Chương 39: Thương hại

Alex chậm rãi bước ra khỏi khu rừng, kéo lê theo một cái đầu bị chặt đứt phía sau. Gạc của con Hồ Băng Hưu giờ đây đã mất hết màu sắc sặc sỡ.

Đương nhiên là với tính cách có phần khổ da^ʍ và ham muốn sức mạnh của Alex không thể nào mà bỏ qua được trữ lượng Mana nhiều khủng khϊếp như vậy.

Alex chậm rãi bước về phía ngôi làng cách đó vài trăm mét. Lúc này, Alex cuối cùng cũng có thể nhìn thấy dân làng đang làm các công việc thường ngày của họ. Họ đang chăm sóc cho trang trại trong khi những người khác nấu ăn trên đường phố cho cả làng.

Alex quan sát ngôi làng từ xa.

"Mọi người đang làm việc hòa thuận với nhau nhỉ. Một số người đang chăm sóc cây trồng, một số khác thì nấu ăn cho mọi người. Có người đang ra ngoài thu thập Hàn Mộc củi.”

‘Mình chưa bao giờ thấy cảnh tượng như vậy trên Trái Đất cả. Ừ thì mình có từng thấy trong phim tài liệu và điện ảnh, nhưng ngoài đời thực thì chưa bao giờ.”

Alex lặng lẽ quan sát ngôi làng.

‘Ngôi làng này rất thuần khiết và có chút bình dị, ngây ngô nhỉ."

Một lúc sau, một cậu bé bỗng thấy Alex. Sau khi mở to mắt nhìn Alex, cậu nhóc bước đến gần một người phụ nữ trưởng thành và và kéo váy của cô ấy rồi chỉ vào Alex.

Người phụ nữ nhìn Alex và mở to mắt.

"Tuyệt vời chưa", Alex nghĩ. "Chắc dân làng sẽ trốn nữa cho coi."

Tuy nhiên, điều đáng ngạc nhiên là họ không hề trốn đi. Thay vào đó, tất cả bọn họ gọi nhau và chỉ về phía Alex, hay chính xác hơn là về phía đầu của con Hồ Băng Hưu. Alex có thể nhìn thấy sự kinh ngạc và ngạc nhiên trong mắt họ.

‘Ồ, ít nhất thì họ không còn sợ hãi mình nữa", Alex nghĩ. ‘Thôi thì biểu diễn xíu cho họ thấy vậy."

Alex nhấc cái đầu lên và giơ nó cao lên trên mình.

Dân làng tiếp tục nhìn Alex trong khi nói thầm. Sau vài giây, Alex cảm thấy có chút lúng túng, cúi đầu.

‘Ủa, mình tưởng họ phải reo hò cổ vũ các kiểu chứ?" Alex lúng túng nghĩ.

Alex thở dài.

‘Chắc ở ngoài đời sống thực thì không như vậy. Có lẽ tất cả họ đều vui mừng và ngạc nhiên thầm trong lòng thôi, chứ ai đâu mà lớn tiếng reo hò cổ vũ cơ chứ?"

Alex tiếp tục đi về phía ngôi làng và dân làng không hề tránh anh. Khi Alex đến gần họ, một số người bước tới gần anh ấy.

"Làm tốt lắm, chàng trai trẻ!" Một người đàn ông nói với nụ cười rạng rỡ. "Chúng tôi đã gặp rất nhiều vấn đề với con thú đó từ lâu rồi!"

"Cảm ơn vì đã giải quyết nó nhé," một người đàn ông khác nói rồi gật đầu kính trọng.

Một số dân làng nói lời cảm ơn và Alex gật đầu đáp lại với một nụ cười.

"Không vấn đề gì," Alex trả lời. “Trưởng lão đâu rồi?”

“Ta ở ngay đây,” Trưởng lão nói và chen mình qua đám đông đang tụ tập.

Alex gật đầu với trưởng lão. “Như ông đã thấy đấy, con Hồ Băng Hưu đã bị tôi xử lý rồi.”

Trưởng lão nhìn cái đầu rồi gật đầu. "Làm tốt lắm. Ta biết rằng Con Hồ Băng Hưu này sẽ không phải là đối thủ của cậu. Dù sao thì cậu cũng đã hạ gục được một con Thương Băng Gấu Thượng Cấp còn gì. Thương Băng Gấu có đòn tấn công tầm xa mạnh mẽ không kém gì nó, đến gần nó cũng chưa chắc đã đánh lại nó, nhưng cậu vẫn giải quyết được thì con này có há chi."

"Bất quá, ta nói thật là ta có chút lo lắng cho cậu đấy, mà không ngờ cậu đã săn được nó chỉ trong vòng một ngày."

Alex mỉm cười cay đắng. "Ừ thì cũng có chuyện xảy ra, nhưng mà tôi đã giải quyết được rồi," Alex giải thích. “Và cuộc chiến chắc chắn không hề dễ dàng chút nào đâu. Con Hồ Băng Hưu đã đạt đến Đỉnh Cấp rồi.”

Đôi mắt của Trưởng lão mở to đầy ngạc nhiên, sau đó, ông nhìn vào cái đầu hưu trong tay Alex và cau mày.

“Vậy tại sao gạc của nó không phát ra ánh sáng trắng?” Ông ấy hỏi.

Alex nói. “À tôi phải giải quyết nó một chút. Cơ thể của tôi vô tình hấp thụ Mana Băng Hệ của nó mất rồi."

Đôi mắt của Trưởng lão mở to đầy kinh hãi. Sau đó, ông ta nhanh chóng nhìn những người dân làng khác và dùng tay kéo Alex đi.

Alex suýt thì đã tấn công Trưởng lão theo bản năng khi ông chạm vào Alex, nhưng Alex đã kiềm chế được bản thân. Trưởng lão kéo Alex vào nhà và đóng cửa lại.

Sau đó, lão thở dài một hơi.

"Này chàng trai trẻ, cậu đừng có mà tiết lộ ái lực nguyên tố của mình cho người khác biết được," Trưởng lão nói với giọng trầm lặng. "Có rất nhiều cách để triệt tiêu thế mạnh ái lực nguyên tố của đối phương. Nếu kẻ thù của cậu mà biết cậu có ái lực nguyên tố nào thì chúng có thể nghĩ được trăm phương ngàn cách nhau để hãm hại cậu!"

Alex chớp mắt đầy ngạc nhiên, nhưng cảnh tượng Hồ Băng Hưu bị chính khả năng của nó gϊếŧ chết bỗng hiện lên trong đầu anh.

Lỡ nếu ai đó bắn nhiều Mana Băng Hệ nguyên chất vào Alex thì sao?

Cánh tay trái của anh ấy sẽ lập tức hấp thụ toàn bộ Mana Băng Hệ và lấp đầy cơ thể anh ấy.

Đương nhiên như thế thì Alex sẽ có thể nhanh chóng bình phục sau bất kỳ chấn thương nào, nhưng nếu anh ấy không thể bị thương thì sao?

Vậy thì chẳng phải lượng mana bổ sung cực nhiều đó sẽ quay ra cắn ngược lại anh sao?

Điều gì sẽ xảy ra nếu con Hồ Băng Hưu đổ đầy Mana Băng Hệ vào cơ thể Alex trong khi bỏ chạy và không thèm tấn công?

Hồ Băng Hưu sẽ không làm Alex bị thương, và thế thì Alex sẽ buộc phải tự làm mình bị thương.

Tuy nhiên, khi Alex tự làm mình bị thương xong thì Hồ Băng Hưu sẽ có cơ hội hoàn hảo để kết liễu Alex. Suy cho cùng, trong tình trạng bị thương nặng như vậy, Alex khó có thể hồi phục được ngay lập tức.

Một Alex bị thương nặng không thể né những đòn tấn công mãnh liệt như những ngọn giáo băng đó.

Lỡ nếu một nhóm cướp ném một loại bom chứa đầy Mana Băng Hệ vào Alex thì sao?

Alex sẽ tự động bùng nổ, hoặc cần phải tự làm mình bị thương thật nặng.

Và chúng sẽ một cơ hội hoàn hảo để kết liễu anh ngay!

Alex ngay lập tức nheo mắt lại khi nhận ra tất cả những điều này.

Rất nhiều chiến binh và Pháp sư có thể sẽ không nghĩ ra những chiêu thức này, nhưng Alex có đủ kinh nghiệm chiến đấu để nghĩ ra những kế hoạch này ngay lập tức.

Alex không biết chứ kinh nghiệm chiến đấu của anh ấy vượt trội hơn rất nhiều so với hầu hết các chiến binh khác trong Giai đoạn Binh Sĩ.

"Cảm ơn vì đã đánh tiếng cho tôi biết, trưởng lão," Alex nói và gật đầu đầy biết ơn.

Trưởng lão trịnh trọng gật đầu. Thật may khi chàng trai trẻ này hiểu được nguy cơ tiềm tàng trong lời nói tưởng chừng là vô tình ấy. Trưởng lão đã chứng kiến

quá nhiều thiên tài trẻ tuổi phải bỏ mạng vì thiếu kinh nghiệm.

"Bây giờ, hãy cho ta biết cậu đã xử lý lượng mana dư thừa như thế nào? Quá tải mana thường là một bản án tử hình với người thông thường đấy," Trưởng lão nói.

Alex nhìn trưởng lão một cách bình thường và nói. “Tôi gần như đã phải tự sát vài lần.”

Đôi mắt của Trưởng lão mở to vì kinh ngạc. Một lúc lâu, Trưởng lão vẫn không trả lời, và sau đó, lão chỉ thở dài một hơi.

Sau lời nói của Alex, ánh mắt của Trưởng lão liền thay đổi.

Trước khi nghe những lời này, Trưởng lão đã tưởng rằng Alex là một chàng trai tài năng và thân thiện. Trong suy nghĩ của Trưởng lão, Alex rất có tài, và lão biết rằng Alex sẽ còn tiến xa hơn gấp bội. Alex cũng đã đề nghị giúp đỡ dân làng thay vì trực tiếp ép họ giao đồ ra.

Nhưng bây giờ, Trưởng lão chợt nhận ra mình đã ngây thơ đến mức nào.

Tại sao ngây thơ?

Ừ thì, làm thế nào để một thiên tài có thể trở thành một thiên tài?

Trở thành thiên tài không chỉ có nghĩa là có một cơ thể cường tráng, kỹ thuật tốt hay trang thiết bị xịn.

Một thiên tài cũng cần một tư duy kiên định.

Ý chí của họ phải cứng như sắc thép.

Một người trẻ tài năng mà không chui rèn bản thân sẽ chỉ đạt đến mức tầm thường.

Tuy nhiên, một thiên tài sẽ đi được rất xa.

Tại sao?

Bởi vì họ có tư duy vững chắc, ý chí sắt đá và kỷ luật cứng rắn.

Và những thứ này đến từ đâu?

Kinh nghiệm.

Hầu hết là những kinh nghiệm tồi tệ. Mọi người đều biết làm thế nào họ có thể vượt qua tình trạng Quá Tải Mana trên mặt lý thuyết. Tuy nhiên, có bao nhiêu người dám áp dụng phương pháp đó vào thực tế?

Bao nhiêu người đã quyết tâm phá vỡ xương cốt và nội tạng của mình?

Gần như không có ai cả.

Một số người trong số họ có thể vượt qua nỗi sợ đó một lần, nhưng ngay khi hồi phục sau trải nghiệm đầu tiên, họ sẽ chết điếng người.

Cơn đau không phải là điều tồi tệ nhất khi đang hấp hối, mà là nỗi sợ hãi và khủng bố tinh thần.

Vì vậy, mặc dù một số chiến binh mạnh mẽ có thể tự làm mình bị thương nặng một lần, thì chỉ một số ít mới dám làm được điều đó lần thứ hai.

Lần thứ hai còn khó hơn lần đầu rất nhiều.

Đây là lý do tại sao Trưởng lão nhận ra rằng mình đã quá ngây thơ. Trưởng lão biết rằng chàng trai trẻ này là một thiên tài, nhưng ông đã bỏ qua lý do tại sao chàng trai trẻ này lại là một thiên tài.

Ánh mắt của Trưởng lão dần chuyển sang thương hại.

Chàng trai trẻ này đã phải trải qua chuyện gì để có được lòng quyết tâm sắt đá đến như vậy?

Anh đã làm một việc khiến gần như tất cả đàn ông trưởng thành đều phải khóc thét lên vì sợ hãi.

Hơn nữa, chàng trai trẻ này chẳng hề nao núng gì khi nói đến chuyện đó, nghe có vẻ như đó là điều hiển nhiên phải làm vậy.

Trong khi đó, Alex cảm thấy có hơi khó xử.

Trưởng lão đang nhìn anh bằng đôi mắt kỳ lạ và không nói gì.

Alex không hề biết Trưởng lão đang nghĩ gì cả.

#Darkie