiên sẽ nghe theo ngươi phân phó, ngươi đến kho tiền lấy tiền tới mua đồ đi."

"Thế nhưng là..."

"Nhưng mà cái gì, ngươi còn do dự cái gì nữa? Ngươi không muốn đột phá Đạo Quả à? Đột phá Đạo Quả rồi thì Công Hội Dong Binh gì gì đó, thành chủ Thanh Nguyệt Thành gì gì đó đều không còn quan trọng.."

"Ta không có tiền.

Liễu Thanh Minh nói một hơi, hắn sợ nếu không nói xong, Giang Thái Huyền sẽ không để hắn có cơ hội mở miệng.

"Ngươi có thể trở về lấy.

Giang Thái Huyền bĩu môi.

"Trước khi ta đến đã phân phó bọn họ đem toàn bộ của cải phân phát cho các học viên rồi rời đi.

Liễu Thanh Minh lúng túng nói.

"..."

!