Chương 43: Thân Phận Thật

Lão Trư phản ứng nhanh nhất, hắn ta nhìn một màn này thì hiểu rõ ràng mọi chuyện.

Ông ta quỳ hẳn xuống: “Chiến thần…mong ngài bỏ qua, là do tôi ngu muội, tôi xin quy phục ngài.”

Thương Nhật nhìn Lão Trư, ánh mắt mấy phần khinh bỉ.

“Lão Trư, không lẽ ông cũng tin kia là Chiến thần?” Thương Nhật hằn học hỏi.

“Lão Thương à, đừng cố chấp.” Lão Trư tốt bụng nhắc nhở.

Thương Nhật vẫn không chịu khom lưng quỳ gối, cảm thấy bản thân không chọn sai.

“Thống lĩnh Thanh, tôi vẫn tin ngài.” Thương Nhật vẫn kiên quyết.

“Được.

Tốt lắm.” Thanh Ngũ cười đắc ý.

Hồ Cửu nhìn tên Thống lĩnh trước mặt, chướng mắt vô cùng, là một quân nhân nếu đã không khiêm tốn thì cũng nên đúng bổn phận.

Sao lại có những kẻ như thế này chứ?

“Túc Trì, tôi nghĩ cơ cấu quân đội cần thay đổi rồi.

Dù sao biên giới đã yên ổn, việc cơ cấu lại cũng là đương nhiên.” Hồ Cửu vuốt ve bao tay đen trong tay, vừa nói vừa nghĩ gì đó.

“Dù sao ở đây cũng là nơi tốt.

Gọi bọn họ đến đi.” Hồ Cửu khoan thai ngồi xuống ghế chính diện.

Chân phải gác lên gối trái, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.

“Hữu Thủ, kết nối nội bộ, gọi bọn họ đến đây.” Giọng điệu ra lệnh.

Thanh Ngũ có ngốc mấy nhìn dáng vẻ Túc Trì cùng Hữu Thủ thì cũng hiểu người trước mặt có thể là Chiến thần thực sự.

Hắn ta cảm thấy phen này xong rồi, xong thật rồi.

“Chiến…thần…là thật?” Thanh Ngũ vẫn không muốn tin sự thật trước mặt này.

Nghe tới ‘Chiến thần’ Lão Trư cùng Thương Nhật trong lòng càng rúng động.

Từ khi nào thành phổ nhỏ này được Chiến thần để mắt tới vậy chứ.

Thương Nhật lúc này cũng quỳ cũng Lão Trư, bộ dạng thành khẩn.

“Chiến…thần…xin bỏ qua sự ngu muội của chúng tôi.” Ông ta run rẩy nói.

Lão Trư lúc này thấy Thương Nhật như vậy lại cảm thấy hả hê, chẳng phải ông cũng như tôi sao.

“Sao? Cảm thấy không tin?” Hồ Cửu cười hỏi.

“Không…không…Do chúng tôi ngu muội, mong ngài bỏ qua.” Thương Nhật cùng Lão Trư bị hỏi đến thì hốt hoảng.

“Chỉ cần ngài xưng danh chúng tôi nguyện quy phục ngài, việc gì phải…” Lão Trư lên tiếng, cảm thấy chuyện này thực sự oan uổng cho ông ta.

Ông ta sao biết được người muốn mình quy phục là Chiến thần chứ, nếu biết thì ông ta đầu quân còn không kịp.

Làm sao lại diễn ra một màn này.

“Tôi đã cho ông một thông điệp nhưng ông vẫn không nghe, không phải sao?” Hồ Cửu ung dung hỏi.

“Vâng, vâng, là do chúng tôi ngu dốt.

Mong ngài đừng chấp nhặt.” Lão Trư cúi đầu nói.

“Thật ra tôi cũng không muốn cho mọi người biết thân phận này.

Nếu không vì gặp phải…một cái ung nhọt…” Hồ Cửu nói rồi quay sang nhìn Thanh Ngũ.

Đúng vậy, Thanh Ngũ chính là ung nhọt trong quân ngũ, xử lý ung nhọt triệt để thì cần Chiến thần mới được.

Chưa tới mười phút, ngay khu biệt thự của Lão Trư đều ban bố lệnh bảo vệ cấp một.

Cả đoàn xe đen hùng hậu đều tới trước khu biệt thự.

Lãnh đạo cấp cao của thành phố Gia cũng lần lượt theo thứ tự đi vào theo chỉ dẫn của các quân nhân.

Tính ra thì biệt thự của Lão Trư cũng khá rộng, nhưng khi đoàn lãnh đạo cấp cao đi vào thì nó dường như chật chội hơn.

“Các vị đến thật nhanh.” Hồ Cửu cười nói.

“Chiến thần, ngài tới cũng quá bất ngờ rồi.

Chúng tôi quả thực…có chút chịu không nổi.” Lý Huy trầm giọng nói, tỏ vẻ lịch sự.

“Nghe xem này, có vẻ Lão Lý không chào đón tôi lắm thì phải?” Hồ Cửu nghe ra giọng điệu khó chịu của Lão Lý.

Thật sự Lão Lý ở thành phố Gia nhiều năm, Lý gia ở Trung ương là chi chính, đã có chỗ đứng vững chắc.

Ông ta ở đây cứ như vị vua thống lĩnh một vùng,sự xuất hiện của người cao hơn mình, làm ông hơi không thích ứng lắm.

“Làm gì có, Chiến thần tới đây là vinh dự.” Lão Lý cũng nhanh chóng điều chỉnh thái độ.

“Vậy ông có biết bao năm qua Thống lĩnh quân đội thành phố ở đây làm trò gì chứ?” Anh lại hỏi tới.

Đừng nghĩ anh không biết, nếu không có sự ủng hộ của Chủ tịch thành phố thì đừng mơ ai có thể làm gì được.

Túc Trì là quân đội trực thuộc chi chính của Chiến thần, dùng để hộ vệ hay hỗ trợ về quân ngũ nhằm mục đích bảo vệ dân.

Không có lệnh Chiến thần thì không ai di chuyển được họ.

Còn đối với lực lượng quân nhân của thành phố, nếu muốn làm gì cũng cần lệnh của Chủ tịch thành phố.

Đều này nhằm tránh việc lúc cần lực lượng thì quân nhân ở thành phố lại không đủ.

Cho nên Thanh Ngũ làm gì không thể nào qua mặt Lão Lý kia được.

Cũng có thể nói, ở đây họ qua lại vì lợi ích cho nên mới hợp thành một thể, tạo nên một thế lực chi phối cả thành phố này.

Hay lắm, vì quyền lực mà đám người này mặc kệ lợi ích của người dân.

“Quả thực chúng tôi có nhận báo là có người quấy rối, ức hϊếp người dân…Cho nên…” Lão Lý tuy tỏ vẻ khó xử nhưng trong lời nói ẩn ý Hồ Cửu chính là gây rối, mới gây ra sự hiểu lầm.

“Hay lắm, lúc đám đầu gấu ức hϊếp người dân ở khu ổ chuột tôi cũng không thấy ai đến? Khu biệt thự này còn chưa bị san bằng thì đã thấy người.

Đây là đạo lý ông muốn nói?” Hồ Cửu sắc bén nói, khiến mọi người ở đây cúi mặt không dám ngẩng đầu.

“Túc Trì.” Anh hô tên như ra lệnh.

Túc Trì nhanh chóng đưa đến trước mặt Lý Huy một tập tài liệu, chỉ lật qua lại vài trang, sắc mặt Lão Lý đen lại.

- ---------------------------------

Cả nhà ủng hộ đi mà...

Như này hơm chút động lực luôn huhu.