Chương 4: Nam thần Lam Ca

Lam Vực, quốc gia Tự Do, Lôi thành.

Quốc gia Tự Do tổng cộng có 10 thành, tương ứng với 10 nguyên tố: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Phong, Lôi, Không gian, Hắc ám, Quang minh.

Phía Tây Bắc Lam Vực là Lôi Thành, những vùng bên cạnh nguyên tố chi hải đều sẽ lấy nguyên tố Lôi làm chủ. Khoảng cách từ Lam Vực tới Pháp Vực là gần nhau nhất trong Lục Vực. Lam Vực nằm ở phía đông nam Pháp Vực, Lôi thành cùng thành Trí Tuệ cách nhau một vùng biển tên là biển Vô Tận Lam. Mặc dù biển Vô Tận Lam so sánh với các vùng biển khác là nhỏ nhưng đi thuyền trên biển cũng mất cả mấy tháng mới có thể tới.

Theo quy tắc của quốc gia Tự Do, quân vương các thành nguyên tố nào thì sẽ phải khống chế được nguyên tố đó.

Lam Tường khống chế chính là nguyên tố Lôi, nên hắn nhất định là quân vương của Lôi thành.

Mà lúc này, Lôi thành lại có việc trọng đại đang diễn ra.

Trận quyết chiến tự do của thế hệ trẻ ở Lôi thành đã diễn ra tới ngày cuối cùng. Và trên sân đài cũng đang là trận quyết chiến cuối cùng. Trên sân đấu trung tâm của Lôi thành xung quanh khán giả đã vây kín, không một ghế trống. Bọn họ đều đang đồng thanh gọi to tên một người: “Lam Ca, Lam Ca, Lam Ca--”

Trên võ trường hai bên tuyển thủ đều đã vào vị trí. Một bên, là một thanh niên thân hình cường tráng , cả thân tỏa ra khí tức mạnh mẽ, thân trên để trần, xuất hiện những ma văn, lạc ấn đang tỏa ra ánh sáng. Nhìn rất hung hãn.

Còn bên đối diện lại là một thanh niên dáng người thon dài. Hắn có một đôi mắt to linh động, thâm thúy trong ánh mắt ẩn chứa nhiều linh quang tràn đầy sức sống. Tướng mạo nhu mì nhưng không quá nữ tính, vẫn có nét anh tuấn khẳng khái của một nam nhân. Chỉ từ bề ngoài cũng không biết ai có thực lực mạnh hơn ai nhưng từ tướng mạo thì biết ai hút fan hơn Lúc này, khóe miệng của hắn nhếch lên, có chút trêu tức đối thủ của mình.

“Bắt đầu!” Theo sau tiếng hét lớn của trọng tài, trận quyết đấu cuối cùng cũng được bắt đầu.

Kim Diệu quát một tiếng, những vân màu vàng trên thân hắn bỗng nhiên phát sáng nở rộ ra khắp thân, tay phải hư không đánh một quyền về phía Lam Ca. Cùng lúc đó, sau đầu hắn, bốn vân mây màu vàng bay lên, tạo thành hình còng cung trên đỉnh đầu hắn.

Ở Lam Vực, số lượng những vân mây ở sau đầu đại biểu cho thực lực của người đó đang ở cấp mấy. Ba cấp đầu là khả năng khống chế nguyên tố ở cảnh giới Tự Do giải sơ, trung, cao cấp. Còn có được bốn vân mây thì đã bước vào cảnh giới thứ hai Thao Túng Giả ở sơ cấp. Vậy có nghĩa là Kim Diệu đã là một Thao Túng Giả sơ cấp.

Nếu nói Tự Do Giả là trung hòa cùng nguyên tố, thì bắt đầu từ Thao Túng Giả người khống chế đã có thể mượn sức mạnh của nguyên tố.

Vừa nãy, hắn đấm ra một quyền vào hư không nhưng trong không khí ngay lập tức xuất hiện một đạo kim quang bắn ra. Lấy Kim Diệu là trung tâm các đạo kim quang bắt đầu vây quanh hắn. Xung quanh khán đài, khán giả kinh ngạc nhiều tiếng kinh hô được phát ra. Kim quang bay về phía Lam Ca dần dần tạo hình thành cây thương, bay với tốc độ rất nhanh, chả mấy chốc sẽ tới trước mặt Lam Ca.

Mà trên mặt Lam Ca ý cười vẫn không giảm, vẫn điệu cười mị mị, mắt thấy cây thương sắp hai con mắt hắn đột nhiên biến thành màu xanh, tay phải trong không trung nhẹ động một cái, một đoàn các đạo ánh sáng xanh xuất hiện quanh lòng bàn tay hắn.

Một tiếng sấm nổ vang trời, một tia sét màu lam từ trong lòng bàn tay hắn xuất hiện, giáng xuống cùng với cây thương đang hướng hắn mà đến va chạm với nhau, nhất thời làm tốc độ của cây thương chậm đi.

Kim Diệu thấy thế thì mừng thầm trong lòng, Lam Ca hắn cũng qua tự cao, nguyên tố dù là nguyên tố công kích, dù công kích mạnh hơn cũng chỉ vậy, mà chính bản thân hắn lại dùng Kim Cương Xử do nguyên tố Kim biến thành. Chỉ dùng lực lượng của nguyên tố không thôi làm sao có thể cản.

Thế nhưng, sự mừng rỡ của hắn chỉ tồn tại được trong nháy mắt, ánh mắt hắn mở to nhìn. Bởi vì, hắn lại có thể thấy phía sau Lam Ca lần lượt các vân mây nổi lên.

Một, hai, ba, bốn, năm. Đúng chính là năm vân mây màu tím.

Năm cái? Một trung cấp Thao Túng Giả, làm sao có thể? Các trận trước đó không phải hắn vẫn luôn là Sơ cấp Thao Túng Giả a.

Không đợi Kim Diệu nghĩ nhiều, từ trong lòng bàn tay Lam Ca lại xuất hiện những tia sét màu lam, tia sét như chiếc dùi chui vào trong Kim Cương Xử làm nó nứt vỡ. Kim quang màu lam đột nhiên nổ tung phạm vi tới tận mười mét, Kim Cương Xử cũng bị nổ không còn dấu vết.

Đại Liệt Giải! Kỹ năng tấn công của Lôi nguyên tố. Cho dù là một trung cấp Thao Túng giả vẫn rất khó có thể dùng loại kỹ năng cao cấp này.

Lam Ca mỉm cười, tay phải trên không trung búng tay một cái, võng lôi nổ tung lại lần nữa chuyển biến, hóa thành từng mũi tên bắn về phía Kim Diệu.

“Còn đánh không?” Hắn cười híp mắt hướng Kim Diệu hỏi.

Kim Diệu chán nản nói: “Còn đánh cái gì? Sớm biết ngươi là trung cấp, ta cũng chẳng đánh làm gì.”

Lam Ca nhún vai: “Vốn muốn cùng ngươi đánh một trận, nhưng không biết chuyện gì xảy ra, lão cha phát tín hiệu bắt ta về ngay cho nên ủy khuất người rồi. Xin lỗi ha.”

Nói đến đây, hắn hướng trọng tài làm thế: “Ta nhận thua.”

“A?” Toàn trường một mảnh xôn xao, Kim Diệu cũng bất ngờ trợn mắt há mồm. Phải biết là trận đấu này ban thưởng rất nhiều nha.

Lam Ca cũng chỉ cười một cái, hơi nghiêng người một cái nhảy khỏi sân thi đấu, nháy mắt không thấy thân ảnh.

Có thể nhìn ra, những người ở đây rất rõ tính tình hắn, chỉ trầm mặc một lúc, liền vang liên những tiếng hô.

Ai bảo hắn lại là nam nhân mà toàn thiếu nữ Lôi thành ai cũng muốn gả cho hắn? Là vương tử, thiên phú dị bẩm 20 tuổi đã là trung cấp Thao Túng Giả. Trong lịch sử Lôi thành chưa từng có ai, mà hắn lại đẹp trai như vậy, hỏi xem làm sao có thể không là nam thần trong lòng các thiếu nữ đây?

Nhanh như gió trở lại hoàng cung Lôi thành, Lam Ca đi thẳng tới thư phòng của phụ hoàng.

“Lão cha, gọi con về làm gì vậy? Người sẽ không lại gạt con trở về chứ? COn nói cho người biết, chó cùng dứt rậu á người từng nghe chưa? Nếu người lại gạt con, con coi như chạy trốn.Lần trước cùng bạn học hẹn đi Phong thành chơi, Con cũng muốn sang bên đó nhìn xem.”

Vừa bước vào thư phòng, Lam Ca đã tuôn một tràng, đi thẳng tới ghế trước bàn sách ngồi xuống.

“Ngươi thằng ranh con này, còn biết quy củ là gì không?” Lam Tường tức giận nói, nhưng trên mặt hắn vẫn bộ dáng tươi cười, liền có thể thấy căn bản cũng không tức giận gì mấy.

“Được nha lão cha. Chúng ta là quốc gia Tự Do lúc nào có quy củ vậy, không phải chỉ Trật Tự quốc mới có thứ đó sao? Mau nói đi, tìm con làm gì vậy? Người nếu lại căn dặn con cái gì mà đừng dùng các loại thuộc tính nguyên tố khác thì không cần nói, con nghe nhiều tới lỗ sắp mọc kén rồi đây này.”

Lam Tường đối với đứa con trai này cũng thật hết biện pháp, nhìn qua thì Lam Ca không biết lớn nhỏ nhưng tình cảm cha con bọn họ vẫn rất tốt mà hắn cũng phải công nhận một là người nổi bật nhất trong thế hệ trẻ ở Lôi thành.

Thật ra, hoàng đế của quốc gia Tự Do không có quy tắc cha truyền con nối, mà muốn tìn trong mười thành mười người trẻ ưu tú nhất tranh tài với nhau. Xem ra con trai hắn tương lai cũng có cơ hội đây.

“Gọi con tới đương nhiên là có chính sự rồi. Hội Trưởng Lão truyền tới tin tức, Đại Trưởng Lão cảm nhận được Vô Song Châu xuất thế rồi, con đi một chuyến xác minh thật giả, nếu là thật liền mang về đây. Nghe nói chỗ kia chỉ có một người dưới cấp 6 được đi vào. Con mặc dù chỉ có cấp 5 nhưng có thể khống chế nhiều thuộc tính.” Lam Tường nghiêm mặt nói.

“Không đi. Không rảnh.” Lam Ca rất tự nhiên mà từ chối.

Lam Tường khóe miệng co giật: “Nghịch tử, lời nói của cha mà ngươi cũng dám không nghe?”

Lam Ca cười hắc hắc: “Lúc nào người có thể làm cho mẹ nghe người, con cũng liền nghe theo.”

“Con....” Lam Tường chán nản: “Lần này không thể coi thường, đây chính là một viên trong Thất Thần Châu. Mà Thần Châu này lại có liên quan tới quốc gia chúng ta cùng Trật Tự quốc. Nếu con không đi bị quốc gia Trật Tự đoạt mất thì làm sao bây giờ?”

Lam Ca nhếch miệng: “Nếu thật tốt như vậy, lúc trước đại tai biến cũng không xảy ra. Dù sao ta cũng không đi. Ngài là quân chủ một thành, đầy người có thể dùng, lại đưa con trai ngài đi mạo hiểm. Người có phải cha ruột hay không?”

“Ngươi nói nhảm cái gì đó? Chính vì ngươi là con ta, mới tạo cơ hội cho ngươi đi. Đại Trưởng Lão nói chuyến đi này cũng không nhất định nguy hiểm, lại có kì ngộ. Đồ tốt ai chẳng hy vọng mang về nhà?”

“Cắt... Đại Trưởng Lão chẳng lẽ biết pháp điển “Dự Ngôn” bị thất truyền hay sao? Bằng không làm sao ông ấy dự đoán được? Dù sao con cũng không đi, con muốn đi Phong Thành chơi. Người đã nói, chờ tới lúc con tới Trung cấp Thao Túng Giải liền mặc kệ, mặc cho con ngao du bên ngoài rồi.” Lam Ca như thế nào cũng không để ý, hắn đối với việc kế thừa chức quân chủ cũng không có chút hứng thú.

“Con là thật không đi?” Lam Tường cả giận nói.

Lam Ca vẫn nói: “Nói không đi liền không đi.”

Lam Tường sắc mặt giận dữ đột nhiên dịu đi, đứng dậy trên mặt lộ ra ý cười quỷ quyệt nhìn về phía con trai.

“Lão cha, nhìn người sao có vẻ gian manh a.” Lam Ca đột nhiên có cảm giác lạnh tóc gáy, rợn sống lưng.

Lam Tường ngẩng đầu nhìn lên trời, tưởng vu vơ nói: “Lần trước Tương Vân nói con trai đã lớn, cũng nên tìm một cô nương tới ra mắt. Ta nói với nàng con trai còn trẻ, vẫn nên cho hắn tự do mấy năm nữa không cần coi mắt nên để tự do yêu đương. Nhưng mà ai biết, có người thật không biết tốt xấu nha. Ta thấy ta vẫn nên...”

“Lão cha, con sai rồi.” Lam Ca thay đổi thái độ 180 độ bay vèo một cái ôm chân Lam Tường ánh mắt chân thành tha thiết ngẩng đầu nhìn cha mình, con mắt đầy sự sùng kính.

“Ồ? Ngươi sai chỗ nào rồi?” Lam Tường làm bộ tỏ vẻ mặt hiếu kỳ.

Lam Ca cắn răng nói: “Con

Lam Tường mỉm cười: “Không chỉ đi làm cho có mà còn phải toàn lực ứng phó.”

“Toàn lực ứng phó.” Lam Ca cắn răng nghiến lợi nói.

Lam Tường cười haha một tiếng, nắm lấy vai hắn nói: “Đây mới là con trai ngoan của ta nha.” Mặc dù quốc gia Tự Do tôn trọng tự do nhưng chuộng chữ tín, con trai chỉ cần đồng ý thì tất nhiên sẽ cố gắng làm.

“Vô Song Châu là việc trọng đại, cho phép con sử dụng tất cả các nguyên tố.”