Chương 2: Dòng Máu Thức Tỉnh

Luna choáng váng tỉnh dậy, mồ hôi lạnh túa ra như tắm. Cơn đau đầu dữ dội vẫn còn âm ỉ, nhưng những hình ảnh kinh hoàng kia đã biến mất. Nàng nhìn quanh, thấy mình đang nằm trên giường, trong căn nhà gỗ quen thuộc. Bà ngoại đang ngồi bên cạnh, gương mặt đầy lo lắng.

"Luna, con sao rồi? Con đã bất tỉnh suốt cả ngày." Bà ngoại nhẹ nhàng vuốt tóc Luna, giọng nói run run.

Luna cố gắng nở một nụ cười trấn an bà: "Con không sao đâu bà. Chỉ là… một cơn ác mộng."

Nhưng trong lòng nàng, một nỗi bất an mơ hồ vẫn còn đó. Cơn ác mộng kia chân thực đến đáng sợ, khiến nàng không thể nào quên được. Nàng cảm thấy như có một bí mật khủng khϊếp nào đó đang ẩn giấu trong con người mình, chờ đợi thời khắc bùng nổ.

Đêm hôm đó, trăng máu treo lơ lửng trên bầu trời, nhuốm đỏ cả khu rừng. Luna không ngủ được. Nàng ra khỏi nhà, đi về phía ngọn đồi sau làng. Nơi đó có một cây cổ thụ khổng lồ, nơi nàng thường đến để ngắm sao.

Đứng dưới tán cây cổ thụ, Luna ngước nhìn bầu trời đầy sao. Bỗng nhiên, nàng cảm thấy một luồng năng lượng kỳ lạ đang dâng lên trong cơ thể. Đôi mắt nàng bỗng chuyển sang màu đỏ rực, mái tóc đen dài bay lên trong gió, tỏa ra một ánh sáng ma mị. Một đôi cánh đen khổng lồ mọc ra từ sau lưng nàng, che khuất cả bầu trời đêm.

Luna hét lên kinh hãi. Nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình. Sức mạnh kỳ lạ này, đôi cánh đen đáng sợ này… Nàng cảm thấy mình như đang biến thành một con quái vật.

Đúng lúc đó, một giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng nàng: "Đừng sợ. Đó là dòng máu của ngươi đang thức tỉnh."

Luna quay lại, thấy một người đàn ông cao lớn, khoác trên mình chiếc áo choàng đen, đang đứng dưới gốc cây cổ thụ. Khuôn mặt anh ta ẩn trong bóng tối, chỉ có đôi mắt đỏ rực như máu lóe lên một tia sáng kỳ lạ.

"Ngươi là ai?" Luna hỏi, giọng run run.

Người đàn ông mỉm cười, nụ cười khiến Luna cảm thấy lạnh sống lưng: "Ta là Asmodeus, thuộc hạ của Ma Thần Azrael. Ta đến để đưa ngươi về nơi ngươi thuộc về."

Luna lùi lại một bước, ánh mắt đầy cảnh giác: "Ma Thần Azrael? Ngươi… ngươi muốn làm gì ta?"

Asmodeus tiến lại gần Luna, giọng nói như một lời thì thầm ma mị: "Ngươi là chìa khóa phong ấn cuối cùng, Luna. Ngươi là người sẽ giải phóng chủ nhân của ta khỏi ngục tù ngàn năm. Hãy đến với ta, và cùng nhau thống trị thế giới này."

Luna nhìn Asmodeus, cảm thấy một sức hút kỳ lạ từ hắn. Dòng máu ma quỷ trong người nàng đang sục sôi, thôi thúc nàng đến bên hắn. Nhưng rồi, hình ảnh người bà hiền từ, hình ảnh ngôi làng yên bình hiện lên trong tâm trí nàng. Luna lắc đầu, cố gắng chống lại sức hút của Asmodeus.

"Ta… ta không phải là chìa khóa của ngươi. Ta… ta sẽ không đi theo ngươi."

Asmodeus cười khẩy: "Ngươi không có sự lựa chọn nào khác đâu, Luna. Định mệnh của ngươi đã được an bài. Sớm muộn gì, ngươi cũng sẽ thuộc về chúng ta."

Hắn vươn tay về phía Luna, ánh mắt đỏ rực như muốn nuốt chửng nàng. Cuộc chiến giữa thiện và ác, giữa định mệnh và lựa chọn, chính thức bắt đầu.