Chương 19: Thanh lâu

Một bên khác.

Trần Tri An bắt lấy Liễu Thất, lạnh lùng nói: "Liễu tiên sinh, bản hầu gia phải hao tổn thiên kim để cứu ngươi ra từ trong thiên lao, nhưng ngươi lại muốn không nói một lời mà chạy trốn sao?"

"Phi!"

Liễu Thất nổi giận mắng: "Lúc trước nếu không phải là ngươi thêm dầu vào lửa thì tại sao lão tử lại bị bắt vào đây? Bây giờ ngươi còn muốn lão tử phải làm việc cho ngươi sao?"

"Cái tên nhà ngươi lại còn dám lý luận với ta?"

Trần Tri An cũng nổi giận, mắng: "Đều là khách làng chơi, dựa vào cái gì mà ngươi có thể chơi mà không phải trả tiền?

Mỗi một lần ngươi đều tay trắng bò lên giường các nàng, cuối cùng không phải vẫn là ta chi tiền nuôi sống các nàng sao. Ngươi chơi miễn phí thật vui vẻ, có bao giờ ngươi từng nghĩ tới cảm xúc của chúng ta sao?

Tên cẩu tặc Ngụy Tử Hiến kia đã từng nói một câu rất hay, ngay cả kho đi dạp kỹ viện mà lão tử vẫn cảm thấy trên đầu mọc chi chít sừng, ngươi bị bắt thì ai bị bắt đây?"

Lời vừa nói ra.

Liễu Thất lập tức cứng họng, thậm chí nghĩ nghĩ lại cảm thấy lời Trần Tri An nói cũng có mấy phần đạo lý?

Dù sao những năm này các cô nương trong thành Trường An, vẫn thật là bị nhóm bạn chó chết của Trần Tri An nuôi sống.

Hắn quay đầu nhìn Lý Lam Thanh đang ngồi xổm ở một bên đếm kiến, do dự nói: "Thanh nhi, ngươi thấy thế nào?"

Lý Lam Thanh ngây ngốc a một tiếng.

Liễu Thất bất đắc dĩ thở dài.

Trước kia cô nàng này vẫn luôn luôn ủng hộ ta, không nghĩ đến nhanh như vậy nàng đã phản bội.

Thấy vậy Trần Tri An tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, duỗi ra hai ngón tay: "Gia nhập Tri An Lâu, ngoại trừ tiền lương cố định mỗi tháng là hai trăm lượng bạc, thì ta sẽ chia cho ngươi nửa thành hoa hồng tiền lời.

Hơn nữa bản hầu gia hứa hẹn, ta tuyệt đối sẽ không ép buộc các cô nương phải làm việc.

Thậm chí, bản hầu yêu cầu các nàng mỗi tháng bắt buộc phải nghỉ ngơi bảy ngày, sẽ được kiểm tra thân thể định kỳ, để cho tên thánh thủ phụ khoa như ngươi có chỗ để phát huy tài nghệ."

Nghe được mấy câu này,

Liễu Thất đã bắt đầu có chút động lòng.

Hắn kinh ngạc nhìn Trần Tri

An một chút, tựa hồ không ngờ tới thứ đồ vật không bằng heo chó này vậy mà cũng có lòng thương hại.

Trong lòng Trần Tri An thầm vui mừng.

Tiểu Thanh nhi quả thật không có gạt ta, bắt được điểm yếu của hắn rồi.

Sắc mặt của hắn trở nên nghiêm túc, hắn chắp tay tiếp tục nói: "Liễu tiên sinh có biết bản hầu xây Tri An Lâu, cũng chỉ vì muốn xây dựng thêm một ngôi nhà cho nữ tử trong giới câu lan mà thôi.

Các cô nương làm việc vất vả nửa đời người, nhưng đến lúc tuổi già sắc suy thì lại bị bỏ rơi như giày rách, ta thật không đành lòng nhìn thấy cảnh này?

Thiên hạ làm khổ các nữ tử câu lan lâu vậy, nếu chúng ta không đứng ra bảo vệ các nàng thì ai sẽ là người ra mặt vì các nàng?

Nếu chỉ vì tiền, thì sao ta lại cần làm đến mức này cơ chứ."

Liễu Thất trầm mặc.

Bởi vì xuất thân của mình cho nên trong lòng hắn cũng rất thương hại những cô nương kia.

Câu lan nữ tử nhìn như cảnh xuân tươi đẹp, nhưng thật ra chỉ là lục bình không rễ.

Chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay, là có thể nghiền nát các nàng.

Lấy sắc làm vui cho người, thân phận thấp kém, bị người chửi mắng, ngay cả sinh bệnh cũng không có bất kỳ vị đại phu nào đồng ý chữa trị cho các nàng.

Vì thế hắn đã tự mình nghiên cứu y học, dùng thời gian một năm nhìn qua hầu hết mọi loại sách y trên thế gian, trở thành thánh thủ phụ khoa.

Sau đó còn học trộm vọng khí thuật, lựa chọn người hiền thay cho các nữ tử câu lan.

Cuối cùng đặt chân lên đường tu hành, tự mình chống lên một đạo tường thành thay các cô nương!

Vậy nên các cô nương cũng xem hắn như là thầy tốt bạn hiền. Chủ nhân của các câu lan các lại xem hắn như là hồng thủy mãnh thú.

Trần Tri An dễ như trở bàn tay đã có thể nhốt hắn vào đại lao, đám chưởng quỹ câu lan khác thấy vậy cũng là hả hê ra mặt.

Trầm mặc thật lâu.

Liễu Thất nhìn thẳng vào mắt Trần Tri An nói ra: "Ta có một điều kiện, nữ tử câu lan muốn đi hay ở tùy ý, ngươi không được nhúng tay."

Trần Tri An phất tay áo cười một tiếng: "Đương nhiên!"

Liễu Thất là một thiên tài.

Thậm chí là đã đến mức yêu nghiệt.

Hắn là thánh thủ phụ khoa, là một cái người tu

hành không rõ cảnh giới, thậm chí còn hiểu vọng khí thuật, là một tên thư sinh, là thần hộ mệnh đứng sau lưng nữ tử câu lan. . .

Vì hắn mà những nữ tử câu lan ở ngoài kia dám chống đối lại mệnh lệnh của chủ nhân, mà hắn vì nữ tử câu lan, thậm chí dám quát lớn, phê phán vị Hoàng đế vĩnh viễn không phạm sai lầm của Đại Đường.

Liễu Thất chỉ cần vung tay lên một cái, thì có thể khiến ban đêm của thành Trường An mất đi nhan sắc.

Một vị thiên tài đến mức yêu nghiệt như vậy, lại bị trói buộc trong bùn lầy thành không thể tránh thoát.

Bây giờ lại để cho Trần Tri An may mắn nhặt được.

Vì suy đoán rằng Trần Tri An đã cấu kết với Liễu Thất ở trong đại lao, cho nên Lý Thừa An mới không chút do dự ném xuống ngân phiếu.

Lúc đầu Trần Tri An cũng không thèm để ý, bởi vì trong mắt của nguyên chủ, thì điểm lợi hại duy nhất của Liễu Thất là có thể đi dạo câu lan miễn phí khắp thành Trường An.

Thẳng đến trước đó vài ngày bị Lý Lam Thanh nói nhiều đến mức phiền phứ thì Trần Tri An mới bắt đầu để ý tới Liễu tiên sinh, người bị chính nguyên chủ hãm hại phải vào đại lao.

Không để ý đến thì không thấy gì, nhưn vừa chú ý đến thì lập tức Trần Tri An nhớ mãi không quên.

Lập tức hành động, cứu hắn ra khỏi đại lao.

Hai trăm lượng bạc này nếu dùng tại chỗ bọn buôn người thì có thể mua mười mấy cô nương xinh đẹp, nhưng Trần Tri An vẫn không chút do dự rút tiền.

Vương Phú Quý nghĩ là hắn đã kiếm lời.

Nhưng trên thực tế cho dù phải tốn thêm hai trăm lượng bạc thì Trần Tri An vẫn cam lòng lấy ra để cứu Liễu Thất.

Dù sao người đại tài như Liễu Thất, nếu không nhanh chóng thu hắn về dưới tay ngay khi trong lòng hắn vẫn còn đang có ràng buộc.

Thì chờ đến khi hắn nghĩ thông suốt đạo lý thế gian này chỉ có lực lượng mới là hết thảy, thì Trần Tri An cũng chỉ có thể ngước nhìn mà thôi.

Liễu Thất đồng ý gia nhập.

Trần Tri An kéo hắn đến Lạc Bảo Lâu bàn chuyện cả đêm.

Trần Tri An có kiến thức của hai đời, rất nhiều suy nghĩ đều rất mới lạ khiến Liễu

Thất phải vỗ bàn khen hay liên tục.

Mà Liễu Thất cũng là người rất thông minh, hắn có thể thay Trần Tri An kiểm tra những điểm còn thiếu sót.

Hai người hợp lại càng tăng thêm sức

mạnh.

Ngắn ngủi một đêm, chẳng những hai người đã bù đắp rất nhiều chi tiết thiếu sót trong bản kế hoạch, mà còn đã định ra một bộ quy tắc mới cho giới câu lan.

Thấy trời sắp sáng, Trần Tri An vỗ tay hai tiếng, hai huynh đệ Chính Nghĩa đã sớm đợi ở ngoài cửa lập tức bưng một cái nồi sắt tiến vào.

Còn chưa mở nắp nhưng hương thơm đã bay vào mũi khiến cho Liễu Thất có chút mê màng.

Nhanh chóng mở nắp, chỉ thấy bên trong nồi sắt có hai phần canh được phân biệt rõ ràng, một trắng một đỏ, tương tự âm dương.

"Chẳng lẽ đây chính là nồi lẩu uyên ương mà ngươi từng nhắc đến?

Trong canh này có dược liệu sao, mùi thơm thật nồng đậm."

"Ha ha, đều là một ít thủ đoạn nhỏ, không đáng giá nhắc tới!"

Trần Tri An chỉ vào đĩa trên tay Trần Nghĩa cười nói: "Nồi lẩu này nhúng ăn là thoải mái nhất, ở trên đảo điều kiện đơn sơ, không có gì đồ tốt.

Ta chuẩn bị cho ngươi hai con lão quy ngư mười năm tuổi, còn có thịt linh dương mới được đưa lên đảo hôm qua, có thể ăn tạm.

Chờ sau này ta có tiền, sẽ dùng thịt yêu thú để nấu nẩu, đó mới được gọi là mỹ vị nhân gian!"

Bây giờ Liễu Thất cũng không quan tâm đến những thứ đó, chỉ quan sát một chút là hắn đã biết cách ăn.

Sai Trần Chính đem nồi sắt đặt trên lò lửa, gắp lên một lát cá mà nhúng vào trong nồi, một lát sau vớt ra, cầm đũa để vào bên trong miệng chậm rãi nhấm nuốt.

Hai mắt hắn lập tức tỏa sáng!

"Thịt cá ngon tăng thêm mùi thơm nồng nàn từ đáy nồi, ngon hơn rất nhiều so với những món hầm khác, không hề bị sượng hơn nữa lại có đủ độ dai, mùi hương có quanh quẩn trong khoang miệng, không tệ."

Lại gắp một miếng thịt linh dương, cho miếng thịt mỏng như cánh ve vào nồi, trong nháy mắt cuốn thành một đoàn, vớt ra để vào trong miệng.

"Thật quá ngon!"

Liễu Thất kinh hô một tiếng, cảm thán nói: "Có nồi lẩu này thì ba tầng đầu của Thiên Kim Lâu chắc chắc lúc nào cũng sẽ ngồi đầy khách khứa!"

Trần Tri An đắc ý cười một tiếng.

Phục vụ dây chuyền, những thứ này mới chỉ là bắt đầu mà thôi.

Sau này hắn sẽ mở thêm một số trò chơi, dịch vụ mới như mạt chược, bài cửu, bài poker, rạp hát.

Toàn bộ thành Trường An. Không, cuộc sống về đêm trong toàn bộ Đại Đường, về sau sẽ do một mình Trần công tử ta nhận thầu!

Ở bên trong kế hoạch của hắn, Thiên Kim Lâu sẽ trở thành thánh địa ăn chơi, sống phóng túng.

Đáng tiếc hắn không biết làm bia, lúc trước khi uống cũng không nghĩ rằng mình có

thể xuyên không cho nên cũng không biết bia được chế tạo như thế nào.

Nếu có thể làm được bia, nghĩ thôi cũng đã thấy phấn khích rồi.

Về phần những loại rượu như rượu xái, thiêu đao tử…

Đại Đường cũng có vài loại rượu còn mạnh hơn, đám quyền quý trong thành Trường An không thích lắm, đại bộ phận đều bán cho đám mọi rợ Bắc Hoang.

Một phần nhỏ dùng để rót cho tội phạm, được coi là một trong thập đại cực hình Đại Đường, rượu hình!

Không lâu sau, chờ đến khi Liễu Thất ăn xong nồi lẩu, Trần Tri An liền sắp xếp cho huynh đệ Trần thị đi theo hắn, từ nay về sau hai người này sẽ trở thành thuộc hạ của Liễu Thất.

Bọn hắn không có tư chất tu hành, theo hầu cả đời bên cạnh mình cũng chỉ là một tên cẩu nô tài, không bằng để bọn hắn đi theo Liễu Thất học một chút bản lĩnh kiếm tiền.

Liễu Thất tự nhiên sẽ không cự tuyệt, mang theo bọn hắn đi thành Trường An tìm người.

Kế hoạch tổng quát của Trần Tri An rất tốt nhưng lại thiếu rất nhiều người, hắn muốn đi đào chân tường của những nhà khác.

Trước khi đi, Liễu Thất lại nhìn chằm chằm Trần Tri An một chút, sau đó sửa lại tên của Tri An lâu thành Thanh Lâu.

Trần Tri An nao nao, hai con ngươi khẽ nhúc nhích thấp giọng nói: "Kỳ biến ngẫu không thay đổi?"

Liễu Thất: "? ? ?"