Cách hô giá này làm cho mọi người hơi có chút không kịp thích ứng.
Lâm Thái Thành bên này cũng muốn chen chân gọi giá, nhưng quả thực kêu giá như thế này chẳng khác nào vung tiền qua cửa sổ cả.
“Cha, chúng ta không tiếp tục sao?’ Lâm Kỳ An giục cha mình.
“Chúng ta không thiếu vài tỷ kia, nhưng nếu đi theo thì rất khó rút chân, huống hồ nếu cứ tăng tiền thì giá trị vượt quá mặt hàng.
Quan hệ cũng không nhất thiết là tiêu tiền vô ích.”
Lâm Thái Thành giải thích với Lâm Kỳ An.
“Năm tỷ.” Hoàng Đàn lúc này mở miệng hô giá.
Cả khán phòng đều tập trung nhìn vào Hoàng Đàn, không một lời nói nào, kia là Hoàng tổng, không ai rõ chống lưng của hắn ta.
Nhưng chỉ biết hắn là người không nên động vào.
Nhìn thấy người hô giá là Hoàng Đàn thì Dương Minh Thành nhíu mày nhìn sang, chỉ thấy Hoàng Đàn chỉ làm một động tác nâng ly nhìn lại.
“Sau tỷ.” Hào Đanh Đạt vẫn kiên trì hô giá tiếp theo.
Đứng bên cạnh, Lục Thạc cảm thấy Hào tổng sắp điên rồi, sao lại bỏ vài tỷ chỉ mua một bộ Huyết Ngọc chứ.
Huống hồ họ đến chỉ để kết giao chứ không phải tiêu tiền nha.
“Hào tổng, quá rồi… không nên…” Lục Thạc kéo tay Hào Danh Đạt muốn khuyên.
“Cô yên tâm, tôi biết nên làm gì.” Hào Danh Đạt chỉ bỏ lại một câu rồi tiếp tục tập trung.
Đây là thói quen của anh ta, làm gì đó sẽ tập trung cao độ để đạt hiệu quả tốt nhất.
Nhìn bộ dạng này của Hào Danh Đạt, Lục Thạc cũng không khuyên nhủ gì thêm, cô biết anh ta có chủ kiến cũng khó mà đổi được.
“Bảy tỷ.” Hoàng Đàn vẫn bình thản ra giá.
Dương Minh Thành nhìn qua hướng này cảm thấy Hoàng Đàn quá tùy ý, cũng không hiểu rõ dụng ý của hắn ta.
“Tám tỷ.” Dương Minh Thành tìm một chỗ ngồi xuống trước, sau đó lại hô giá.
Hắn lấy điện thoại nhắn tin đến Hoàng Đàn hỏi có chuyện gì.
Nhưng đáp lại hắn chỉ là một tin nhắn icon mặt cười kèm theo dòng chữ ‘đồ đẹp tặng giai nhân, tôi có giai nhân của tôi.’
Nhìn dòng tin nhắn kia, Dương Minh Thành thấy tên này quá mức biếи ŧɦái rồi, chẳng phải lúc trước còn giam cầm một tiểu mỹ nhân sao?
Bao năm còn không chạm vào người ta, tiểu mỹ nhân vừa đi thì có một giai nhân khác sao?
“Mười tỷ.” Hào Danh Đạt vẫn tiếp tục gọi giá.
Mọi người nhìn anh ta cảm thấy dáng vẻ kia khá thoải mái, không có sự đắc ý cùng ngạo mạn nào.
Dáng vẻ này làm cho họ tin Hào tổng là đang muốn chơi trội để lấy tiếng.
Mà Mộc Thúy Lan nghe số tiền đã quá cao thì trong lòng hơi lo lắng, nếu bộ huyết ngọc này rơi vào tay kẻ như Hào Danh Đạt thì mặt mũi gia tộc lớn bọn họ để đâu chứ?
“Mười một tỷ.” Dương Minh Thành vẫn theo đuổi mức giá này.
Phía trên khán đài Mộc Thúy Lan cười tươi rạng rỡ nhìn Dương Minh Thành, ánh mắt kia có bao nhiêu tình là có bấy nhiêu tình.
Cô ta nhanh chóng lên tiếng: “Tôi cũng không ngờ giá trị của bộ Huyết Ngọc này lại lên cao như vậy.
Dù hôm nay bộ Huyết Ngọc này thuộc về ai, thì Mộc Thúy Lan tôi cũng chân thành cảm ơn mọi người.”
Mộc Thúy Lan nhã nhặn cúi đầu như cảm ơn, cử chỉ vô cùng tao nhã, lại gợi lên nét đẹp của cô ấy.
“Hai mươi tỷ.” Một giọng nói trầm mang theo hơi thở bá đạo.
Mọi người đều tìm kiếm ai là chủ nhân của giọng nói kia.
“Hắn ta là ai?”
“Rất lạ, trước giờ chưa thấy.
Sao lại ăn mặc thế kia?”
Ai ai cũng bàn tán về người đang từ cửa đi vào trong sảnh, chỉ có Dương Minh Thành nhìn ra kia là ai.
“Hồ Cửu…” Hắn ta hơi giật mình.
Lục Thạc lúc này cũng nhìn ra phía phát ra giọng nói quen thuộc, trong lòng cô cầu mong đó đừng là Hồ Cửu.
Nhưng sự thật lại làm cô thất vọng rồi, Hồ Cửu với bộ đồ bụi bặm đi thẳng vào hội trường chính.
“Chính là anh Hồ chồng cô.” Hào tổng sáng mắt lên, vẻ mặt vui vẻ khi nhìn thấy Hồ Cửu.
Hoàng Đàn ngồi bên cạnh cũng đã quan sát hết mọi thứ, thì ra người mà Dương Minh Thành luôn cảm thấy thua kém là đây.
Dáng vẻ kia có chút sát thương nào sao?
Mộc Thúy Lan nhìn thấy Hồ Cửu hơi chột dạ, nhưng nhìn dáng vẻ kia thì lại trở nên khinh thường.
“Ồ, anh chắc có đủ tiền sao?” Mộc Thúy Lan sắc bén hỏi.
“Hai mươi tỷ tiền mặt.” Hồ Cửu nhấn mạnh.
Một câu này là cả sảnh oanh động, dù là giàu có cỡ nào cũng không thể huy động tiền mặt nhanh chóng nhiều như thế, họ đa số dùng séc hoặc ủy nhiệm chi.
Làm gì có chuyện chồng tiền mặt chứ? Huống hồ đây là số tiền lớn.
“Anh cũng quá mức tự cao, tôi có nên yêu cầu anh nộp trước tiền đảm bảo không?” Mộc Thúy Lan không cho Hồ Cửu cơ hội nói gì đó gây bất lợi cho cô ta.
“Ồ, vậy thì ai cũng nên phải nộp chứ nhỉ.” Hồ Cửu không yếu thế.
“Còn có, tôi nghe nói hôm nay là thông báo đính hôn của cô cùng Dung Vị, tôi đến chúc mừng, muốn đấu giá món này tặng vợ chồng bạn thân.
Có gì không đúng?” Hồ Cửu lại tiếp lời.
Mộc Thúy Lan cùng Dương Minh Thành đen mặt, bọn họ là muốn hôm nay công bố hôn sự, ai ngờ lại bị Hồ Cửu đến phá đám.
“Hừ, anh nói nhăng cuội gì đó.
Hôn phu của tôi từ khi nào lại trở thành tên tù tội kia chứ?” Cô ta khinh miệt nói.
“Hồ Cửu, nhiều năm trước cậu phong quang vô hạn, giờ lại thảm hại như thế kia.
Kích động quá mức não có vấn đề chăng?” Mộc Lãng lên tiếng chữa cháy.
Mọi việc đều đổ cho Hồ Cửu nói bậy bạ, nếu như chuyện Mộc Thúy Lan là hôn thê của Dung Vị lộ ra ngoài thì tai tiếng vô cùng..