Chương 15: Đại ca ngươi phải làm chủ cho tiểu đệ a

Hai người cưỡi gió mà đến, lại theo gió gió rời đi.

Đợi đến khi Lý Thừa An quần áo không chỉnh tề chạy đến đại đường thì hai tên kiếm khách đã không thấy tung tích.

Sắc mặt thống lĩnh hộ vệ Hứa Lão Điên nóng lên, buông đao quỳ trên mặt đất không nói một lời!

Vừa rồi trong chớp mắt đối mặt với cái chết hắn đã sợ hãi.

Để hai tên kiếm khách nghênh ngang cướp người đi.

Thân là thống lĩnh hộ vệ, đó là hắn thất trách.

Điện hạ mặc dù có tiếng xấu.

Nhưng bị người đến tận phủ bắt nạt là chuyện không thể chấp nhận được.

Chủ nhục thần tử!

Trên mặt Hứa Lão Điên lộ vẻ quyết tuyệt, dập đầu nói: "Điện hạ, ti chức không còn mặt mũi làm thống lĩnh hộ vệ, cam nguyện nhận lấy cái chết!"

Nói xong lời này, bảo đao ra khỏi vỏ, trong nháy mắt cắt ngang cổ.

Một đao kia vô cùng kiên quyết, khỏi cần nói Lý Thừa An không có tu vi, dù là quản gia của vương phủ có tu vi Ngự Khí cảnh cũng không kịp ngăn cản.

Xem ra là biết hổ thẹn sau đó dũng, là thật sự muốn chết.

Lý Thừa An chỉ trầm mặc nhìn xem hắn, trên mặt vẫn mang theo nụ cười.

Ngay lúc bảo đao chạm vào da thịt, đã có máu tươi bắn ra. Ngón tay Lý Thừa An nhẹ chụp, bảo đao trong tay Hứa lão điên bỗng chốc bay ra.

Bị Tam Hoàng Tử dùng đầu ngón tay kẹp lại.

"Lão Hứa, ngươi đã theo ta bao nhiêu năm rồi?"

Hứa Lão Điên dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Lý Thừa An.

Thế nhân đều nói Tam hoàng tử điện hạ xuất thân không tốt, lại không có tư chất tu hành, đời này chắc chắn không có nửa phần khả năng bước lên ngai vàng.

Cho nên mới có hành vi phóng túng, vò đã mẻ không sợ vỡ. Quyết định làm một tên vương gia rảnh rỗi ngồi ăn rồi chờ chết.

Trước đây ít năm cũng có lời đồn nói điện hạ đang giấu tài, tự nhơ thanh danh. Âm thầm tích trữ lực lượng chờ thời mà động.

Nhưng điện hạ làm việc càng ngày càng hoang đường, trong một buổi tối xanh mơn mởn, đột nhập nhà Binh bộ Thượng thư làm bậy, từ đó về sau đã không có ai nhắc lại những lời đồn kia.

Cũng là sau đêm đó, lão Hứa cũng hoàn toàn mất đi lòng tiến thủ.

Hiện tại nghĩ lại, vị vũ phu thiết huyết dũng mãnh năm đó hiện tại đã trở thành một tên hộ vệ thống lĩnh tham sống sợ chết.

Nhưng bây giờ, nhìn bảo đao trong tay điện hạ không khác gì sắt vụn.

Hắn nghĩ đến một loại khả năng nào

đó, Hứa lão điên run giọng nói: "Hồi điện hạ, lão Hứa đã đi theo điện hạ bảy năm ba tháng!

Thuộc hạ đáng chết, thẹn với vương ân!"

"Đã bảy năm rồi sao?"

Lý Thừa An tiện tay ném một cái, bảo đao bay vào vỏ: "Chuyện hôm nay, nguyên do cũng là vì ta, khiến bảo đao bị long đong.

Ngươi rời thành đi, ta sẽ thay ngươi chăm sóc người thân của ngươi.

Từ nay về sau, ngươi cũng đổi tên đi, đừng gọi Hứa lão điên nữa, gọi Hứa lão tặc đi!"

"Điện hạ!"

Hứa lão điên quỳ rạp trên đất, lòng hắn đã lạnh nhạt từ lâu nhưng bây giờ lại bắt đầu nóng lên.

"Đi đi, đêm nay ta đã đánh chết ngươi, đừng có trở về."

Hứa Lão Điên làm xong ba quỳ chín lạy, dỡ xuống vỏ đao, quay người rời đi.

Đợi đến khi Hứa Lão Điên đi xa, lão quản gia đứng sau lưng Lý Thừa An do dự nói: "Điện hạ, tên vũ phu này sợ chết đến vậy, ngài yên tâm để hắn tiến Hắc Phong trại sao?"

Lý Thừa An nói: "Cũng chỉ là đùa nghịch một chút, cứ để hắn đi thôi, còn hơn nhìn thấy hắn ở đây chịu ấm ức!"

Con mẹ nó, bà điên Khương Bạch Hổ kia lại dám khi dễ đến trên đầu lão tử!

Nhưng đáng tiếc, lão tử lại không có

cách nào báo thù!"

Khóe miệng lão quản gia co giật.

Hứa Lão Điên tưởng là

điện hạ đang tại giấu tài, âm thầm tích trữ lực lượng.

Nhưng hắn là cận thần của Lý Thừa An, hắn rất rõ ràng. Điện hạ nhà mình thật sự là bộ dáng này, căn bản cũng không có nửa phần ý tứ ngấp nghé hoàng vị

.

Tự nhơ thanh danh?

Làm gì có chuyện đó!

Yên lặng mặc niệm cho Hứa Lão Điên một giây, tên đáng thương kia đã lần nữa dấy lên đấu chí, quản gia hỏi: " Chuyện Lý Lam Thanh bị Khương thị đoạt trở về, lão nô có nên đưa tin cho Trần Lưu Hầu phủ hay không?"

"Dĩ nhiên!"

Lý Thừa An ngáp một cái, thản nhiên nói: " Lâu bài của Trần Tri An hắn bị cướp, liên quan gì đến Lý Thừa An ta ?

Bản điện hạ cũng không được sủng ái giống như hắn, cũng không có lão cha ra mặt cho ta."

Nói xong hắn nhặt hai thỏi bạc trên bàn cất vào trong ngực, vui vẻ nói: "Chờ ngày khai trương Tri An Lâu, ta sẽ dùng hai thỏi bạc này mua rượu uống."

Quản gia không phản bác được.

Gọi một gã sai vặt đến, sai hắn đi Trần Lưu Hầu phủ báo tin.

Gã sai vặt nhận lệnh đang chuẩn bị rời đi.

Nhưng quản gia đột ngột loảng xoảng hai quyền đấm vào đôi mắt hắn, âm hiểm cười nói: "Khóc đi, đến đó nói là điện hạ nhà chúng ta bị hai tên kiếm khách kia nhấn trên mặt đất đánh, ngay cả thị vệ thống lĩnh của vương phủ cũng đã bị gϊếŧ."

Gã sai vặt ô ô khóc, mang theo hai mắt mắt gấu mèo chạy ra Vương phủ.

Nhìn thấy vậy, Lý Thừa An thỏa mãn gật gật đầu.

Trở lại nội trạch ôm hai vị Vương phi ngủ ngon.

. . .

Trần Lưu Hầu phủ!

Trần Tri An nhìn gã sai vặt mặt mũi tràn đầy ủy khuất, rất thê thảm. Hắn không

khỏi cảm thấy quá mẹ nó hoang đường!

Đường đường một tên Hoàng tử, nhưng lại bị người khác nhấn trên mặt đất đánh ngay trong nhà của mình, ngay cả phân đều đánh ra tới?

Hơn nữa ngươi mẹ nó là một vị Hoàng tử đã phong vương, lại muốn một tên phế vật ngay cả tước vị cũng không có như ta ra mặt cho ngươi?

Tên nguyên chủ ngu xuẩn này toàn kết bạn với những loại người gì đây?

Nhìn ngang nhìn dọc, lại không có một người có thể tin cậy!

Cắn răng nghiến lợi nhìn gã sai vặt kia hồi lâu.

Trần Tri An tức giận đá hắn ra ngoài.

Ngơ ngác ngồi trước cửa, suy nghĩ xem nên giải quyết chuyện này thế nào.

Khó trách Hồ Ma Tử dám uy hϊếp mình, nguyên lai hậu trường của hắn lại là nữ nhân điên của đường Bạch Hổ.

Nếu có lựa chọn khác thì Trần Tri An thật sự không muốn có liên hệ với nữ nhân kia.

Thế nhưng là nhất định phải cứu Lý Lam Thanh.

Không nói đến nàng là một trong những lâu bài tương lai của Tri An Lâu.

Chủ yếu hơn chính là, nếu như lần này mình nhận thua, về sau Khương Bạch Hổ lại phái ra hai tên tiện khách kia tới cửa cướp người, chẳng lẽ mình lại tiếp tục phải trơ mắt nhìn nàng đoạt hay sao?

Đoạt lâu bài thì cũng thôi đi, nhưng nếu nàng muốn cướp chính mình thì sao?

Trong trí nhớ của nguyên chủ thì nữ nhân điên kia đã thèm thuồng nguyên chủ từ rất lâu.

Suy nghĩ thật lâu, Trần Tri An vẫn không có cách, cảm thấy vô cùng khó giải quyết.

Luận tu vi, Khương Bạch Hổ chỉ cần tùy tiện phái ra hai tên kiếm khách cũng là đại lão Hóa Hư cảnh, không biết trong bóng tối còn giấu bao nhiêu át chủ bài.

Luận địa vị, phía sau nữ nhân kia là Lang Gia Khương thị.

Là thế gia đã từng xuất hiện Thánh Nhân.

Mặc dù những năm này địa vị có rơi xuống, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, tùy tiện móc ra hai kiện Thánh Binh, cũng không phải là một tòa Trần Lưu Hầu phủ nho nhỏ có thể trêu chọc.

Huống chi lão

cha của mình vẫn là một phế vật, ngay cả Vương vị cũng đã bị phế thành Hầu Tước.

Không thấy ngay cả tên cẩu tặc Lý Thừa An kia cũng đã nhận sợ rồi sao?

Với tính tình của Lý Thừa An, nếu có thể đấu lại nữ nhân kia, chỉ sợ hắn đã sớm la hét dẫn một đám nô bộc đánh tới cửa.

Làm gì đến mức phải sai người chạy đến trước mặt mình cáo trạng?

Hắn càng nghĩ.

Trong lúc nhất thời lại không có biện pháp gì tốt.

Ngay trong lúc vô kế khả thi, bỗng nhiên hắn nhìn thấy có một người mặc thanh sam đang chậm rãi đi xuống từ trên Tàng Thư Các.

Trần Tri An lập tức tà mị cười một tiếng!

Đúng vậy!

Không phải nơi này còn có một vị đại lão ẩn tàng sao?

Ta chỉ là người đi đường giáp không thể trêu vào ngươi Khương Bạch Hổ, nhưng Khương Bạch Hổ ngươi đồng dạng cũng không thể trêu vào thiên mệnh chi tử a!

Thế nhân đều biết, chỉ cần là nữ nhân có mấy phần tư sắc gặp phải thiên mệnh chi tử, hạ tràng đều rất thảm.

Bị ăn xong lau miệng quên sạch không tính, còn khiến ngươi cam tâm tình nguyện muốn ngừng mà không được.

Mười phần trí thông minh trực tiếp biến thành một phần.

Chỉ cần đại ca xuất mã.

Đừng nói là một cái Lang Gia Khương thị, cho dù là thế gia từng xuất hiện Đại Đế, cũng sẽ bị hắn chơi phế!

Lén lén nện một quyền trên sống mũi chính mình, Trần Tri An lộn nhào ôm lấy đùi Trần Tri Bạch, thê lương nói: "Đại ca, tiểu đệ bị người khi dễ!

Nữ nhân điên Khương Bạch Hổ không những đoạt tiền của tiểu đệ, còn tuyên bố muốn bắt tiểu đệ làm trai bao. Đại ca, ngươi phải làm chủ cho tiểu đệ a!"

Cánh tay cầm sách của Trần Tri Bạch khẽ run lên.

Người tiểu đệ này coi mình là tên mù lòa sao?