Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thần Kiếm Lưu Lạc Pháp Giới

Chương 63: Ngủ gật

« Chương TrướcChương Tiếp »
Shang nhìn cánh cổng lớn một lúc. Sau đó, anh hít một hơi thật sâu và đi về phía chúng. Khi Shang đến gần hơn, anh nhìn thấy ai đó đang ngồi ngay cạnh cổng, và khi nhìn kỹ hơn thì anh thấy đó là một người đàn ông trung niên, có lẽ ngoài bốn mươi tuổi.

Ông ấy đang làm gì lúc này?

Ông ta đang ngủ. Ông ta đang ngồi trên một chiếc ghế, cả cơ thể ông ta uể oải ngồi trên ghế và ngủ khò khò.

Đây là ca đêm mà William đã nói à?

Shang nhìn người đàn ông đang ngủ một lúc với vẻ mặt phức tạp. Vì lý do nào đó, người này không hề toát ra chút gì là nguy hiểm với anh hết.

Tuy nhiên, Shang dám chắc rằng anh không thể tin tưởng vào trực giác của mình trong trường hợp này. Rốt cuộc thì người này đang canh cổng một mình.

Shang dừng lại cách người đang ngủ vài mét với vẻ mặt khó xử.

Có nên đánh thức ông ta không nhỉ?

Ừ thì đáng ra ông ta đang trong ca làm mà.

"Xin thứ lỗi," Shang nói nhỏ.

Người đó không phản ứng.

"Xin thứ lỗi," Shang nói và bước lại gần.

Người đó vẫn không phản ứng.

Shang nhìn quanh thành phố tối tăm, không muốn vô tình đánh thức những cư dân đang ngủ nên anh không hét lên.

Shang gãi cằm. Ông ta có lẽ là một chiến binh cực kỳ mạnh mẽ, và nếu Shang đột ngột bước tới, ông ta có thể sẽ giật mình tỉnh giấc. Ai mà biết được ông ta sẽ làm gì khi bị giật mình? Phản xạ của một chiến binh dày dạn kinh nghiệm là vô cùng nguy hiểm.

Sau đó, Shang nảy ra một ý tưởng, rồi anh ta dừng lại cách đó vài mét.

Sau đó, anh di chuyển thanh kiếm của mình một cách nhẹ nhàng rồi đưa nó trở lại vị trí cũ. Ông ta vẫn không phản ứng.

"Chịu tỉnh rồi à?" Shang hỏi.

Shang thấy ngực ông nở ra, ông hít một hơi thật sâu. Sau đó, ông từ từ ngồi dậy và rêи ɾỉ trong khi vò vò mái tóc rối bời của mình.

“Thông minh đấy nhóc,” người đàn ông nói với vẻ khó chịu.

“Ông đã thức nãy giờ rồi đúng không?” Shang hỏi.

Người đàn ông thở dài. "Ừ. Ta đã nghe thấy đến kể từ khi cậu bước lại gần rồi, chỉ là ta không thích tiếp chuyện thôi."

“Xin lỗi, nhưng tôi không thể đợi đến ngày mai được,” Shang nói.

Người lính gác lại thở dài đầy khó chịu rồi đứng dậy. “Nhờ ơn cậu mà giờ ta tỉnh hết cả đầu óc luôn rồi nè, cảm ơn nhiều luôn,” ông ta nói với giọng đầy mỉa mai.

"Tôi phải thu hút sự chú ý của ông bằng cách nào đó chứ," Shang trả lời.

Ý ông ta là sao?

Ừ thì một chiến binh dày dạn kinh nghiệm có cảm quan đáng sợ và phản xạ siêu nhạy. Ai đó nói chuyện hoặc đi lại xung quanh có thể sẽ không đánh thức họ, nhưng tiếng vũ khí di chuyển đầy thầm lặng chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý cao độ của họ.

Tâm trí của họ sẽ ngay lập tức cảnh giác hoàn toàn ngay khi họ nghe thấy âm thanh đầy nguy hiểm đó.

"Muốn cái gì?" Người đàn ông hỏi với vẻ khó chịu.

"Tôi muốn gia nhập học viện," Shang nói.

Người đàn ông nhìn Shang với vẻ khó chịu. “Vẫn còn vài tháng nữa cho đến buổi kiểm tra đầu vào tiếp theo lận.”

“Tôi muốn một buổi kiểm tra đặc biệt,” Shang nói.

“Có vàng đó không?”

Shang lấy bao vàng của mình ra lắc nhẹ.

Người đàn ông nhướng mày. “Được rồi,” ông ta nói với chút hứng thú hơn một chút.

XOẸT!

Đột nhiên, người đàn ông xuất hiện ngay trước mặt Shang. Lông của Shang lập tức dựng đứng cả lên, và anh lập tức rút kiếm ra để chặn thanh kiếm đang lao tới đầu mình.

CẠCH!

Shang đã đỡ hụt, vì thanh kiếm rút lại trước khi đập vào nhau. Cùng lúc đó, Shang nhảy lùi về phía sau, hoàn toàn cảnh giác cao độ.

"Bị điên à?!" Cả hai người họ hét lên cùng lúc bằng giọng thì thầm nhất có thể.

Im lặng.

"Cậu có biết hai thanh kiếm mà va chạm nhau sẽ ồn ào như thế nào không vậy?!" Người đàn ông gằng giọng một cách thì thầm. "Cậu sẽ dựng cả cái thành phố này dậy đó."

"Là ông tấn công trước chứ bộ!" Shang hét lại với giọng thì thầm. "Tôi phải làm gì đây, đi chết à?!"

"Rõ ràng là ta chỉ đang thử sức cậu thôi!" Ông ta hét lại với giọng thì thầm. "Nếu ta thực sự muốn gϊếŧ cậu thì cậu sẽ chết mà không kịp ngáp rồi!"

"Bộ ông không có cách nào tốt hơn để kiểm tra tôi à?!" Shang hỏi với giọng vô cùng rất khó chịu.

"Đây là để trả thù vì cậu đã làm vậy với ta còn gì!"

"Tôi có tấn công ông quái đâu!"

"Thì? Cậu vẫn kích hoạt bản năng chiến đấu của ta còn gì!"

Shang hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.

"Được rồi, được rồi," Shang nói. "Vậy ông có hài lòng với phản ứng của tôi không?"

Người đàn ông có chút bực bội, nhưng cũng tỏ ra đầy hứng thú.

"Phản ứng nhanh nhạy đấy, và cậu ngay lập tức rút vũ khí của mình ra trong khi né về sau. Tuy nhiên, cách cậu di kiếm rất kỳ lạ và chắc chắn cần phải cải thiện thêm. Giống như cậu chưa bao giờ thấy ai vung kiếm trước đây vậy," người đàn ông nói.

“Tôi chưa bao giờ tập luyện kiếm thuật đường đường chính chính cả,” Shang trả lời.

Điều đó khiến ông ta tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, rồi ông ta nhìn Shang với vẻ mặt đầy nghi ngờ.

"Vô lý," ông ta nói.

"Tôi nói thật," Shang trả lời.

"Sao thế được?"

"Sao cái gì?" Shang hỏi với vẻ khó chịu. "Ông hỏi thì tôi đã trả lời còn gì."

Lông mày của người đàn ông nhíu lại. "Được rồi. Nếu cậu chưa bao giờ tập luyện đường đường chính chính thì làm sao cơ thể của cậu đạt đến Giai đoạn Binh Sĩ Đỉnh Cấp ở độ tuổi đó được?"

“Hấp thụ nhiều mana, nhảy từ trên cây xuống,” Shang trả lời.

Im lặng. Im lặng kéo dài trong vài giây.

"Cái gì cơ?" Người đàn ông hỏi.

"Ừ, tôi đã từng sống ở nơi hoang dã. Có một con Quả Địa Nhím sống quanh đó, tôi cho nó thức ăn, nó cho tôi quả của nó. Tôi ăn một quả của nó, rồi tôi nhảy từ trên cây xuống, suýt chết và rồi hồi phục lại như bình thường."

Im lặng.

"Cái gì?" người đàn ông lặp lại.

"Cái gì cái gì?! Tôi nói hết cả rồi đó!" Shang hét lại với giọng thì thầm.

“Bớt nói nhảm đi,” người đàn ông cau mày nói.

“Ê ê bồ tèo, tôi không có rãnh giỡn với ông đâu!”

Người đàn ông chợt sửng sốt.

"Bồ tèo?" Ông ta hỏi. "Cậu vừa nói cái gì cơ? Cậu vừa xúc phạm tôi đấy à?"

"Đó chỉ là một cụm từ mà thôi, kiểu như anh bạn, brồ, hoặc đại loại thế, nhưng bây giờ thì điều đó không quan trọng. Tôi không có rãnh đi xạo ông làm gì hết!" Shang đã trả lời.

Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, quyết định tạm thời hoãn lại chủ đề này.

"Được thôi, vậy còn kiếm thuật của cậu thì sao? Cậu học đâu cách vung nó như thế vậy?"

“Tôi chỉ lia kiếm sao cho gây ra nhiều sát thương nhất có thể. Tôi dùng sức mạnh, tốc độ và độ chính xác cao nhất có thể, ngoài ra, tôi còn cố gắng tập sao cho các chuyển động hòa vào nhau mà không bị khó chịu hay ngượng nghịu gì hết. Về cơ bản, tôi chỉ cố gắng loại bỏ các thế cứng, hoặc thế khó khi tung đòn tiếp theo," Shang giải thích.

Người đàn ông nhướng mày. "Được rồi, bảo sao cậu di chuyển động kỳ lạ vậy. Cho ta xem quyền của cậu đi."

"Cái gì cơ?" Shang hỏi.

"Quyền á. Cậu biết đấy, nhiều quyền đi để tung đòn á," người đàn ông nói.

Shang chớp mắt vài lần. "Tôi không có cái đó."

“Không có là thế quái nào??” Người đàn ông hỏi với vẻ bực dọc. “Vậy cậu luyện kiếm thuật kiểu gì?!”

"Tôi chỉ vung đi vung lại một vài động tác giống nhau, sau đó, tôi cố thực hiện động tác khác. Sau đó, thỉnh thoảng tôi kết hợp các kiếm thuật tôi nghĩ ra lại với nhau, rồi tôi tập luyện hết tất cả những chuyển động đó cho đến khi cơ thể tôi mệt nhừ."

Người đàn ông nghe Shang nói và bắt đầu xoa xoa đầu mình với vẻ hoài nghi. Ông ta trông giống hệt một người vừa đi làm mệt mỏi về và bước vào một ngôi nhà đầy bừa bộn đến mức khó tin.

Shang có thể đọc được suy nghĩ của người đàn ông đó.

‘Giờ biết sửa mớ hỗn độn này kiểu gì đây?"

Có lẽ ông ta đang nghĩ thế.

"Được rồi! Thôi bỏ đi," người đàn ông nói sau khi xoa sống mũi. "Chúng ta sẽ giải quyết việc này vào ngày mai. Ta không thể cho cậu vào vì cậu chưa phải là học viên, vì vậy cậu phải đợi đến ngày mai."

"Được thôi," Shang nói và cơ thể anh thư giãn hơn. Nói chuyện với người đàn ông này khiến anh căng cứng cả người.

Người đàn ông lại ngồi xuống ghế. Sau đó, ông nhìn thấy Shang đi tới phía bên kia cổng ngồi xuống.

"Cậu đang làm gì thế?" Người đàn ông hỏi.

"Chờ tới ngày mai." Shang nói.

"Ở đây á?"

"Ừ, tại sao không chứ?"

“Cậu biết quanh đây cũng có nhà trọ mà phải không?”

"Đã muộn rồi, tôi không muốn đánh thức họ. Hơn nữa, tôi đã quen với việc ngủ ở ngoài rồi."

Shang ngồi dưới đất tựa lưng vào cột cổng. Sau đó, anh rút thanh kiếm ra và đặt nó bên cạnh, nép nó vào cánh tay. Cùng lúc đó, Shang choàng áo khoác lên phía trước người.

Người đàn ông gãi gãi đầu một cách lúng túng. Sau đó, ông chỉ thở dài.

Bụp!

Shang nhìn sang và thấy chiếc ghế thứ hai đột nhiên xuất hiện từ hư vô. Shang kinh ngạc nhìn người đàn ông.

"Ông có một tinh thể Sparren luôn á?" Anh bàng hoàng hỏi.

"Cái gì cơ?" Người đàn ông hỏi. "Không, ta có Nhẫn Không Gian."

"Thì nó có tinh thể Sparren đó," Shang trả lời.

Người đàn ông nhìn Shang với vẻ mặt kỳ lạ. “Không, nó chỉ là một chiếc nhẫn không gian bình thường thôi.”

"Đúng, nhưng Sparren chính là cái tinh thể đính trên Nhẫn không gian á."

"Ờ, nhưng mắc gì cậu không gọi nó là Nhẫn không gian? Cậu định gây ấn tượng với ta bằng vốn từ vựng cao thâm đó à?" Người đàn ông hỏi với một tiếng khịt mũi.

“Không, vì đó là từ đầu tiên nảy ra trong đầu tôi mà thôi,” Shang trả lời với vẻ khó chịu.

"Ai lại nghĩ đến Sparring khi thấy Nhẫn không gian chứ."

"Sparren."

"Sparren, sao cũng được. Ngồi xuống đó đi. Ta không thể để cậu ngồi dưới đất được."

Shang nhìn chiếc ghế với vẻ mặt khó xử.

"Không, cảm ơn," anh nói.

"Cái gì cơ?" Người đàn ông hỏi.

"Tôi nói, không cảm ơn," Shang lặp lại.

"Mắc gì không ngồi?" Người đàn ông hỏi.

"Bởi vì ở trên sàn thoải mái hơn nhiều."

"Làm sao mà thoải mái hơn được? Người ta thiết kế ghế để con người ngồi vào mà," người đàn ông trả lời với vẻ khó chịu.

"Ừm, tôi không thích, tôi chỉ thích ngồi dưới đất." Shang đáp lại.

“Ngồi đi,” người đàn ông nói và đá chiếc ghế qua.

"Tôi không muốn." Shang vừa nói vừa đẩy ghế lại.

"Ngồi lên cái ghế đi! Ta không muốn thấy cậu ngồi bẹp dưới đất", người đàn ông bực bội nói, đẩy ghế lại cho Shang.

"Ơ tôi đã nói tôi không muốn ngồi mà!" Shang vừa nói vừa đẩy nó lại.

"Cậu có muốn hay không thì ta cũng mặc kệ! Ta không muốn nhìn thấy có người ngồi dưới đất bên cạnh mình. Thế thì xấu hổ lắm! Nhìn cứ như một kẻ ăn xin vậy!"

"Vậy sao? Tôi không quan tâm," Shang trả lời.

Người đàn ông rêи ɾỉ. “Vậy thì làm thế vì ta, được chưa?”

"Không, mắc gì tôi phải làm vì ông? Lúc nãy ông định tấn công tôi đấy thây," Shang nói với vẻ chế nhạo.

"Lại thích kiếm chuyện nữa à!?" Người đàn ông gằn giọng thì thầm và đứng dậy.

"Ừ, thích đấy. Tôi chưa nghe thấy ông xin lỗi tôi."

"Mắc mớ gì ta phải xin lỗi? Chính cậu đã đánh thức ta bằng cách rút kiếm ra còn gì!"

"Ừ, bởi vì ông đã ngủ trong ca làm việc mà!"



Đây sẽ không phải là một đêm yên tĩnh chút nào đâu.

#Darkie
« Chương TrướcChương Tiếp »