Chương 49: Hành Động Và Ý Định

Alex nhìn về phía nơi anh nhìn thấy cái bóng, anh chắc chắn rằng cái bóng đó có hình dạng giống một con người.

‘Mình thực sự không muốn làm điều này chút nào hết", Alex nheo mắt nghĩ.

Cảm giác lo lắng len lỏi vào trái tim anh khi anh nghĩ về việc phải gϊếŧ chết một vài đứa trẻ trỗi dậy trong tâm trí.

XOẸT!

Alex rút kiếm ra và giữ nó bên cạnh mình. Ánh trăng thanh tao chiếu lên thanh kiếm điên, khiến nó khó có thể nhìn thấy được trong bóng tối. Khu rừng đột nhiên im lặng trở lại khi Alex lặng lẽ đứng trên nóc xe kéo, đầu quay về hướng bọn cướp vừa tới.

Cơn gió thổi chiếc áo khoác của Alex tung bay phấp phới nhịp nhàng, càng tạo thêm cho anh vẻ ngoài của một kẻ sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.

Việc Alex đứng lên chính là lời cảnh báo cho những kẻ xung quanh rằng chúng không nên tấn công anh.

Alex biết rằng tỏ ra đầy đe dọa sẽ vô cùng hiệu quả nếu đối phương thực sự không muốn đánh nhau. Anh không cần phải tỏ ra hung hãn như một con thú khát máu hay gì hết, anh chỉ cần trông giống một kẻ không ngại khô máu.

Anh hy vọng bọn cướp sẽ hiểu được và tìm mục tiêu khác dễ dàng hơn.

Alex không lo sợ cho mạng sống của mình, mà lo sợ cho mạng sống của chúng. Trong gần một phút, xung quanh Alex im lặng chết người.

Sau đó, hai phút trôi qua.

Ba phút.

Năm phút.

Sau bảy phút, Alex cất kiếm và quay lại ngồi thiền.

Bọn cướp đã biến mất. Alex hít một hơi thật sâu và lại tiến nhập thiền định.

Tuy nhiên, chỉ mới 40 phút sau khi nhập thiền, Alex đã nghe thấy nhiều tiếng động nhỏ hơn.

"Chúng đã quay trở lại, và còn kéo thêm nhiều người hơn nữa", Alex nheo mắt nghĩ.

Alex từ từ đứng dậy và rút kiếm ra. Mười giây im lặng lại trôi qua.

"Lên!"

Một tiếng hét lớn vang vọng khắp khoảng đất trống nhỏ nơi Alex ở, và Alex nheo mắt lại.

XOẸT! XOẸT! XOẸT!

Ngay lập tức, hơn 15 tên lao ra khỏi cây và chạy về phía xe trượt tuyết của Alex. Tuy nhiên, Alex nghiến răng khi nhìn thấy vẻ ngoài của chúng.

Bọn chúng toàn là người thuộc mọi tầng lớp xã hội. Anh có thể nhìn thấy một số thanh thiếu niên, và anh cũng có thể nhìn thấy những thanh niên trai tráng, đàn ông trung niên và một người đàn ông lớn tuổi.

Tất cả họ đều ăn mặc bẩn thỉu và không mặc bất kỳ bộ áo giáp nào đáng chú ý. Tốt lắm thì có một số người trong số họ mặc áo làm bằng da thô và thủng nhiều lỗ trên đó. Những người khác thì ăn mặc quần áo rách rưới và cũ kỹ.

Tuy nhiên, điều tệ nhất là không ai mang theo vũ khí cả. Tất cả bọn đều lao ra khỏi đám cây mà không hề mang theo vũ khí, và hơn thế nữa, họ thậm chí còn không thèm liếc nhìn Alex.

Tất cả đều hoàn toàn dán mắt vào đống Hàn Mộc củi trên xe trượt. Chẳng ai có ý định tấn công hay đả thương Alex cả, và anh cũng biết điều đó.

Alex biết tại sao họ lại làm điều này.

"Bọn chúng nhận ra rằng mình không hề thoải mái với việc gϊếŧ người. Vì vậy, chúng xông ra mà không thèm mang vũ khí hay áo giáp và không hề có ý định tấn công mình."

‘Chúng hoàn toàn đánh cược vào việc mình không sẵn lòng gϊếŧ tất cả bọn chúng."

Alex đưa ra quyết định trong tích tắc và lao về phía tên cướp gần nhất.

ĐÙNG!

Alex đấm vào ngực tên cướp, ném hắn bảy thẳng vào cái cây phía sau.

ĐÙNG!

Hắn đập mạnh vào cái cây, tiếng xương gãy vang vọng khắp khoảng đất trống nhỏ.

Im lặng.

Những tên còn lại ngừng di chuyển khi chúng nhìn về phía đồng đội của mình. Alex nheo mắt nhìn những tên khác, nhưng trái tim anh thắt lại khi nhìn thấy ánh mắt của chúng.

Chúng không hề sốc, sợ hãi hay tức giận gì hết. Không, ánh mắt của chúng là đang đánh giá tình hình. Giống như chúng muốn biết rõ chuyện gì đã xảy ra với đồng đội của mình.

Tên đã bị Alex đấm bay ho khan và hít một hơi thật sâu. Hắn vẫn còn sống.

Đó là tất cả những gì bọn cướp cần, và chúng ngay lập tức tiếp tục lao về phía chiếc xe trượt. Bị thương thì có làm sao? Những kẻ khác sẽ chia sẻ chiến lợi phẩm đều với nhau cả, do đó chúng cần phải làm tới cùng để chuyến này không vô ích.

Chỉ cần chúng không chết thì mọi thứ đều đáng hết!

Những kẻ đầu tiên chạy tới chiếc xe trượt liền bắt đầu xé toạc chiếc l*иg chứa Hàn Mộc củi.

Alex càng lo lắng và anh nghiến răng mạnh hơn.

XOẸT!

"AAAHH!"

Một cánh tay đẫm máu bay lên trong không trung.

Alex đã chém đứt cánh tay của một tên vừa cào vào l*иg. Những tên cướp khác dừng lại một giây để xem chuyện gì vừa xảy ra. Và sau đó, tất cả vẫn tiếp tục lao vào mãnh liệt hơn nữa.

CRK!

Một phần của cái l*иg đã bị xé toạc ra và bọn chúng tham lam loot đống Hàn Mộc củi.

Trong khi đó, tên cướp một tay tóm lấy cánh tay của anh để chặn anh lại, đồng thời tiếp tục cào vào Hàn Mộc củi bằng bàn tay còn lại. Đôi mắt của Alex đỏ ngầu do căng thẳng và mâu thuẫn nội tâm.

"Mình không thể để chúng đem Hàn Mộc củi chạy trốn được! Mình cần nó!"

"Mục tiêu của mình là trở nên mạnh mẽ! Mình muốn đạt tới những đỉnh cao sức mạnh, một thứ mà mình không thể có trên Trái Đất!"

Những lời của đội trưởng tiểu đội ở thị trấn kia bắn xuyên qua tâm trí Alex.

"Hoặc là mạng của anh, hoặc là mạng của chúng."

XOẸT!

Im lặng.

Bọn cướp nhìn qua với vẻ kinh ngạc và tất cả dừng lại. Một thi thể không đầu rơi xuống đất.

Alex nắm chặt thanh kiếm của mình.

‘Quá dễ dàng."

"Thanh kiếm của mình chém xuyên qua cơ thể hắn ta như bơ vậy."

‘Mình vừa kết thúc một mạng người."

Cánh tay của Alex run lên trong lo lắng, và nỗi sợ hãi của anh dần biến thành cơn thịnh nộ. Những tên cướp này đã buộc anh phải đi vào con đường không thể quay đầu lại, và anh ghét chúng.

Anh đã gϊếŧ được một tên, và cảm giác không tệ như anh nghĩ.

Không hề có cảm giác hối hận hay kinh hãi.

Không, chỉ có cảm giác như Alex vừa đánh mất thứ gì đó.

Việc gϊếŧ chóc lúc này đã không còn khó khăn nữa, và cảm xúc phẫn nộ lúc này là tất cả mọi thứ mà Alex cần.

XOẸT!

Alex chém xuống thân của một tên khác.

Thanh kiếm của anh ta sắc bén đến mức như thể thân thể của chúng làm từ bùn.

Đôi mắt của bọn cướp ánh lên đầy khϊếp hãi. Chúng nhanh chóng chộp lấy bất kỳ Hàn Mộc củi nào có thể mang theo và bỏ chạy.

XOẸT!

Alex đã gϊếŧ thêm một tên cướp khác.

"Bỏ đống Hàn Mộc củi xuống thì lũ ngươi sẽ có thể sống sót." Anh lạnh lùng nói.

Không ai thèm lắng nghe.

Cứ như thể đống Hàn Mộc củi quan trọng hơn cả mạng sống của chúng vậy.

Alex nghiến răng.

XOẸT! XOẸT!

Alex gϊếŧ chết hai tên khác trước khi chúng kịp di chuyển ra hai mét.

Những tên này cùng lắm là đạt đến Giai Đoạn Binh Sĩ Khởi cấp. Một số tên thậm chí có cơ thể yếu giống hệt với con người trên Trái Đất.

"Thả ra!" Alex hét lên.

Một số tên cướp nhìn lại, khi nhìn thấy thêm nhiều xác chết, chúng vứt Hàn Mộc củi xuống và tiếp tục chạy.

Tuy nhiên, ba tên ở xa nhất vẫn không bỏ Hàn Mộc củi xuống. Chúng có cơ hội tốt nhất để chạy trốn.

ĐÙNG!

Mặt đất bên dưới Alex nổ tung khi anh lao về phía trước với tốc độ kinh hồn.

Chưa đầy một giây, Alex đã đến gần tên đầu tiên và gϊếŧ chết hắn.

ĐÙNG!

Alex thay đổi quỹ đạo của mình để tấn công tên tiếp theo. Chúng không chạy trốn cùng một hướng. Một số tên chợt cảm thấy một luồng gió siêu mạnh lướt qua chúng khi một bóng đen lao đến và lao đi khỏi tầm nhìn của chúng.

Chỉ trong hai giây, tên thứ hai đã chết.

Sau đó, bốn giây nữa, tên cuối cùng vẫn cố chấp cướp đống Hàn Mộc củi đã chết.

Chỉ có tiếng bước chân vội vã chạy trốn vang vọng khắp khu rừng.

Alex không cử động mà chỉ nhìn cái xác chết trước mặt.

Hình ảnh một thi thể không đầu, và một cái đầu lăng lông lốc khiến Alex có cảm giác như đây không phải là con người.

Alex khó có thể chấp nhận rằng cái đầu và cơ thể này đã từng là con người sống sờ sờ.

Giống như hai thứ này chẳng liên quan gì cả.

Alex nhìn vào đôi mắt đầy kinh hãi của cái đầu.

Cái đầu này từng là một thiếu niên trẻ tuổi.

Vài giây sau, Alex không nói một lời, anh cúi đầu và đẩy thi thể sang một bên. Alex đưa tay về phía trước, lấy ra cục Hàn Mộc củi đơn độc từ trong thi thể.

Alex nhìn cục Hàn Mộc củi một lúc.

‘Sẵn sàng bán mạng chỉ vì một cục Hàn Mộc củi thôi á?’ Alex nghĩ, nhìn chằm chằm vào cục Hàn Mộc củi.

Sau đó, ánh mắt của Alex chuyển sang cái đầu.

‘Tên này có đáng chết chỉ vì ăn trộm một cục Hàn Mộc củi không?’

Im lặng. Alex không thể tìm được câu trả lời trong một thời gian dài. Tuy nhiên, cuối cùng anh cũng nhận được câu trả lời.

RẮC!

Alex phá hủy mảnh Hàn Mộc củi trong tay.

"Việc đánh cắp thứ gì không quan trọng."

"Hành động không quan trọng. Ý đồ mới quan trọng."

Alex từ từ đứng dậy và bước trở lại xe trượt. Alex nhảy lên xe kéo và nhắm mắt lại.

Trong suốt thời gian qua, anh ấy đã phớt lờ những mảnh thi thể vươn vãi khắp nơi.

‘Hoặc là mạng của mình, hoặc là mạng của chúng."

"Hành động không quan trọng. Ý đồ mới quan trọng."

Alex lặp lại những cụm từ này nhiều lần trong đầu.

‘Mình đã làm những gì mình phải làm."

Và rồi, bầu không khí im lặng nặng nề bao trùm khu đất trống. Alex lặp đi lặp lại những cụm từ này trong đầu suốt đêm.

Alex là người sống duy nhất, và khu vực xung quanh chiếc xe trượt của anh ta đầy xác chết của những người vô cùng bình thường, tay không tấc sắt.

#Darkie