Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thần Kiếm Lưu Lạc Pháp Giới

Chương 22: Kẻ thù tự mãn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Alex lụm hết đống trái cây. Có tận 26 trái luôn, điên rồ thật sự!

Hồi trước, sau khi Đại Thú ăn con lợn mà Alex đã cho thì chỉ đưa cho anh ta tầm năm quả thôi, và có một quả thì đã bị con thằn lằn cuỗm đi.

Nhưng bây giờ, Alex đã nhận được 26 trái!

‘Vậy rõ ràng là con Đại Thú thưởng cho mình dựa trên sức mạnh của con mồi rồi," Alex vừa nghĩ vừa lụm đống trái cây.

‘Thước đo sức mạnh tiêu chuẩn ở đây là thế nào nhỉ? Mình đoán chủ yếu là trữ lượng Mana tồn tại bên trong cơ thể nhỉ. Con lợn vốn chỉ là một con vật bình thường nhưng lại rất to lớn. Nếu là một con sói bình thường có lẽ mình chỉ nhận được ba quả hoặc tầm tầm đó thôi.”

Khi Alex nhặt trái cây cuối cùng lên, anh nheo mắt nhìn nó. "Mình có thể rèn luyện cơ bắp trên cơ thể, nhưng mà sức mạnh không chỉ xuất phát từ cơ bắp."

‘Khung xương trong cơ thể mình cũng phải đủ khỏe mạnh để chống chịu được sức mạnh của chính cơ thể mình, và để mình có thể tiếp tục chiến đấu sau khi dính một đòn nặng."

"Và cũng vì lý do tương tự nên mình cũng cần rèn luyện những cơ quan nội tạng mạnh và bền hơn."

“Và có lẽ mình thậm chí cũng phải để ý đến máu trong cơ thể nữa. Cơ bắp càng mạnh khỏe hơn sẽ cần nhiều oxy hơn, và máu chính là giúp vận chuyển lượng oxy xuyên suốt cả cơ thể."

Anh ấy nhíu mày khi nghĩ đến những điều này. "Đợi một chút. Nếu cơ thể mình cần nhiều oxy hơn, mình sẽ hít thở sâu hơn nhiều mới đúng chứ. Suy cho cùng, cơ bắp của mình vốn đã mạnh hơn bất kỳ người nào của con người trên Trái Đất rồi mà. Ấy vậy mà mình vẫn hít thở bình thường đó thây. Mà giờ nghĩ lại, hình như hơi thở của mình càng lúc càng nông hơn thì phải."

“Gần như cơ thể mình càng mạnh thì càng cần ít oxy ấy, nhưng thế này thì quá vô lý,” Alex nghĩ. `Vậy không lẽ Mana thực sự có thể thay thế cho oxy luôn á? Mình nghĩ cũng có khả năng đó thì phải."

Sau đó, Alex thở dài.

‘Ừ thì, dù thế nào đi nữa thì máu vẫn đóng một vai trò tối quan trọng không thể thiếu trong với cơ thể, và ngay cả khi máu không thể được cường hoá, thì các mạch máu của mình vẫn cần phải mạnh mẽ hơn. Sau cùng, mình không muốn toàn bộ cơ thể nổi đầy đường gân mỗi khi cúi người về phía trước."

"Tóm lại, mọi thứ đều rất quan trọng. Việc tập luyện thông thường chỉ mới rèn luyện được cơ bắp mà thôi, và mình cần những loại trái cây này để rèn luyện mọi thứ khác. Mình cần làm tổn thương cơ thể của mình để nó có thể hấp thụ Mana, và bất kỳ tổn thương nào đối với xương hoặc các cơ quan của mình đều có thể gây tử vong nếu không có nhiều Mana."

Alex nhìn ngọn lửa bập bùng ở giữa khu đất trống của mình.

Ngọn lửa kêu lách tách một cách thanh bình và nó là nguồn ánh sáng duy nhất trong khu rừng tăm tối. Những bông tuyết trắng bay lượn xung quanh nó, khí nóng đẩy chúng đi và làm chúng tan chảy.

Bầu trời thì tối. Khu rừng cũng tối mịt. Chỉ có ngọn lửa là cháy sáng.

Alex liên tưởng đến gì khi nhìn thấy cảnh tượng này?

Lạ lẫm.

Tại sao lại lạ lẫm?

Vì ngọn lửa. Lửa chính là thứ giúp con người ta điềm tĩnh và trấn an bản thân, nhưng Alex không cần những điều đó. Mục tiêu của Alex không phải là sống trong thoải mái và an toàn, mà là sức mạnh tối thượng.

Alex không còn là con mồi nữa. Giờ anh mới là thú săn mồi. Việc Alex gϊếŧ con Truy Hắc Báo đã khẳng định điều này. Tuy nhiên, sâu thẳm bên trong, Alex vẫn muốn được nghỉ ngơi bên đống lửa. Anh muốn buông xuôi mọi áp lực và nguy hiểm xung quanh mình.

Nhưng Alex sẽ không làm như vậy. Alex đã học được rất nhiều điều từ cuộc chiến với con Truy Hắc Báo. Hai bọn họ đều có sức mạnh tương đương nhau.

Tuy nhiên, Alex về cơ bản đã sống sót bước ra khỏi cuộc chiến mà không hề bị thương hay gặp nguy hiểm. Con Truy Hắc Báo thậm chí còn không thể chống lại anh chút nào.

Tại sao?

Ý chí!

Sự tự tin, lòng kiên quyết sắt đá!

Alex đã dốc toàn lực và đặt cược cả mạng sống của mình. Anh ta chưa bao giờ nghĩ đến việc rút lui, và anh ta dồn mọi thứ vào tấn công. Hoặc anh ta sẽ thắng, hoặc anh chết khi tấn công!

"Mình đã từng rơi vào tình huống tương tự trước đây," Alex nghĩ khi nhìn vào ngọn lửa. "Hồi mình còn tập luyện cật lực để chiến đấu trên võ đài, mình phải tuân thủ chế độ ăn kiêng vô cùng nghiêm ngặt, phải tuân thủ chế độ tập luyện nghiêm ngặt, gần như không có thời gian rảnh chút nào."

‘Sự vô định, không chắc chắn về tương lai cứ đè nặng lên vai của mình. Nếu mình thua trận, mình sẽ không có cách nào để kiếm thêm tiền để sống. Mình quyết định dốc toàn lực vào quá trình luyện tập, và nếu không thắng ván cược này, mình sẽ chìm vào quên lãng."

‘Đương nhiên nếu chỉ trong vài tuần thôi thì dễ rồi, còn trong vài tháng thì có hơi khó khăn hơn, nhưng càng đến gần ngày chiến đấu, gánh nặng ấy càng lúc càng trở nên nặng nề hơn."

“Vài ngày trước trận đấu đầu tiên, mình chỉ muốn vứt hết tất cả để mà bỏ chạy. Mình đã khóc, và thực sự muốn kết thúc cuộc đời mình. Áp lực quá lớn, và dù mình có làm gì trong vài ngày còn lại đi chăng nữa thì nó cũng không bao giờ là đủ hết.”

"Số phận của mình đã được định bởi chính hành động trong quá khứ của mình. Ấy vậy mà mình lại không biết số phận mình rồi sẽ ra sao cả”.

‘Cảm giác rất là bất lực, giống như thể mình không còn kiểm soát được số phận của chính mình nữa. Vạn sự theo ý trời định mà thôi."

Alex nhìn ngọn lửa.

"Ngọn lửa này làm mình nhớ đến hồi đó. Mình có thể từ bỏ mọi thứ và ngồi xuống nghỉ ngơi thôi. Mình có thể tìm thấy chút an ủi tinh thần và thoát khỏi áp lực này. Suy cho cùng, mình đủ mạnh mẽ để sống sót. Mình không cần phải trải qua nỗi đau này nữa."

Đôi mắt của Alex đanh lại. "Tuy nhiên, để đạt được ước mơ của mình, mình cần phải có kỷ luật thép. Một ngày bỏ tập sẽ dẫn đến ngày khác trong một tuần này, rồi lại dẫn đến một ngày khác một tuần, rồi bản thân sẽ nghiễm nhiên coi rằng đó là điều rất bình thường. Sau đó, mình sẽ nghỉ thêm một ngày nữa và điều tương tự sẽ lặp lại."

"Cuối cùng, mình gần như bỏ tập và bỏ cuộc."

‘Tính tự mãn sẽ đẩy lùi mục tiêu."

Alex quay lại và nắm lấy tấm da của con Truy Hắc Báo. Sau đó, anh ta đi đến đống lửa và treo tấm da gần đó. Alex lại quay lưng lại với ngọn lửa và bước đi.

"Mình không thể để bản thân ngủ quên trên chiến thắng!"

Alex đến chỗ túi của mình và nhìn qua nó.

"Mình vẫn còn thịt khô mới làm. Nhiêu đây là đủ thức ăn trong vài ngày. Mình không nên ăn bất cứ thứ gì lúc này vì mình sắp sẽ tập luyện, nếu không thì sẽ ói ra hết lần nữa,” Alex nghĩ.

Alex chộp lấy một quả và nhìn nó với sắc mặt kiên quyết. Tuy nhiên, dù lúc này tâm trí anh có tin chắc và kiên định đến đâu, anh vẫn cảm thấy vô cùng kinh hãi khi nhìn vào trái cây đó. Quả này chính là tượng trưng cho một trải nghiệm đau khổ, đau đớn tột cùng.

"Mình chắc chắn rằng có nhiều cách khác để rèn luyện các cơ quan, xương, da, mạch máu, và những thứ khác. Mình không thể tưởng tượng được ai cũng đều phải trải qua cách rèn luyện địa ngục trần gian này. Con đường đạt được sức mạnh tuy khó khăn, nhưng có lẽ không khó khăn điên rồ đến thế.”

"Thật đáng tiếc là mình không biết phương pháp khác. Ngoài ra, liệu những phương pháp khác có tốt hơn phương pháp này không nữa? Liệu chúng có nhanh hơn phương pháp này không?"

"Mình không biết nữa."

Alex do dự một chút, nhưng sau khi nghiến răng suy nghĩ, Alex cuối cùng cũng nuốt chửng toàn bộ trái cây. Cơ thể của Alex ngay lập tức có cảm giác như bắt đầu bốc cháy hừng hực trở lại.

Tuy nhiên, Alex nhận thấy một sự khác biệt.

"Cảm giác bỏng rát không còn mãnh liệt và đau đớn như trước nữa,” Alex nghĩ với đôi mắt rực lửa. "Mình vẫn sẽ bùng nổ nếu không làm gì với lượng mana này, nhưng cảm giác nó không còn dữ dội như trước nữa."

"Cơ thể của mình đã dần mạnh mẽ hơn, và trái cây không còn tác dụng to lớn như ban đầu nữa nữa."

"Mặc dù vậy, một quả vẫn đủ cho hai lần nhảy."

Alex trèo lên cây và nhìn quanh. Nhờ có Mana cường hoá nên đôi mắt của anh ấy đã sắc bén đến mức anh ấy có thể nhìn thấy toàn bộ khu đất trống và khu vực xung quanh từ trên cây, ngay cả trong đêm khuya tĩnh mịch. Alex không muốn bị phục kích khi đang bị thương.

"Mana cũng chữa lành đầu mình, ngay cả khi mình không cảm thấy bỏng rát ở đó. Ngay cả khi mình bất tỉnh, miễn là mình không chết ngay lập tức, thì mana sẽ chữa lành cho bản thân mình."

Sau đó, Alex nhảy lên. Alex chưa bao giờ nhảy từ độ cao như vậy.

Vài giây sau, Alex ngã mạnh xuống đất.

Anh ta giang rộng toàn cơ thể khi nhảy, và mọi bộ phận trên cơ thể anh đều đập mạnh xuống đất cùng một lúc.

"Hurgh!"

Đột nhiên, Alex ném mình sang một bên và nôn ra nhiều máu hơn. Sau đó, Alex hít một hơi thật sâu. Cảm giác như anh ấy đã không thể hít thở được một phút.

Alex nhìn xuống sàn và thấy một vũng máu khổng lồ.

Alex nhìn vào cơ thể mình và thấy không hề có vết thương nào cả.

"Mình đã bất tỉnh từ nửa phút đến một phút," Alex nhận ra.

Một ý nghĩ đáng sợ chợt loé lên khi anh biết rằng có khả năng là anh sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Alex cảm nhận được mana trong cơ thể mình và chắc chắn rằng anh ấy có đủ mana để nhảy thêm một lần nữa.

Alex nghiến răng.

"Mình cần phải tiếp tục!"

Alex lại trèo lên cây. Vào đêm nay, trong vài giờ, nhiều tiếng va đập mạnh vang vọng trong khu rừng này. Các loài động vật không dám bén mảng đến đó vì nghe có vẻ giống như một con thú săn mồi đáng sợ.

Những con thú săn mồi thì không đến đó vì âm thanh to đó sẽ khiến tất cả con mồi sợ hãi tránh xa. Đây là một trong những lý do khiến Alex quyết định tập luyện vào ban đêm.

Bất kỳ sinh vật nào cũng đều cẩn trọng hơn, và không con nào muốn đến nơi ồn ào trong rừng vào ban đêm. Vì vậy, Alex đã không bị quấy rầy trong quá trình luyện tập khổ da^ʍ suốt đêm.

#Darkie