"Xin chào, đây là quý phủ của Phán Quan đại nhân. Hiện tại ngài ấy đang bận, có gì xin vui lòng nói lại với tôi."
"Tiểu Khiêu, đừng có phá nữa mà. Cậu không hợp làm thư ký đâu."
"Ha ha ha, lần đầu cậu gọi đến, nên mình muốn giỡn chút mà. Đã lâu rồi không có ai trên đó gọi cho Phán Quan đại nhân."
Sau khi Đào Tuyết Ương bấm số, người nhận điện thoại là tiểu Khiêu. Khi chưa làm người hầu dưới Địa Phủ, thì cô từng ở chung nhà với Đào Tuyết Ương. Vì lúc chết, oán khi chưa tan, muốn ở lại trần gian báo thù. Đến khi giải quyết xong mọi chuyện, cô đã hoàn thành tâm nguyện tới Địa Phủ, rồi trở thành thân cận của Phán Quan Thôi Ngọc. Lúc trước, Thôi Ngọc có để lại số điện thoại cho Đào Tuyết Ương, nhưng Đào Tuyết Ương chưa từng gọi. Thật hiếm thấy có điện thoại, nên tiểu Khiêu nổi hứng, làm Đào Tuyết Ương ghét bỏ.
"Ta chả cần biết hắn bận hay rãnh. Ta có việc tìm hắn, kêu hắn lập tức tới gặp ta." – Trọng Dạ giật lấy điện thoại của Đào Tuyết Ương, nói.
"Đào Đào, ai vừa nói vậy? Nghe khẩu khí phách lối, giống thiên sư thối kia, nhưng giọng thì không phải." – Tiểu Khiêu không thích Sư Âm. Dám bảo Phán Quan mặt lạnh của Địa Phủ lập tức tới gặp, ngoài trừ Sư Âm kiêu ngạo, thì nàng không nghĩ đến ai khác. Nhưng giọng nói này thật sự không giống…
"Cũng gần vậy, nhưng chị ấy là Trọng Dạ, chị họ của Sư Âm." – Đào Tuyết Ương nhếch miệng cười. Ngoài thiên sư khó ưa nhà nàng, còn có thân thích của chị ấy nữa.
"Trọng Dạ? Trọng……Trọng Dạ? Thượng thần Trọng Dạ?" – Tiểu Khiêu cũng sợ hết hồn. Không nghĩ đến, nhân vật trong truyền thuyết lại dùng cách này tìm Thôi Ngọc. Nhưng nói đi nói lại, cô bạn này của nàng thật tốt số, quen biết cả đại thần.
Đào Tuyết Ương nghe tiểu Khiêu lắp bắp, dù tính cách cậu ấy rất dễ giận, nhưng vừa nghe tên Trọng Dạ liền hoảng. Thật không biết vị thần này đã làm bao nhiêu chuyện xấu, mà ai nghe đến đều sợ mất mật.
"Nghe nói, ngươi tìm ta?"
"Cậu là Tào Tháo hả, hù chết chị rồi!"
Điện thoại trên tay Đào Tuyết Ương vẫn chưa bỏ xuống, nhưng Thôi Ngọc đã xuất hiện thoải mái ngồi trên salong phòng khách. Quen biết cả đám thần tiên chẳng có gì tốt, suốt ngày tới vô ảnh đi vô tung, bất ngờ ở đâu chui ra. Ngoại trừ đẹp hơn mấy con ma quỷ, thì chả có gì khác ma quỷ.
"Đừng có chửi thầm, em nghe được đó." – Thôi Ngọc lười nhác dựa vào ghế, gương mặt yêu nghiệt đủ để làm tất cả minh tinh màn bạc phai mờ. Tính cách lạnh lùng, bộ dạng "chớ đến gần ta".
"Đúng là đáng ghét. Học đệ đáng yêu của tôi, đã một đi không trở lại. Hzai ~~~"
"Ngừng, chị đủ rồi đó."
Thôi Ngọc nhíu mày, cảm thấy đau đầu. Lúc nào Đào Tuyết Ương cũng dùng vẻ mặt đau khổ, khó chịu, nhìn hắn. Sở dĩ Đào Tuyết Ương và Thôi Ngọc quen biết, vì hắn xui xẻo cãi nhau với Diêm Vương, không cẩn thận bị đẩy vào Luân Hồi Đạo, trở thành phàm nhân. Hắn từng là một con mọt sách, có trí nhớ siêu phàm, cả ngày chạy theo Đào Tuyết Ương lao đầu vào chỗ chết nghiêm cứu linh dị, bị quỷ dí, bị quỷ hù. Sau đó, thì không may qua đời, rồi trở về làm Phán Quan. Nhưng Đào Tuyết Ương lúc nào cũng nhớ tới Thôi Ngọc khi còn làm người, cả ngày cứ lẩm bẩm "học đệ đáng yêu", mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ ma quỷ của hắn liền sợ hãi.
"Ta tìm ngươi, không phải để hai người ôn chuyện xưa đâu." – Trọng Dạ nhìn hai người cứ ngồi tán dóc, vội vàng ngăn lại, ngồi bên cạnh Thôi Ngọc. Sau đó, thoải mái vuốt vai Thôi Ngọc: "Ta thật sự không muốn đến Nhân giới thi, cũng chả muốn thấy tiểu tử ngươi. Không phải thư ký bé nhỏ của ngươi nói rằng ngươi rất bận, không thể đến sao?"
"Là ngươi gọi, làm ta sợ phải mau mau tới đây. Ngươi tìm ta, khẳng định chả có gì tốt." – Thôi Ngọc và Trọng Dạ quen biết cũng được trăm nghìn năm, không thể quen hơn được nữa. Công việc của Phán Quan rất bận, bình thường không có chuyện sẽ không liên hệ với bất cứ ai. Khi biết bà bạn già đột nhiên tìm, nhất định không có chuyện tốt.
"Hiện tại, ta đang thi tốt nghiệp, có thể quậy được gì? Ta chỉ muốn hỏi ngươi chút chuyện. Gần đây Bách Quỷ lên Nhân gian làm chuyện ác, chuyện này ngươi biết không? Cửa giam Bách Quỷ bị hỏng lúc nào? Tại sao không ai quản?" – Trọng Dạ chào hỏi xong rồi, bắt đầu nói chính sự.
"Mùng 3 tháng 6." – Thôi Ngọc trả lời ngắn gọn, Trọng Dạ chắc chắn biết ngày này.
"Đúng là ngày tốt, đó là ngày ta hạ phàm để thi. Ta nói, bọn họ tại sao lại báo trước ngày thi cho ta? Thì ra là do chuyện này, đẩy hết trách nhiệm lên người ta. Khi nào về Thiên giới, ta sẽ đốt bỏ phủ giám khảo ra đề thi."
"Ngươi nên nghĩ cách gia tăng số điểm đi. Ta nghe nói, đã có người thi xong, về Thiên giới rồi. Ngươi đúng là độc nhất, chỉ hơn ba mươi điểm, không tìm ra người thứ hai."
"Hơn ba mươi điểm là khá lắm rồi! Nếu bọn họ lấy cái này làm đề thi, vậy ta cứ xông thẳng vào Bách Quỷ Địa Ngục là được cộng điểm thôi."
Thôi Ngọc thở dài, sau đó đập một phát vào gáy Trọng Dạ, làm trán Trọng Dạ đập vào đầu gối. Đào Tuyết Ương nói hắn là quỷ sứ đúng không sai, hoàn toàn không nhẹ tay chút nào.
"Đầu óc ngươi tỉnh táo chút được không? Với số điểm của ngươi, thì pháp lực được bao nhiêu? Muốn đến Bách Quỷ Địa Ngục để chịu chết à? Hơn nữa, Bách Quỷ Địa Ngục môn là bị ngoại lực phá hoại, nhưng lại chẳng biết nó xuất phát từ đâu. Nói cách khác, Bách Quỷ được một thế lực rất mạnh giúp đỡ. Cái gì cũng không biết, đừng có làm liều." – Thôi Ngọc biết bạn già luôn làm việc thiếu suy nghĩ, không sợ trời không sợ đất, nên muốn nhắc nhở cô ấy một chút. Thiên giới muốn cô ấy hạ phàm, vì muốn sửa đổi tính cách này của cô ấy.
"Tiểu tử, ngươi muốn đánh ta lâu lắm rồi phải không?" – Trọng Dạ ôm đầu, hai mắt rực lửa. Thôi Ngọc vì nàng mà phân tích thế cuộc, nhưng không có nghĩa là nàng tha thứ cho hắn dám đánh nàng.
Trọng Dạ tức giận, muốn đá Thôi Ngọc một cái để trả thù. Thôi Ngọc biết Trọng Dạ sẽ nổi nóng, nên nhanh chóng biến sang cái ghế khác ngồi.
"Tính tình nóng nảy của ngươi nên sửa đổi đi, nếu không vì thừa kế chức vị của cha ngươi, thì ngươi còn phải chờ thêm mấy ngàn năm. Những lời lúc nãy, ngươi nên nhớ cho kỹ đi. Bách Quỷ vương có một người bí ẩn mạnh mẽ giúp đỡ, bọn hắn vẫn chưa có hành động gì to tát, nên Thiên giới không thể chủ động khai chiến. Hiện tại, ngươi cứ bình tĩnh phục hồi pháp lực, rồi tính tiếp."
"Nhiều chuyện!" – Trọng Dạ bực mình ngoáy lỗ tai, rồi hỏi: "Vì thế, ngươi cũng không biết tình trạng hiện tại thế nào?"
"Đang điều tra."
"Nếu Thiên giới đã đưa ra đề thi này, vậy thì ta liền phá bỏ nó. Nếu có kết quả, nhớ báo cho ta."
"Ta giúp ngươi, có tính là gian lận không?"
"Ngươi hoàn toàn không có tiết lộ thông tin nào được chưa? Cút, cút, cút!"
Trọng Dạ ghét bỏ phất tay, muốn đuổi ruồi. Dám nói chuyện như vậy với Phán Quan Thôi Ngọc chỉ có Trọng Dạ thôi, hắn cũng đã quen, chỉ cười cười. Sau đó, Thôi Ngọc đi lên lầu chào Đào Tuyết Ương một tiếng, rồi biến mất.
Trọng Dạ gọi Nhược Nhược hiện thân, muốn hỏi cô ấy gọi thần tiên khác để hỏi thăm tin tức có phạm quy hay không. Nhược Nhược nói, chỉ cần nàng tự hoàn thành nhiệm vụ, thì sẽ được điểm, nếu được thần tiên khác giúp đỡ sẽ không có điểm. Nhưng nếu chỉ là hỏi thăm tin tức, rồi tự nàng đi giải quyết, vẫn được tính điểm.
Sau khi xác nhận xong, Trọng Dạ không cần khách sáo, bắt những thần tiên khác làʍ t̠ìиɦ báo cho nàng. Ví dụ như Thần Tài chuyên bị bắt nạt Kim Hâm, Xí Thần Cố Tiểu Mễ sùng bái Trọng Dạ. Đại thần đã lên tiếng, tất nhiên các tiểu thần phải ra sức ủng hộ.
Dựa theo lời Thôi Ngọc, những thần tiên khác cũng đã đυ.ng với hơn cả trăm con quỷ, không biết còn bao nhiêu thần tiên đang thi ở Nhân giới. Nhưng đảm bảo đã ít đi, nếu không đã cãi nhau um trời. Bây giờ, chưa thể biết rõ mục đích của Bách Quỷ, nhưng có lẽ gϊếŧ người chỉ là do thói quen của bọn chúng. Giống như Thực Phát Quỷ, nhìn thấy mái tóc đẹp sẽ không kiềm lòng được nhai ngấu nghiến. Có thể từ đầu, họ đã đoán sai mục đích của chúng, Bách Quỷ không phải muốn làm loạn nhân gian, mà đang hợp tác với người đã phá hỏng cửa Bách Quỷ Địa Ngục.
Đã một tuần trôi qua sau chuyện Đố Phụ Tân Thần, trường học Sư Quả cũng hoạch động bình thường trở lại. Nhưng, bể bơi vẫn đang bị phong tỏa.
Những ngày trôi qua thật quá yên bình, mỗi ngày vẫn có vài vụ án nho nhỏ xảy ra, nhưng không quan hệ đến thần ma quỷ quái. Giống như, trước khi một cơn bão ập đến, mọi thứ sẽ rất bình yên, khiến người ta thấy bất an. Trọng Dạ vẫn chưa nhận được tin tức nào từ những thần tiên khác, nên tiếp tục làm việc tốt để tăng điểm. Nàng phải khôi phục pháp lực, mới có thể dễ dàng giải quyết nếu có chuyện xảy ra.
"Cô họ! Lớp con vừa có một giáo viên mới, cực kỳ đẹp. Tất nhiên, chỉ là đẹp so với người bình thường thôi." – Sau khi tan học, Sư Quả lập tức chạy về tìm Trọng Dạ. Cô họ đang ở nằm ở vườn hoa, hình như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Đẹp! Là chuyện bình thường với thần tiên yêu quái, nhưng so với người thường thì đẹp quá mức. Đám người này đẹp đến mức phản khoa học, con người rất khó đẹp đến mức đó. Tất nhiên, Trọng Dạ đối với chuyện này không có gì hứng thú, chỉ là ừ đại vài tiếng.
"Giáo viên mới đúng là không bình thường."
"Giáo viên đó rất có vấn đề."
Trong vườn hoa, xuất hiện thêm hai cô gái tóc dài, mặc đồng phục giống Sư Quả. Hai người này đẹp như thiếu nữ trong tranh, không có chút thực tế. Khí chất hai người khác xa nhau, một thì xinh đẹp có nụ cười nhàn nhạt, một thì nói thẳng là hung dữ, có thể nổi khùng mọi lúc mọi nơi.
"Có ý gì?" – Trọng Dạ hứng thú với lời nói của hai người.
"Không giống con người." – Phượng Hoàng nói thật, nàng rất ít cười, nên rất dễ bị hiểu lầm là mặt đơ. Nhưng đôi khi, nàng sẽ cho ngươi một nụ cười rất ấm áp.
"Đảm bảo 100%, tuyệt đối không phải con người! Toàn thân tỏa ra cái 'mùi' khiến ta muốn ói." – Lỵ Hương ghét bỏ nói tiếp.
Nghỉ hè kết thúc Phượng Hoàng và Lỵ Hương từ Ngọc Tiên Sơn trở về, vẫn sống tại nhà họ Sư. Hai người có vài lần gặp Trọng Dạ, nhưng đây là lần đầu tiên nói chuyện với nhau. Trọng Dạ cũng biết thân phận của hai người, một là Tuyết Nữ yêu quái đến từ Nhật Bản, một là thức thần của Sư Âm đã tu luyện thành yêu. Trọng Dạ vẫn hứng thú nghe hai người nói.
"Tại sao tôi không phát hiện?" – Sư Quả ồn ào kêu lên. Chỉ có nàng không phát hiện điều gì lạ, nghe như đứa ngu vậy.
"Bởi vì nhóc ngu ngốc!" – Lỵ Hương châm chọc, thậm chí còn một tiếng.
"Ngươi nói cái gì, con tuyết yêu chết tiệt! Có tin ta xé nát cái miệng của ngươi không?"
"Hai người bình tĩnh, không được đánh nhau. Đây là vườn hoa nhà người ta."