Chương 23: Lạnh giá

Tuyết bay trắng xoá khắp cả khu rừng. Mặt đất phủ đầy tuyết và dày tới gần một mét, cây cối đã đóng đầy băng và tuyết.

Hiện giờ chính là giữa mùa đông. Đã khoảng bốn tháng kể từ khi Alex đến thế giới này. Hiện tại đã là buổi trưa, nhưng đáng buồn thay, khó có thể nhìn rõ được mặt trời vì có một trận bão tuyết dữ dội quét qua cả khu rừng.

Nhìn qua những cột băng gần như nằm ngang trên cây chứng tỏ trận bão tuyết này đã diễn ra từ lâu rồi.

CRK! CRK!

Đột nhiên, có thứ gì đó đẩy đống tuyết bên dưới một cái gốc cây to lớn đã chết sang một bên. Một cánh cửa mở ra, dẫn đến một khu vực nhỏ đầy ấm áp dưới gốc cây không có tuyết.

Một bóng người mặc áo choàng đen bước ra khỏi khu vực đó.

Toàn thân nhân vật đều bị che khuất bởi bộ lông màu đen, kể cả phần đầu. Trong cứ như là một quả bóng lông thú không có mặt mũi.

Đó chính là Alex.

Alex đã hoàn thành túp lều của mình đúng hạn, nhưng túp lều không thể chống chọi nỗi với những cơn bão tuyết nên đã bị sập. Giờ đây, Alex chỉ sống trong một “căn phòng” nhỏ xíu, ở ngay dưới gốc cây chết. Chỉ có một lớp gỗ bắt chéo bảo vệ anh khỏi cơn bão tuyết lạnh thấu xương.

Đây là điều tốt nhất Alex có thể làm trong tình huống này.

Hiện tại, nhiệt độ thậm chí đã chạm ngưỡng dưới -40 độ C, một thời tiết vô cùng đáng sợ đối với những ai sống bên ngoài. Tuy nhiên, Alex không hề cảm thấy lạnh chút nào. Có thứ gì đó đã giữ ấm cho anh, ngay cả khi đi xuyên cánh rừng trong bão tuyết.

Alex chậm rãi đi trong khu rừng. Tại sao Alex lại mò ra ngoài trong trận bão tuyết này?

Bởi vì anh không còn lựa chọn nào khác cả. Thức ăn của Alex đã cạn hết vài ngày trước và anh ấy đã thử đợi cho đến khi trận bão tuyết kết thúc.

Tuy nhiên, trận bão tuyết vẫn kéo dài không ngừng.

Một bóng đen dễ thấy đi ngang qua khu rừng tuyết, vô cùng nổi bật và bắt mắt.

"Mình cần tìm thức ăn," Alex nghĩ. `Ngay khi tìm được chút thức ăn, mình có thể tiếp tục tập luyện."

Alex đã triệu hồi con Đại Thú của khu rừng nhiều lần, và anh đã phần nào quen với những trải nghiệm kinh hoàng sau đó. Ngoài ra, trình độ kiếm thuật của Alex cũng đã tăng lên đáng kể.

Alex chưa bao giờ tập qua kiếm thuật, nhưng anh đã liên tục luyện tập tất cả các thế tấn công và di chuyển khác nhau mà anh có thể dùng được. Chỉ cần chuyển động của anh ấy trở nên uyển chuyển hơn, nhanh hơn và mạnh mẽ hơn thì sức chiến đấu của anh ấy sẽ tăng lên.

Alex không biết liệu chuyển động của mình có sơ hở nào không, nhưng anh không có cách nào để khắc phục chúng cả. Lũ sinh vật không đủ thông minh để phát hiện ra sơ hở trong chuyển động của Alex.

Alex đẩy tuyết để bước tới. Tuy nhiên, anh ấy không hẳn là đang đi thẳng.

Tuyết rơi rất dày và Alex quyết định dùng tuyết để ẩn thân. Vì thế, Alex bước đi với tư thế cúi thấp, không lộ ra bản thân mình. Thỉnh thoảng anh chỉ ngóc đầu lên trên lớp tuyết phủ để tìm kiếm con mồi.

Alex luôn đi xuyên rừng vào ban đêm.

Tại sao?

Bởi vì anh ta cần ẩn thân tốt nhất có thể. Ban ngày, con mồi của Alex sẽ nhìn thấy anh ta từ xa và bỏ chạy. Giờ đây, điều này đã không còn là vấn đề nữa.

Cơ thể của Alex đã trở nên mạnh mẽ khủng khϊếp và anh ấy không gặp vấn đề gì khi đạt tốc độ 50 - 60 km một giờ ngay cả với tất cả trang bị cồng kềnh của mình.

Giờ đây, ánh sáng ban ngày là một lợi thế thay vì là một bất lợi đối với anh. Tuy nhiên, còn một lý do nữa khiến Alex không đi săn trong ban ngày.

Những con thú săn mồi mạnh mẽ. Nhưng chúng thì có liên quan gì đến thời gian trong ngày?

Ừ thì, hầu hết những con thú săn mồi đều đi săn mồi vào ban đêm.

Tại sao?

Vì lý do tương tự như Alex vậy. Chúng cần ẩn thân để bắt con mồi và bỏ chạy. Tuy nhiên, còn những con thú săn mồi săn mồi vào ban ngày thì sao?

Ở Bắc Mỹ trên Trái Đất, những con thú săn mồi sống về đêm hầu hết là những động vật nhỏ như chồn chẳng hạn. Tuy nhiên, gấu thì lại sống vào ban ngày. Có ít con thú săn mồi nào hoạt động vào ban ngày, nhưng nếu có thì hầu hết đều là những con thú rất mạnh. Ngoài ra, nếu những con thú săn mồi yếu mà hoạt động vào ban ngày thì có khả năng cao là chúng sẽ trở thành con mồi.

Do đó chúng chỉ đi săn vào ban đêm.

Có rất nhiều con mạnh đến mức không cần ẩn thân vào ban ngày.

Alex đã gϊếŧ thêm hai con Truy Hắc Báo trong vài tháng qua, và anh cũng đã gϊếŧ một con trăng khổng lồ, thậm chí còn mạnh hơn một chút so với một Truy Hắc Báo bình thường.

Con trăng đã bắn ra nhiều đạn băng vào Alex, và anh chỉ có thể cố cầm cự phòng thủ được nhờ chiếc áo choàng mới của mình. Những viên đạn ấy vẫn bắn xuyên qua áo choàng của Alex, nhưng anh không bị thương nặng cho lắm.

Kỹ năng bắn ra đạn băng cũng giải thích lý do tại sao một loài động vật nhiệt đới như trăng lại sống ở vùng khí hậu lạnh giá như vậy. Kể từ đó, Alex không còn cảm sợ hãi gì nhiều nữa. Đây cũng là một trong những lý do khiến Alex ra ngoài vào ban ngày thay vì ban đêm.

Thần đã nói với Alex rằng anh cần phải trở nên mạnh mẽ hơn bằng cách lao mình vào nguy hiểm. Hiện tại, chỉ cần Alex ẩn mình suốt ngày thì anh sẽ không gặp nguy hiểm gì nữa.

Vậy là đủ giúp anh tồn tại, nhưng đương nhiên là không thể giúp anh đạt được sức mạnh thực thụ.

Alex biết rằng anh phải dốc hết 100% sức lực. Và đây chẳng phải là cơ hội ngàn vàng cho anh sao?

Một trận bão tuyết mạnh như vậy sẽ khiến các sinh vật to lớn khó di chuyển xung quanh, và ngoài ra, trận bão tuyết sẽ giảm thiểu giác quan của các sinh vật.

Để ví dụ cho dễ hiểu, Alex có một lớp da mỏng, gần như trong suốt trên mắt. Điều này đã bảo vệ đôi mắt của anh ấy khỏi trận bão tuyết. Alex đi qua khu rừng tuyết gần ba mươi phút, để lại một vệt tuyết dài.

Alex đã nhìn thấy hai con thỏ trắng, nhưng anh ấy không quan tâm đến chúng.

Anh muốn tìm con mồi lớn hơn.

Một lúc sau, Alex đã đến trước một cái hồ. Đây là cái hồ ở giữa khu rừng.

Alex muốn đến đây vì ở đây có ít cây hơn. Nếu có thứ gì đó di chuyển qua mặt hồ đóng băng, Alex sẽ có thể phát hiện ra nó. Hồ rộng khoảng một cây số, không nhỏ cũng không lớn.

Tuy nhiên, Alex càng đến gần hồ, anh càng cảm thấy lạnh hơn.

"Nhiệt độ vừa giảm à?" Alex nghĩ.

Khi Alex đến bờ hồ, anh cảm thấy nhiệt độ như giảm thêm 20 độ. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tại sao ở đây lại lạnh kinh khủng hơn nhiều thế?

Khi Alex nhìn ra hồ, anh đã tìm ra được câu trả lời. Alex nheo mắt khi nhìn thấy hai thứ ở giữa hồ.

Nó rất khó diễn tả. Nó trông như là một dạng sức mạnh hiện hữu gì ấy. Một ít khí màu trắng toát ra khỏi một thứ gì đó trông như cây giáo, cao khoảng hai mét. Nó gần như trong suốt vậy. Một số cột băng và những mảnh băng vỡ chĩa ra đầy xung quanh ngọn giáo màu trắng mờ ảo kia.

“Đây chính là thứ khiến nhiệt độ giảm mạnh, và mình chắc chắn rằng thứ này chưa từng xuất hiện ở đây lúc trước,” Alex nghĩ.

Sau đó, Alex nhìn sang thứ khác. "Và cả thứ đó nữa."

Thứ gì cơ?

Một con gấu băng.

Nó to lớn khủng khϊếp. Con gấu băng có lẽ cao tới gần ba mét, quả là điên rồ. Nó to chẳng khác gì một con voi hết!

Thứ này có lẽ nặng tới vài tấn!

Đến bây giờ, Alex đã phát triển được kỹ năng cảm nhận về động vật và sinh vật.

Sinh vật này mạnh mẽ đến mức nào?

Mạnh hơn đám Truy Hắc Báo rất nhiều.

Mạnh hơn cả con băng xà.

Có lẽ yếu hơn một chút so với con thằn lằn khổng lồ mà Alex đã nhìn thấy trên vách núi vào ngày đầu tiên. Và đương nhiên yếu hơn nhiều so với Đại Thú.

Con gấu đang ngủ bên cạnh ngọn giáo.

`Ngọn giáo này có lẽ sẽ phóng thích năng lượng gì đó giúp những sinh vật thuộc nguyên tố băng hệ mạnh hơn. Mình không biết có loại Mana đó không, nhưng nếu có thì đây có lẽ là Mana nguyên tố băng hệ."

Alex nhìn xung quanh thêm một chút và tìm thấy một số xương rải rác quanh hồ.

"Mình nghĩ gần như tất cả các loài động vật có ái lực hệ băng đều sẽ bị thu hút bởi ngọn giáo này, nhưng con gấu này chắc đã đánh bại hết tất cả bọn chúng."

Alex nhớ lại con thằn lằn khổng lồ mà anh đã nhìn thấy vào ngày đầu tiên.

"Con thằn lằn không dám vào lưu vực này, nhưng con gấu thì lại có thể. Ấy thế mà con gấu này trông như yếu hơn con thằn lằn đó chỉ một chút thôi."

‘Vậy con gấu này chắc là con gấu mạnh nhất mà Đại Thú cho phép sinh sống trong lãnh thổ của nó. Vì con thằn lằn không dám bén mảng vào, nên bất cứ con thú gì mạnh hơn con gấu này có lẽ sẽ bị con Đại Thú gϊếŧ chết sạch. Mình không biết con nhím đó làm thế nào, nhưng đó là lời giải thích duy nhất mà mình có thể nghĩ ra.”

Alex nheo mắt và nghiến răng.

“Đây tuy là một rủi ro rất lớn, nhưng mình phải mạo hiểm mạng sống của mình. Mình không nghĩ mình sẽ bất lực trước con gấu này, nhưng mình cũng không tự tin hoàn toàn là mình có thể dành chiến thắng. Đây là một canh bạc."

Nắm đấm của Alex rung lên khi nhiều luồng suy nghĩ anh xung đột nhau, nhưng cuối cùng, anh lại thả lỏng tay.

"Nếu bây giờ mình quay lưng bỏ đi, tương lai chắc chắn mình sẽ lại làm thế. Mình tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra!"

Alex chuẩn bị kiếm và vỗ nhẹ vào bên thân mình để kiểm tra thứ gì đó.

Sau đó, anh đi về phía bờ hồ.

#Darkie