Alex đi qua lối vào phía nam và nhìn thấy khu phía nam đằng sau thị trấn Central Wild.
Nó trông không khác gì nhiều so với các khu vực khác, ngoại trừ việc địa hình ở đây bằng phẳng hơn một chút. Ở đây vẫn còn một số ngọn đồi, nhưng nó không quá đốc như khu phía bắc của thị trấn.
Khi Alex đi qua lối vào phía nam, anh ấy lại cất bánh xe của chiếc xe vào và biến nó trở lại thành một chiếc xe trượt.
Sau đó, Alex hít một hơi thật sâu và tiếp tục kéo.
Lúc này đã là buổi chiều và Alex vẫn còn đủ ánh sáng ban ngày để đi tiếp. Chuyến hành trình bình yên vô vị, và Alex tiếp tục đi về phía đông nam. Chuyền hành trình cực kỳ nhàm chán và mệt mỏi.
Alex thỉnh thoảng nhìn thấy một số loài chim lớn bay qua đường và Alex luôn dừng lại để nhìn chúng. Anh không muốn bị bất ngờ khi đột nhiên có một con chim mạnh mẽ nào đó từ trên trời lao xuống.Những con chim này trông khá mạnh mẽ và Alex dám tin chắc rằng chúng là thú ăn thịt.
Alex thậm chí còn nhìn thấy một số con chim lớn hơn bay vòng phía trên anh ta, nhưng tất cả chúng đều bỏ đi sau khi bay vòng quanh anh ta khoảng hai lần. Anh không chắc liệu chúng đang đánh giá sức mạnh của anh hay chúng chỉ là đang tò mò thôi.
Sau vài giờ, hoàng hôn đã buông xuống. Alex có lẽ đã đi được khoảng 25 đến 30 km trong vài giờ vừa qua, quá chậm so với anh muốn, nhưng đáng buồn thay, chiếc xe kéo lại quá nặng để đi nhanh hơn.
‘Làm thương nhân chán vãi,’ Alex nghĩ. "Những thương nhân đi ngang qua mình trong vài giờ qua đều sử dụng ngựa hoặc bò để kéo xe của họ. Mình tự hỏi những con vật đó đắt đến mức nào trên thế giới này nữa, vì mình không thấy nhiều người có thú kéo xe trong thị trấn vừa rồi.”
Có vài thương nhân đã đi ngang qua Alex trong vài giờ qua, và tất cả họ đều lái xe nhanh hơn anh rất nhiều và vượt qua Alex một cách dễ dàng. Chưa hết, các thương nhân cũng có vệ sĩ chạy dọc theo đoàn lữ hành nhỏ của họ, và các vệ sĩ này đều nhìn Alex một cách bối rối. Nhưng cũng chẳng trách được, sau cùng thì Alex đã tự mình kéo chiếc xe trượt và chỉ đi một mình.
Bất cứ khi nào một thương nhân đi ngang qua Alex, anh đều nghe thấy những người lính gác chào anh, và những thương nhân đó thậm chí còn nói cho anh ấy biết tên và đặc sản mà họ kinh doanh. Họ đã nhìn thấy chiếc xe trượt mà Alex đang kéo và họ biết rằng anh sẽ kiếm được số tiền kếch xù với tất cả đống Hàn Mộc củi đó. Đối với các thương gia, Alex là một khách hàng vô cùng tiềm năng.
Nhưng tất cả những điều đó đã dừng lại khoảng một giờ trước.
Bắt đầu từ một giờ trước, không còn thương nhân nào đi ngang qua Alex nữa, điều này giúp anh hiểu rõ hơn về khoảng cách còn lại đến vùng Southern Wilds.
"Còn khoảng nửa giờ nữa là ánh sáng ban ngày sẽ tắt, và mọi người đều không còn đi ngang qua mình khoảng một giờ trước. Điều đó có nghĩa là xe của họ không thể đi hết quãng đường đó trong một tiếng rưỡi nữa."
"Các xe kia di chuyển với tốc độ khoảng 40 km/h, điều đó có nghĩa là còn khoảng 50 đến 60 km nữa thôi. Còn mình thì đang di chuyển với tốc độ khoảng 10 km/h, nghĩa là mình sẽ mất khoảng 5 đến 6 giờ đi đường nữa. Vậy thì tổng cộng lại, mình sẽ mất khoảng một ngày đi đường. Người lính gác kia đã nói đúng rồi.”
‘Dù sao thì, mình nghĩ đã đến lúc tạm dừng để nghỉ qua đêm rồi. Mình không biết loại sinh vật nào thường sống ở đây vì tất cả thương nhân đều tránh đi lại vào ban đêm."
Alex kéo chiếc xe trượt vào lề đường, tiến vào trong rừng. Không dễ để tìm được một khoảng trống đủ lớn để chiếc xe trượt đi qua, nhưng sau một hồi tìm kiếm, Alex đã tìm thấy một chỗ phù hợp.
Sau khi đưa chiếc xe trượt vào rừng một phần, Alex rời khỏi chiếc xe và vươn vai. "Trời ạ, cơ bắp của mình đau nhức quá."
Sau khi giãn cơ một chút, Alex rút kiếm ra và bắt đầu luyện tập. Anh ấy không bao giờ bỏ một ngày tập luyện.
Hiện tại, Alex đã có thể vung kiếm với tốc độ đáng kinh ngạc và bất cứ khi nào anh tung ra một đòn tấn công, người ta chỉ có thể nhìn thấy dư ảnh của thanh kiếm do tốc độ quá thần sầu. Alex đã có thể phối hợp các kiểu tấn công khác nhau dễ dàng và uyển chuyển hơn, chuyển động của anh không còn ngượng ngịu nữa.
Alex ghét chuyển động vụng về trong lúc chiến đấu, và anh đã cố gắng hết sức để loại bỏ nó. Sau khoảng một giờ vung kiếm, Alex ướt đẫm mồ hôi, đó là điều bình thường.
Alex nhảy lên một cái cây gần đó và ngồi xuống một trong những cành rậm rạp. Những cái cây xung quanh Alex chủ yếu vẫn là cây lá kim, nhưng từ lâu anh đã quen với việc ngồi trên những cành đầy lá kim nhỏ.
Lý do Alex ngủ trên cây là vì anh ấy muốn cẩn thận. Anh ta không biết có loại sinh vật hay quái thú nào sống ở đây, và nếu phải chiến đấu với một con, anh ta thà chủ động chiến trước còn hơn. Nếu anh ở lại qua đêm trên xe trượt thì mọi thứ xung quanh đều sẽ chú ý đến anh.
Tuy nhiên, nếu ở trên cây, mọi con mắt tò mò sẽ bị thu hút vào cái xe trước tiên, cho phép Alex thu thập thông tin về bất kỳ con thú nào mò đến.
Alex nhắm mắt lại và bắt đầu tiến nhập thiền định. Thiền giúp phần nào thay thế cho việc ngủ, nhưng anh vẫn cần ngủ khoảng sáu tiếng mỗi hai ngày. Tất nhiên, Alex không ngu đến mức ngủ ở một nơi xa lạ như vậy.
Alex dần nhập tâm vào trong thiền định. Tất cả các cơ bắp của anh ấy đã phục hồi hoàn toàn chỉ sau vài phút, nhưng Alex vẫn tiếp tục thiền định để rút ngắn thời gian mà lẽ ra anh ấy nên ngủ.
Thiền định mà không luyện tập sẽ không làm tăng sức mạnh của Alex, nhưng nó không hẳn là vô dụng. Trình độ vận Mana của anh giờ đã rất thành thục, nhưng sau mỗi vài lần thiền định, kỹ năng vận Mana của anh càng lúc càng tốt hơn.
Cơ thể của Alex không phải là không có Mana. Đúng, mana của anh ấy chủ yếu được sử dụng để rèn luyện cơ thể, nhưng Alex đã nhận thấy rằng anh ấy cũng có một ít Mana được lưu trữ bên trong tất cả các cơ bắp của mình. Hiện tại, lượng mana đó chủ yếu đóng vai trò dùng để phục hồi vết thương khi cần thiết.
Với kỹ năng kiểm soát mana tốt hơn, anh nhận thấy rằng trữ lượng mana của anh thường được sử dụng hết trong quá trình luyện tập của anh ấy. Đó là lúc Alex nhận ra rằng trữ lượng mana hoạt động tương tự như lượng đường lưu trữ trong gan của con người.
Để di chuyển cơ thể, cơ thể cần năng lượng, và năng lượng chủ yếu đến từ lượng glucose dự trữ trong gan. Ít nhất thì trên Trái Đất là thế. Khi glucose được sử dụng hết, cơ thể sẽ đốt cháy chất béo, nhưng quá trình đốt cháy chất béo phức tạp hơn nhiều. Bằng cách đốt cháy chất béo, cơ thể không thể có được lượng năng lượng hay sức mạnh bùng nổ như khi đốt cháy glucose. Là một cựu võ sĩ, Alex đương nhiên là phải biết tất cả những điều này.
Vậy Mana khác biệt như thế nào?
Theo những gì Alex thấy, Mana hoạt động giống như một phiên bản nâng cấp hơn của đường. Bằng cách di chuyển nó xung quanh, cơ thể của Alex hấp thụ hết mana. Tất nhiên, cơ thể của Alex cũng có khả năng tái tạo mana một cách thụ động, đủ để giúp anh ấy làm việc cả ngày.
Khả năng tái tạo mana thụ động này đủ mạnh để cho phép Alex chạy bộ vô thời hạn, đó là giả sử anh không cần ngủ hay ăn. Tuy nhiên, nếu Alex bắt đầu chạy bộ, chạy nước rút, nhảy hoặc chém với toàn bộ sức mạnh của mình, anh ấy đương nhiên là sẽ sử dụng nhiều Mana hơn mức cơ thể đang tái tạo. Và nó sẽ càng điên rồ hơn khi anh ấy tự làm mình bị thương.
Rõ ràng, việc chữa lành vết thương tiêu tốn một lượng mana nhiều khổng lồ. Trước đây, khi Alex bị thương, trữ lượng mana thụ động của anh ấy sẽ gần như cạn kiệt sau khi chữa lành các vết cắt hoặc chém, nhưng giờ đây, Alex đã có đủ quyền kiểm soát mana của mình để ngăn điều đó xảy ra.
Rõ ràng là anh cần dồn năng lượng vào việc chạy xung quanh và chiến đấu hơn là việc chữa lành các vết cắt hoặc chém.
‘Kỹ năng kiểm soát Mana có lẽ là một kỹ năng quan trọng thứ yếu.’
Alex nghĩ trong khi thiền định. "Mana, về mặt kỹ thuật mà nói, cũng chính là một dạng năng lượng rất mạnh, và về cơ bản ta có thể làm bất cứ điều gì nếu có đủ năng lượng. Mình chắc chắn là mình có thể sử dụng Mana trong cơ thể để làm nhiều điều hơn là chỉ chạy nhảy xung quanh và tấn công. Chắc chắn nó phải có công dụng gì đó khác nữa.”
"Có lẽ mình sẽ được học tất cả những điều này sau khi gia nhập học viện đó. Thật buồn cười là giờ mình lại thực sự mong được đến trường. Mình luôn chán ghét trường học đó giờ.’
Rộp.
Alex mở mắt khi nghe thấy âm thanh của thứ gì đó dẫm lên cành cây. Alex nhìn về nơi phát ra âm thanh, anh nhìn thấy một con thú quen thuộc.
"Ồ, là một con Hồ Băng Hưu khác," Alex nghĩ khi nhìn con hươu nhỏ. "Gạc của nó nhỏ hơn và chúng không phát sáng rực rỡ. Mình cũng không thể cảm nhận được nhiều mana toả ra từ nó. Nó chắc chắn yếu hơn con mình đã gϊếŧ.”
Con Hồ Băng Hưu đang cẩn thận di chuyển về phía chiếc xe trượt tuyết của Alex. Có rất nhiều Hàn Mộc củi trên xe kéo, và Hươu Hồ Băng rất thích Hàn Mộc củi.
Có thể nói là nó đang đói.
Tuy nhiên, nó không phải là thứ duy nhất cảm thấy đói.
Alex nhìn Hồ Băng Hưu một cách thèm thuồng.
#Darkie