Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thần Kiếm Lưu Lạc Pháp Giới

Chương 62: Cuối cùng cũng đến

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai người họ dừng lại trước cánh cổng khổng lồ đang đóng kín.

"John! Mở cửa ra!" Người trinh sát hét lên.

Shang nghe thấy tiếng bước chân lạo xạo từ phía bên kia cổng, rồi một khe nhỏ mở ra.

“Ồ, cứ tưởng hôm nay ông sẽ không đến,” người lính gác đằng sau cánh cửa, John, lên tiếng.

"Ta vừa gặp một du khách và đã dẫn đi tham quan xíu ấy mà. Mất nhiều thời gian hơn ta tưởng," người trinh sát nói và chỉ về phía Shang.

Đôi mắt đằng sau khe hướng về phía Shang.

“Muộn thế này á?” anh ấy hỏi.

"Xin lỗi," Shang nói.

Shang nghe thấy tiếng rêи ɾỉ phát ra từ phía sau cánh cổng.

Kẹt!

Một cánh cửa nhỏ trên cánh cổng khổng lồ mở ra và một người lính canh mặc áo giáp đồng bước ra ngoài.

Shang đã gặp nhiều lính canh và binh lính từ khắp các thành phố và thị trấn khác nhau, và anh ấy nhận thấy rằng những lính canh có chức vụ thấp nhất luôn mặc áo giáp màu đồng.

Tuy nhiên, chỉ vì màu sắc giống nhau không có nghĩa là tất cả các bộ áo giáp đều giống hệt nhau.

Những người lính gác bình thường ở thị trấn Central Wild thì mặc giáp đồng bình thường. Nó tuy khá hữu ích trong thực chiến, nhưng nó không phải là áo giáp tuyệt vời nhất. Tuy nhiên, những người lính gác này cũng không mạnh cho lắm, họ thậm chí còn yếu hơn Shang.

Trong khi đó, những người lính gác trên thị trấn Blizzard"s Edge lại khác nhiều, những người đó cũng mặc áo giáp bằng đồng, nhưng họ lại mạnh hơn rất nhiều. Mặc dù áo giáp của họ có màu đồng, nhưng Shang lại nhận thấy áo giáp của họ cứng cáp hơn và bền hơn nhiều.

Và bây giờ, Shang đã thấy một loại áo giáp bằng đồng thứ ba.

Bộ giáp của John đang khoác trên người có cảm giác mạnh mẽ tương đương với bộ giáp bạc mà nữ sĩ quan ở Blizzard"s Edge đã mang. Hơn hết, người lính gác này toát ra thần thái nguy hiểm chết người với Shang.

Chỉ một người lính gác bình thường này thôi đã mạnh hơn Shang rất nhiều. Shang đoán rằng người lính gác hiện đang ở giữa Cảnh giới thứ hai, Cảnh Giới Tướng Lãnh, mạnh mẽ ngang ngửa với lũ Nông Cẩu ở Khu nông trại.

"Rồi rồi!" John càu nhàu khi bước ra ngoài. "Cởϊ áσ khoác ra đi, rồi cho ta xem vũ khí, trang thiết bị và những vật có giá trị trên người."

Sau đó, John nhìn người trinh sát và chợt nhớ ra điều gì đó. "Mà nhân tiện, William, ông đã khám xét cậu ta chưa vậy?"

"Chưa," William trả lời thẳng thắn.

John cau mày. "Tại sao lại chưa?"

“Bởi vì có khác quái gì đâu,” William nói. "Nếu ta khám xét xong và nói rằng mọi thứ đều ổn, thì chú vẫn khám xét đấy thôi. Mắc quái gì ta phải làm vậy?"

"Vậy hơi bị liều à nha!" John nói với vẻ khó chịu. "Chúng ta cần phải kiểm tra hết những người không rõ danh tính ở đây, nếu không thì chúng ta sẽ khiến thành phố gặp nguy hiểm!"

William chậm rãi nhìn Shang.

Sau đó, ông nhướng mày nhìn John. Họ nhìn nhau một lúc.

“Hmph,” John càu nhàu khi quay mặt đi. "Được rồi, được rồi! Cậu, cất đồ của mình sang một bên đi!"

Shang từ từ cởϊ áσ choàng ra và đặt nó lên chiếc quầy đã chuẩn bị sẵn bên cạnh cổng. Sau đó, anh rút thanh kiếm của mình ra và đặt nó lên trên chiếc áo choàng.

Tuy nhiên, trước khi Shang rút tay ra, anh liền dừng lại. Shang nhìn thanh kiếm của mình với đôi mắt mở to. Anh ta nhìn vào thanh kiếm đen hoàn hảo của mình.

"Không phải có một vết nứt trên thân thanh kiếm sao?" Shang tự hỏi. ‘Mình dám chắc chắn rằng nó đã bị hư hại trong trận chiến với con Hồ Băng Hươu!"

Shang dám chắc chắn rằng thanh kiếm của anh đã bị hư. Tuy nhiên, giờ thì anh lại không thể thấy bất kỳ thiệt hại hay hư tổn nào hết.

Nó trông hệt như mới vậy!

"Này, nhanh lên!" John lên giọng một cách thiếu kiên nhẫn.

Shang thoát khỏi dòng suy nghĩ, rồi anh cũng đặt túi lên quầy. Cuối cùng, anh đặt túi vàng lên trên.

William và John đều ngạc nhiên nhìn sang khi nghe thấy âm thanh quen thuộc của vàng. William nhướng mày đầy ngạc nhiên.

Tất cả đều là vàng luôn á?

John nhướng mày khi nhìn thấy cả một túi vàng.

Sau đó, anh ta nhìn Shang. “Có bằng chứng xác thực nguồn gốc không?”

Shang lấy ra mảnh giấy bên trong bao vàng đưa ra.

John nhìn vào mảnh giấy. "Chờ chút."

Sau đó, anh ta lại vào thành phố và đóng cửa lại.

“Đừng lo,” William nói từ bên cạnh. "Đối với số tiền nhiều như vậy thì bọn ta phải nhờ một đến chuyên gia thẩm định để xác thực bằng chứng quyền sở hữu. Khi có một số tiền nhiều đến thế thì chắc chắn giấy tờ xác nhận bắt buộc phải có một Trận pháp vô cùng phức tạp trên đó. Tất cả nhằm mục đích khiến kẻ gian khó có thể giả mạo được giấy tờ."

Shang gật đầu.

"Dù sao đi nữa, làm thế nào cậu kiếm được nhiều tiền đến vậy?" William hỏi.

“Tôi đã gϊếŧ một con Hồ Băng Hươu Đỉnh Cấp ở làng Coldew,” Shang giải thích. "Dân làng đã trả công cho tôi bằng một chiếc xe trượt chứa đầy Hàn Mộc củi và tôi đã bán nó cho các Pháp sư ở thị trấn Blizzard"s Edge."

William huýt sáo ấn tượng. “Có vẻ như cậu đã xuất hiện rất đúng lúc đấy.”

Shang gật đầu. "Ừ thì, cũng không mấy gì khác biệt cho lắm. Nếu không thì dân làng ở đó sẽ có một mùa thu hoạch tệ vào mùa tới thôi à."

William nói. “Việc kéo cả một chiếc xe trượt nặng nề như vậy đi suốt một quãng đường dài như thế chắc có lẽ khá khó chịu nhỉ?”

Shang gật đầu khi nhớ về cuộc hành trình đầy gian lao đó. Tông chết vài tên cướp.

Cuộc chạm trán với con nhện siêu mạnh đó.

Những tên cướp ăn xin.

Nó chắc chắn không dễ dàng.

Khoảng một phút sau, cánh cửa lại mở ra và John bước ra ngoài.

John đưa mảnh giấy trả lại cho anh. "Mọi thứ đều hợp lệ."

John trả lại bao vàng cho Shang và nhăn mặt khi nhìn chiếc áo khoác. Shang biết tại sao anh ta lại nhăn mặt. Trước hết, không ai thích lũ Đại Hại Miêu, và thứ hai, bộ áo choàng lông đó chưa được giặt đã khá lâu rồi.

Sau đó, John mở chiếc túi ra và khuôn mặt nhăn nhó của anh ta càng nhăn dữ dội hơn.

Shang cảm thấy có ngại ngùng vì chưa có cơ hội giặt đống quần áo dự phòng. Ngoài ra, anh ấy chủ yếu sử dụng chúng để làm giường ngủ mà thôi.

John lục tung chiếc túi với vẻ mặt chán nản và đặt nó sang một bên sau khi làm xong. Cuối cùng, John nhìn vào thanh kiếm. Anh giơ nó lên và gõ nhẹ vào nó.

CLINGGGGG!

Thanh kiếm rung lên một lúc, và John lộ rõ vẻ bối rối. Sau đó, anh ta gõ vào thanh kiếm một lần nữa, rồi lại thêm lần nữa.

Cuối cùng, anh bối rối gãi gãi sau đầu và đặt thanh kiếm sang một bên.

“Thanh kiếm này được làm từ gì vậy?” Anh ta hỏi.

"Tôi không biết," Shang nói.

"Không biết á?" John nhướng mày hỏi.

"Tôi không biết," Shang lặp lại.

John cau mày một chút, nhưng sau khi thở dài một hơi, anh ta đẩy mọi thứ lại cho Shang.

"Vào được rồi đó," anh nói.

John mở cửa và bước qua đó.

William đi theo anh ta, và Shang là người cuối cùng bước qua.

ẦM!

Cánh cửa phía sau Shang đóng lại, John bước vào một cánh cửa khác mà chẳng thèm nói lời tạm biệt.

"Có lẽ chúng ta đã đánh thức gã giữa giấc," William nhếch mép.

"Đánh thức á? Không phải anh ta đang làm việc à?" Shang hỏi.

"Giờ này thì có việc gì mà làm?" William nhún vai hỏi. "Gã chịu trách nhiệm kiểm tra các du khách đi đến đây, và không có nhiều khách thường đến vào đêm khuya vậy đâu. Ở đây có nhiều lính canh hơn công việc đấy, đó là lý do tại sao mọi người thường chỉ phải làm một chút việc là xong cả thôi."

“Dù sao thì,” William vừa nói vừa ngáp dài một chút. "Ta về doanh trại ngủ đây. Cậu sẽ có thể tìm thấy Học viện Chiến binh ở phía tây. Xung quanh học viện là một hàng rào khổng lồ và lạ mắt, cậu không thể bỏ qua nó được đâu. Ở đó họ cũng có ca đêm nên không cần phải đợi đến ngày mai."

Shang gật đầu. "Cảm ơn ông rất nhiều, vì đã giải thích cho tôi mở mang thêm rất nhiều điều."

William chỉ xua tay một cách bình thường. "Ta là một người hướng ngoại, và ta thích giới thiệu mọi người địa hình xung quanh. Ngoài ra, công việc của ta là giúp đỡ mọi người với tư cách là thành viên trong đội lính bảo vệ thành phố. Giờ thì chúc ngủ ngon."

"Chúc ngủ ngon," Shang nói và cúi đầu nhẹ nhàng đầy lịch sự.

Bây giờ, Shang lại ở một mình. Shang hít một hơi thật sâu khi nhìn thành phố xung quanh mình.

Có rất nhiều tòa nhà cao tầng và có rất ít không gian giữa chúng. Những con đường rất hẹp và nhiều con hẻm nhỏ dẫn đến nhiều khu vực khác nhau trong thành phố. Khi Shang nhìn thấy những con hẻm này, anh chợt nhớ đến ngôi nhà của mình trên Trái Đất.

Những con hẻm đặc biệt gợi nhớ đến những khoảnh khắc cuối cùng của anh trên Trái Đất. Điều làm Shang ngạc nhiên là những âm thanh trong thành phố này.

Không có chút âm thanh nào hết cả.

Shang không hề nghe thấy tiếng côn trùng, động vật hay bất cứ sinh vật sống nào hết. Thỉnh thoảng anh chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của một số lính canh đi tuần xung quanh.

Đường phố vắng tanh không một bóng người.

May mắn thay, các ngọn lửa trên đỉnh các tòa tháp đã chiếu sáng thành phố đủ để Shang có thể nhìn thấy mình đang đi đâu.

Shang nhìn vào một trong những con hẻm bên phải mình. Lúc này Shang đang hướng về phía nam, William nói với anh rằng học viện ở phía tây.

"Mình có nên đi qua các con hẻm không nhỉ?" Shang vừa nghĩ vừa gãi cằm.

Cuối cùng, Shang quyết định tiếp tục đi về phía nam.

Kiếp trước anh đã sống ở trong thành phố lớn nên anh cũng nắm được đại khái hướng xây của thành phố rồi. Nếu thành phố này cũng tuân theo cách tổ chức của các thành phố trên Trái Đất, thì anh ta sẽ…

"Biết ngay mà!"

Shang đến một ngã tư lớn ở giữa thành phố, có nhiều con đường lớn dẫn tới mọi hướng chính. Shang nhìn vào ngã tư và nhận ra rằng đây có lẽ là một khu chợ lớn vào ban ngày.

Hiện tại không có ai ở đây, nhưng Shang nhìn thấy nhiều quầy hàng và cửa hàng nhỏ. Shang đi theo con đường lớn về phía Tây. William nói rằng Học viện Chiến binh chiếm một phần diện tích rất lớn trong thành phố Warrior’s Paradise, vì vậy sẽ không khó để tìm thấy nó.

Đi được một đoạn, Shang nhìn thấy một hàng rào khổng lồ làm bằng kim loại màu bạc sáng bóng. Giữa đường là một cánh cổng cầu kỳ với nhiều đồ trang trí.

Khi Shang nhìn thấy cánh cổng, tim anh bắt đầu đập nhanh hơn.

Đây chính là nó!

Đây là nơi mà anh ta sẽ có thể trở nên mạnh mẽ hơn!

Anh đã sống hơn nửa năm ở vùng hoang dã và chưa học được gì từ các chiến binh loài người trên thế giới này.

Chắc chắn phải có một số lượng kỹ thuật lẫn kinh nghiệm đáng kinh ngạc đến mức không thể tưởng tượng được trên thế giới này!

Đây là nơi Shang sẽ gia nhập đẳng cấp thực sự của các chiến binh!

Học viện chiến binh!

#Darkie