Chương 1: Dấu Hiệu Tận Thế

Bầu trời nhuốm màu đỏ máu, tựa như một lời nguyền rủa treo lơ lửng trên đỉnh đầu nhân loại. Đại địa nứt nẻ, những khe nứt sâu hun hút không ngừng phun trào ma khí âm u lạnh lẽo. Mùi tanh tưởi của máu và xác chết tràn ngập trong không khí, hòa quyện với tiếng gào thét tuyệt vọng của con người, tạo thành một bản giao hưởng chết chóc.

Đã mười năm kể từ khi phong ấn giam cầm Ma Thần Azrael bắt đầu suy yếu. Mười năm chìm trong sợ hãi, mười năm chứng kiến thế giới từng tươi đẹp dần chìm vào bóng tối. Ma thú hung tàn tràn ra từ khe nứt địa ngục, tàn phá làng mạc, gϊếŧ chóc không ngừng. Loài người co cụm trong những thành trì cuối cùng, run rẩy cầu nguyện cho một phép màu.

Trong thánh điện đổ nát của Thần Ánh Sáng, vị đại tư tế già nua, gương mặt khắc khổ, siết chặt cây trượng bạc trong tay. Ngài nhìn về phía bức tượng thần đã vỡ nát một nửa, giọng nói khàn đặc vang lên giữa không gian tĩnh mịch: "Lời tiên tri đã ứng nghiệm. Thời khắc quyết định số phận nhân loại đã đến."

Xung quanh, các vị trưởng lão với gương mặt xám ngoạm, lo lắng nhìn về phía đại tư tế. Một người lên tiếng, giọng run run: "Ngài nói… nói cô gái ấy… đã xuất hiện?"

Đại tư tế gật đầu, ánh mắt nhìn xa xăm về phía chân trời đỏ máu: "Theo lời tiên tri, nàng mang trong mình dòng máu của cả thần thánh lẫn ma quỷ. Nàng là chìa khóa phong ấn cuối cùng, cũng là vũ khí tối thượng chống lại Azrael. Nhưng… nàng cũng có thể là tai họa diệt vong, là kẻ mở ra cánh cổng địa ngục."

Trong một ngôi làng nhỏ hẻo lánh, nằm ẩn mình giữa dãy núi trùng điệp, một cô gái với mái tóc đen dài như màn đêm đang lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời đỏ rực. Nàng tên là Luna, mười sáu tuổi, sống một cuộc đời bình yên bên cạnh người bà đã nuôi nấng nàng từ nhỏ. Nàng không biết gì về thân phận thật sự của mình, cũng không hay biết rằng định mệnh đã chọn nàng gánh vác trọng trách của cả thế giới.

Đôi mắt tím than của Luna ánh lên một tia lo lắng. Nàng cảm nhận được một sự bất an mơ hồ, một sức mạnh kỳ lạ đang dâng lên trong cơ thể. Bỗng nhiên, một cơn đau nhói xuyên qua đầu Luna, khiến nàng ôm đầu khuỵu xuống. Những hình ảnh hỗn loạn, những tiếng gào thét kinh hoàng, những trận chiến đẫm máu… tất cả ùa vào tâm trí nàng như một cơn lốc xoáy.

Giữa cơn đau đớn tột cùng, Luna nghe thấy một giọng nói vang vọng bên tai, lạnh lẽo như đến từ địa ngục: "Đã đến lúc… thức tỉnh rồi… chìa khóa của ta…"