Chương 454: Full

Chương 454

“À, còn có… Ông cứ thế lấy người khác rồi lại có con cùng người ta mà bỏ quên Hồ Thúy… Vậy xem ra ông khác gì đám người kia, ông nhân danh cái gì làm ra ngần này chuyện?”

“Nói đúng là vì ông… làm gì vì ai chứ.”

Mà Hồ Cửu vừa dứt lời thì đã thấy Bạch Nhược bao năm ẩn cư đi tới.

Bao năm vẫn thế, vẫn chỉ một thân đơn bạc, già nua hơn.

“Cậu ấy nói đúng.”

Bạch Nhược ánh mắt đỏ ửng nói.

Bạch Long lùi lại, như bị nói trúng tim đen.

“Năm đó là tôi bị bọn họ hại. Cô Hồ Thúy gì đó cũng là mất rồi, tôi chịu trách nhiệm kiểu gì chứ?”

Bạch Long vẫn tự lừa dối bản thân.

“Với thế lực Bạch gia, sao lại không biết Hồ Thúy có con? Sao lại không rõ là tại sao bà ấy chết?”

Hồ Cửu chất vấn.

“Đừng nói nữa, hôm nay định sẵn Chiến thần không thể chạm vào cửa này, hoặc tự động đưa tôi hai bảo vật, nếu không…”

Bạch Long nói xong ra hiệu cho đám người kia xông lên.

Mà Hồ Cửu bắt đầu thủ ấn bày ra trận pháp vi diệu, một luồng sáng bao bọc mọi thứ.

Có lẽ vì dụng toàn lực cùng sự tức giận vốn có.

Ánh sáng tím sáng đã đổi đen, chấn động vào cánh cửa kia, những kẻ bị dùng thuốc đã tham chiến.

Mà Hồ Cửu cũng không đi một mình, Hoàng Đàn, Hữu Thủ, Thanh Ngũ cũng xuất hiện đem người theo chống đỡ.

Tuy nói là bọn người kia dùng thuốc nhưng thực lực phải đủ mạnh, nếu không dùng thuốc này cũng chỉ tăng vài phần sức lực.

Mà đám người bị hạ nhanh chóng.

“Cánh cửa này… tôi muốn dùng để tiến tới một nơi khác. Còn ông? Ông định làm gì? Đạt được sức mạnh xưng bá sao?”

“Ngu ngốc!”

Từng câu từng chữ của Hồ Cửu như dội vào người Bạch Long.

Bạch Long cũng không phải cá nằm trên thớt, một tay thủ ấn, một tay làm động tác gì đó khó hiểu.

Muốn nhanh chóng tiến về cánh cửa đá đang động đậy muốn mở ra kia.

“Ông đừng mơ!”

Mọi người còn đang giải quyết những tên còn lại, Hồ Cửu cùng Bạch Long liên tục dùng ấn chú, Bạch Long cũng xem như có tiềm năng lớn, ấn chú phát ra công lực khá lớn.

Nhưng ông ta rất nhanh kiệt sức trước khi chạm vào cửa đá.

Mà lúc này cửa đá mở ra, bên trong rõ ràng là một hố đen như vũ trụ thu nhỏ…

“Tôi muốn vĩnh viễn ông không có được thứ ông cần.”

Hồ Cửu dùng toàn lực, tiến gần Bạch Long, làm cho ông ta bị bức ép tránh xa cánh cửa đá.

Ngay lúc đó, một loạt ấn chú hiện ra, Bạch Long như sờ được cánh cửa lại bị đánh bay, thổ huyết.

“Tại… sao? Cậu… biết chuyện của… tôi.”

Ông ta cho rằng vết nhơ năm đó đã che kỹ, không ngờ…

“Tôi… là con của Hồ Thúy.”

Hồ Cửu tiến lại, nói vào tai ông ta.

Ánh mắt ông ta trợn lớn, tỏ vẻ không tin được.

Mà Hồ Cửu không hề quan tâm, khởi động bảo vật về phía cửa đá.

Rất nhanh, một ánh sáng hút anh vào, nhưng chưa đầy năm phút anh đã quay lại chỗ đã đứng.

Không ai biết chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng khi quay lại vẻ mặt Hồ Cửu vô cùng khác lạ.

Năm phút đó không khác gì năm mươi năm cuộc đời anh.

Mà Bạch Long cảm nhận, Hồ Cửu lần này, sức mạnh kinh hồn hơn lúc này.

Ánh mắt vô cùng sợ hãi.

“Bạch Long, tôi muốn ông sống, nhưng mà sống trong dằn vặt.”

Hồ Cửu dùng một lực cực nhẹ, đã làm cho toàn thân ông ta vô lực, cảm nhận từ nay dù là thủ ấn, công pháp gì gì đó cũng không thể nữa.

“Đưa ông ta quay lại thành phố Gia, mua căn nhà ở khu trại mồ côi cũ, để ông ta sống ở đó an nhàn đi.”

“Nhớ! Phải để ông ta cứ thế mà sống. Nhìn người khác mà sống.”

Đây chính là đau đớn nhất, nhìn mọi người xoay vòng phát triển, bản thân chỉ có thể ở đó.

“Chiến thần… bây giờ?”

Hữu Thủ cũng cảm nhận sự khác biệt của Hồ Cửu.

“Nếu tôi nói tôi đã trải qua năm mươi năm ở đó… cậu tin không?”

Hồ Cửu nhìn Hữu Thủ, chân thành hỏi.

Hữu Thủ vô thức gật gật đầu.

“Có người chờ tôi.”

Hồ Cửu cứ thế quay về phía Đông, nơi đó Lục Thạc chờ anh, có Dung Vị đang chữa trị.

Núi Hàng bên kia cũng đã yên ổn, bí mật này anh muốn giữ, thân thế này không quan trọng.

Cứ để một đời an yên đi.

Anh từng muốn bước vào cánh cửa đá kia, vì truyền thuyết nói rằng chỉ cần bước vào sẽ có được câu trả lời của bản thân.

Nhưng không ai biết, anh đã trải qua cuộc sống năm mươi năm ở đó, mà khi quay về lại thì chỉ mới năm phút.

—————

Anh còn có một lời hứa quay lại nơi đó vào năm sau…

Chỉ là…

Anh muốn quay lại sao? Hay chỉ an yên một cuộc sống ở nơi này.

END.